Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 41: Đoán thể bí pháp! ?

Tô Dương đối với Tôn Chiêu cũng là một trận phát ra điên cuồng, giết gà dọa khỉ.
"Ngươi xem lại ngươi, có chỗ nào giống một chút dáng vẻ con cháu đại tộc!"
"Mỗi ngày cứ như vậy không biết tiến thủ, sẽ chỉ càng ngày càng khiến người ta xem thường!"
"Đại trượng phu sinh ra giữa đất trời, há có thể sống buồn bực dưới trướng người khác?"
Tô Dương đương nhiên biết những lời này không có ý nghĩa quá lớn.
Lớp 5 đám nghịch đồ này nếu là nghe khuyên thì đã không đến mức biến thành bộ dáng như bây giờ.
Nhưng không nói vài lời làm sao thể hiện uy nghiêm của người làm thầy a?
Ta cũng không thể cứ đứng đấy cùng ngươi hai mắt trừng lớn nhìn nhau a!
Bất quá, sư giả uy nghiêm tiêu hao đích thật là phi thường khủng bố.
Mới nói tầm mười phút, Tô Dương cũng cảm giác thể lực đã sắp không chống đỡ được nữa.
Thấy tình hình không ổn, Tô Dương đành phải tranh thủ thời gian rút lui.
"Hãy dành nhiều thời gian cho việc tu hành!"
Tô Dương lạnh lùng hừ một tiếng:
"Trở về đi!"
Nói xong, Tô Dương liền quay người chắp tay sau lưng hướng về phía văn phòng mà đi.
Chờ Tô Dương đi rồi, Tôn Chiêu mới cảm thấy như trút được gánh nặng, vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy tất cả mọi người lớp 5 đều một bộ dáng vẻ gặp quỷ nhìn mình, làm cho Tôn Chiêu nhìn đến mức mặt đỏ tới tận mang tai.
"Tôn Chiêu, ngươi làm gì không cùng tên họ Tô kia đánh một trận!"
"Sao ngươi đột nhiên lại trở nên sợ hãi như thế!?"
Tôn Chiêu vội vàng giải thích:
"Không phải như vậy."
"Vậy là chuyện gì xảy ra?"
"Ta, ta cũng không rõ ràng."
"Đừng giải thích, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, ngươi chính là mất mặt xấu hổ!"
"Hay là ngươi tên này đã nhận chỗ tốt của tên họ Tô? Tại đây diễn một màn giết gà dọa khỉ cho chúng ta xem đấy à?"
"Không phải!"
Tôn Chiêu trừng mắt:
"Ta không có diễn!"
"A, vậy thì ngươi là sợ tên họ Tô, mất mặt!"
"Còn không biết xấu hổ nói mình là con cháu đại tộc!"
Tôn Chiêu thấy mọi người âm dương quái khí, căn bản không thèm nghe hắn giải thích, quay đầu bước đi:
"Các ngươi tin hay không thì tùy!"
Mọi người lớp 5 đương nhiên là cười nhạo không ngừng.
Chỉ có Lý Nhất Minh trong lòng thấy kỳ quái.
Hắn cũng giống như mọi người, cảm thấy Tôn Chiêu cùng lão Tô đang phối hợp diễn kịch, giết gà dọa khỉ.
Trong nội tâm vẫn rất buồn bực, Tôn Chiêu lúc nào về phe kia, sao ta không biết?
Ta còn tưởng rằng lớp 5 chỉ có mình ta là nằm vùng, không ngờ Tôn Chiêu vậy mà cũng là đồng chí.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ Tôn Chiêu, cảm giác lại không giống như là đang diễn.
Thật kỳ quái.
Mà Tô Dương sau khi trở lại văn phòng đương nhiên là ưu tiên ghé vào cửa sổ vụng trộm lưu ý hướng phòng học, nhìn thấy Tôn Chiêu cực kỳ không vui rời đi, âm thầm vui vẻ.
Vi sư đây chính là một hòn đá hạ ba con chim kế sách!
Một để tạo uy nghiêm, thứ hai giết gà dọa khỉ, thứ ba chia để trị!
Lớp 5 vốn không phải là sắt đá một khối, vốn chính là xích mích lẫn nhau, lần này Tôn Chiêu cùng những người khác của lớp 5 đã là sinh ra khúc mắc, muốn lại cùng nhau chơi đùa thì không dễ dàng.
Chỉ cần đám nghịch đồ này không ôm đoàn, từng người đối phó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cùng ta đấu trí, các ngươi còn non lắm!
"Trước tiên cứ để Tôn Chiêu ở đó vài ngày, chờ quan hệ lại căng thẳng hơn, ta lại thừa cơ mà vào!"
"Hắc hắc hắc..."
Trên mặt Tô Dương không khỏi lộ ra một tia cười xấu xa.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôn Chiêu không ngừng lẩm bẩm, không nghĩ ra được rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu.
Trong lòng không vui, lại không thể ở lại trong phòng học, nếu không đám gia hỏa lớp 5 kia không biết sẽ châm chọc khiêu khích thế nào, dứt khoát lên mái nhà hít thở không khí.
Chẳng qua là khi Tôn Chiêu chuẩn bị đẩy cửa phòng gió trên mái nhà ra, lại phát hiện mở không ra, hình như bị kẹt từ bên ngoài.
Kẻ nào lại đem cửa chặn lại!?
Vốn Tôn Chiêu tâm tình đã không thoải mái, không nói hai lời giơ chân lên chính là một cú đạp mạnh!
"Bịch" một tiếng vang trầm, cửa phòng gió trực tiếp bị Tôn Chiêu một chân đá văng, đang chuẩn bị đi về phía tiểu đình đài trên mái nhà hóng gió, khoát tay, Tôn Chiêu lại là trực tiếp đứng sững tại chỗ.
Chỉ thấy trong tiểu đình đài, Chu Đào một tay cầm kim, một tay cầm quần áo, cứ như vậy cứng đờ tại chỗ.
Vì cam đoan tính riêng tư trong khi tu hành, mỗi lần Chu Đào lên mái nhà đều dùng gậy gỗ chặn cửa, tránh những người khác tới làm phiền.
Thông thường có học sinh muốn lên mái nhà, phát hiện cửa không mở được thì sẽ tự động rời đi.
Vạn vạn không ngờ tới hôm nay lại bị Tôn Chiêu đạp tung.
Vội vàng không kịp chuẩn bị!
Hai người đối mặt mộng bức một lát, biểu lộ của Tôn Chiêu dần dần biến đến cổ quái:
"Ngươi... Đang làm gì?"
Chu Đào coi như trấn định:
"Quần áo bị rách, đang may quần áo."
Tôn Chiêu ý vị thâm trường "ồ" một tiếng:
"Trang bị đầy đủ quá ha?"
Chu Đào liếc nhìn sang bên cạnh, rương đựng đồ cùng hộp kim khâu, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ.
"Công muốn giỏi việc, trước hết phải có công cụ sắc bén."
"Ừm, ngươi cứ tự nhiên."
Trong đôi mắt Tôn Chiêu lóe qua một tia cười xấu xa, quay người muốn đi.
Chu Đào bỗng cảm giác không ổn, cả người nhảy lên, từ tiểu đình đài bay lượn ra, trực tiếp chặn trước mặt Tôn Chiêu:
"Tên này ngươi muốn nói cho những người khác?"
"Không, không có."
Tôn Chiêu né tránh ánh mắt lạnh thấu xương của Chu Đào:
"Nói bậy, ta mới không phải là loại người đó."
Chu Đào đôi mắt lạnh lẽo:
"Vậy ngươi thề đi!"
"Ta dựa vào cái gì phải thề."
"Ngươi không thề thì ta đánh ngươi!"
Tôn Chiêu nhất thời khịt mũi coi thường.
"Ngươi vẫn còn rất hung hăng!"
"Thực lực chúng ta ngang nhau, ai cũng không làm gì được ai!"
"Ta cho dù có nói, thì ngươi có thể làm gì được ta?"
Một lát sau.
Tôn Chiêu lảo đảo không ngừng lùi lại, ôm ngực, đau đến mức mặt mày đầy dữ tợn.
Mắt thấy Chu Đào mặt lạnh đi tới, Tôn Chiêu vội vàng nói:
"Ta nhận thua, ta nhận thua còn không được sao!"
"Ta thề tuyệt sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài, nếu không con ta sinh ra không có lỗ hậu môn!"
Chu Đào lạnh lùng hừ một tiếng, lúc này mới coi như bỏ qua:
"Coi như ngươi biết điều!"
Tôn Chiêu xoa ngực, đau đến không chịu nổi:
"Tên này, từ khi nào mà ngươi vụng trộm tấn thăng vậy!?"
"Trung giai? Không, ngươi cao giai!"
Chu Đào nhíu mày:
"Không thể trả lời, đừng quấy rầy ta, mau đi đi!"
"Nếu ngươi để lộ ra, xem ta xử lý ngươi như thế nào!"
Nói xong Chu Đào liền trực tiếp trở lại tiểu đình đài, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Chiêu.
Trước đó, khi Tôn Chiêu mới khai giảng không lâu, thì đã giao thủ với Chu Đào.
Thực lực cũng là ngang nhau, phân không ra thắng bại.
Nhưng vừa mới giao thủ một cái, Tôn Chiêu liền phát hiện, Chu Đào, vô luận là tốc độ hay là lực lượng, đều so với lần giao thủ trước tăng lên rất lớn, một lần phản kích duy nhất của hắn còn bị Chu Đào tùy tiện lắc người tránh được, đánh cho hắn cơ hồ không có sức hoàn thủ!
"Ngọa tào, thực lực gia hỏa này, sao lại đột nhiên bạo tăng?"
Khoan đã!
Tôn Chiêu đột nhiên kịp phản ứng.
Từ khi Chu Đào thua cuộc cá cược với Tô Dương, Tô Dương liền cho Chu Đào an bài việc tu hành, từ đó về sau, Chu Đào hành tung bất định, không còn cùng bọn hắn một chỗ vui chơi, cho dù buổi tối cũng chỉ ở trong phòng ngủ của mình không ra ngoài.
Chỉ vẻn vẹn một tuần thời gian, thực lực của Chu Đào vậy mà tăng lên một cách không hợp thói thường như thế!
Tuyệt đối là cao giai, nếu không, sẽ không mạnh đến như vậy.
Tôn Chiêu híp mắt, ánh mắt rơi vào ngón tay của Chu Đào.
Trước đó hắn chỉ thấy mười ngón tay Chu Đào đều dán băng dán cá nhân, bất quá căn bản không để ý, bây giờ hồi tưởng lại, tuyệt đối có liên quan tới việc Tô Dương an bài nhiệm vụ tu hành!
Chẳng lẽ, may quần áo cũng là cái gọi là "rèn thể bí quyết" trong miệng Tô Dương!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận