Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 116: Ta cũng giống vậy

Phòng ngủ của Phó Vân Hải rất nhanh liền trở nên hỗn loạn.
"Ngươi hắn mụ coi ta là đứa trẻ ba tuổi à! Cố ý đạp ta có phải không!?"
"Thật sự không phải cố ý!"
Lý Nhất Minh vừa trốn vừa nói:
"Vừa nãy ngươi suýt chút nữa xé đứt eo của ta, ta không còn cách nào khác đành phải đạp ngươi ra!"
"Đừng tới đây, còn tới nữa ta biến thành đà loa đấy! Đến lúc đó có bị thương cũng đừng oán trách ta!"
"Ta hiện tại thế nhưng là bát phẩm đỉnh phong!"
Phó Vân Hải vội vàng thu quyền, mở to hai mắt không dám tin:
"Cái gì? Ngươi bát phẩm đỉnh phong?"
"Không sai."
"Ta không tin!"
Phó Vân Hải làm ra một chiêu thức giả, Băng Sơn Quyền lao thẳng tới mặt Lý Nhất Minh.
Lý Nhất Minh bất đắc dĩ, chỉ vừa nhấc chân, trực tiếp quét bay nắm đấm của Phó Vân Hải. Thân thể Phó Vân Hải lệch sang một bên, chỉ cảm thấy bàn tay đau nhức, nhất thời lộ vẻ kinh hãi.
"Giờ đã tin chưa? Mà lại... Ta có lẽ chỉ mới dùng ba thành lực đạo!"
Phó Vân Hải mặt mũi tràn đầy phiền muộn:
"Không có thiên lý a! Tất cả mọi người đều được quán đỉnh lĩnh ngộ, sao hết lần này tới lần khác ngươi tấn thăng nhanh như vậy!? Mà ta đột phá nhiều lần đều không thành công?"
Lý Nhất Minh rất hiểu tâm trạng lo lắng này của Phó Vân Hải.
Rõ ràng tốc độ tu hành tiến triển cực nhanh, nhưng chính là liên tục đột phá thất bại, tâm tính rất dễ dàng sụp đổ.
Việc này thậm chí so với trước kia mặc kệ không tiến bộ được càng khiến người ta thêm sốt ruột!
Bất quá chuyện Hỗn Nguyên Nhất Khí khẳng định không thể nói, nếu không có khả năng hắn sẽ không tu hành nữa, mà chỉ chờ lão Tô đến giúp, đến lúc đó dưỡng thành tâm tính dựa dẫm, ngược lại sẽ hại đối phương.
Dù sao Lý Nhất Minh cảm thấy nếu như chính mình sớm biết lão Tô có thể giúp hắn hỗn hợp Hỗn Nguyên Nhất Khí, ít nhiều gì cũng sẽ có chút tâm tư nhỏ theo phương diện này.
Ta còn có loại tâm tư này, huống chi là người khác!
Nghĩ đến đây, Lý Nhất Minh liền cười nói:
"Ta dù sao cũng so với các ngươi song tu sớm một khoảng thời gian, tốc độ tấn thăng khẳng định phải nhanh hơn các ngươi một chút! Chuyện này không phải rất hợp lý sao?"
"Mà lại, tình huống này quá bình thường."
Lý Nhất Minh nhún vai nói:
"Ngươi càng nhanh thì càng không đột phá nổi, tâm tính nhất định phải điều chỉnh lại cho tốt, nước chảy thành sông, hiểu chưa!?"
"Cũng đúng."
Phó Vân Hải suy nghĩ một chút, quả thật là như thế, nhưng càng nghĩ càng thấy thua thiệt:
"Không được, ta vô duyên vô cớ bị ngươi đạp mười mấy cái, ngươi phải để ta đánh lại! Mặt của ta đau không chịu được!"
"Ta cũng không có dùng bao nhiêu sức a!"
Lý Nhất Minh dở khóc dở cười:
"Ta nếu là thật sự dùng lực, lúc này ngươi không thể nào còn có thể nói chuyện!"
"Vậy ta không lẽ chịu thiệt à?"
"Trước thiếu đã."
Lý Nhất Minh vội nói:
"Sau này ta để ngươi đánh lại, giờ nói chính sự trước!"
"Chính sự gì?"
"Đào ca bảo chúng ta qua đó thương lượng chuyện, phi thường trọng yếu!"
"À, được."
Nghe xong là Chu Đào gọi qua, Phó Vân Hải ngược lại vội vàng thay y phục:
"Đừng để Đào ca chờ lâu."
Lý Nhất Minh nhịn không được khóe miệng co giật:
"Ngươi đây có phải hay không có chút quá khác biệt đối đãi rồi! Ta dù nói thế nào cũng là nhị sư huynh a! Ngươi đối với Đào ca phối hợp như vậy, sao đối với ta không thể khách khí một chút!?"
"Ngươi đánh thắng được Đào ca sao?"
"Ngô... Đánh không lại, tuy nhiên ta hiện tại cũng rất mạnh, nhưng nếu thật sự muốn cùng Đào ca tử chiến, ta đoán chừng có thể đi rất an tường."
"Vậy thì thôi đi."
Phó Vân Hải trợn trắng mắt:
"Ngày nào ngươi đánh thắng được Đào ca, ta sẽ nói chuyện khách khí với ngươi."
"Đừng đùa."
Lý Nhất Minh cười khổ nói:
"Tư chất của Đào ca cao hơn chúng ta rất nhiều."
Chờ Phó Vân Hải thu thập một phen xong xuôi mới đi đến cửa phòng ngủ của Tôn Chiêu.
"Ngươi đi đi!"
Phó Vân Hải không chút nghĩ ngợi liền nói:
"Ta mà đi vào, đoán chừng lại bị đụng bất ngờ!"
"Được thôi!"
Lý Nhất Minh bất đắc dĩ, đành phải cẩn thận từng li từng tí lấy chìa khóa ra.
Vừa mở cửa, Phó Vân Hải cùng Lý Nhất Minh không hẹn mà cùng tựa vào trên vách tường.
Sợ vừa đối mặt Tôn Chiêu thì lại đụng vào nhau.
Kết quả trong phòng ngủ không có động tĩnh gì.
Phó Vân Hải vội vàng đẩy Lý Nhất Minh bên cạnh:
"Đi vào đi!"
"Đừng vội a! Ta xem tình huống thế nào đã?"
Lý Nhất Minh vội vàng dò xét nhìn vào trong phòng ngủ, chỉ thấy Tôn Chiêu đang nằm sấp trong phòng cách âm tu hành, không có động tĩnh gì.
Một giây sau, Phó Vân Hải với vẻ mặt xấu xa, một chân liền đá thẳng vào mông Lý Nhất Minh, vạn vạn không ngờ tới Lý Nhất Minh phản ứng còn nhanh hơn, một tay bắt lấy y phục Phó Vân Hải kéo mạnh một cái.
Bành!
Phó Vân Hải bất ngờ không kịp đề phòng, làm cánh cửa cũng đổ theo.
"Giải quyết xong xuôi!"
Lý Nhất Minh há hốc mồm, không lên tiếng.
Hai người quay đầu nhìn về phía căn phòng cách âm mờ mờ, thấy Tôn Chiêu nằm sấp trong chậu lớn, bụng còn phập phồng lên xuống, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Phó Vân Hải nhịn không được cảm thán một tiếng:
"Tên này thật đúng là cóc ghẻ a! Quá kỳ lạ!"
"Ngươi không có tư cách nói người khác, kỳ cục thật."
"Cũng đúng, Lý con quay."
Hai người đều không lên tiếng, ánh mắt không hẹn mà cùng tập trung vào chiếc quần lót màu hồng phấn của Tôn Chiêu.
"Tôn Chiêu vẫn luôn nhàm chán như thế sao?"
"Không biết a! Phẩm vị vẫn rất đặc biệt!"
Hai người vừa nói chuyện vừa móc điện thoại di động ra chụp lại, sau đó im lặng cất đi, liếc mắt nhìn nhau liền nói:
"Xử lý thế nào?"
"Còn có thể làm sao xử lý, đẩy cửa ra gọi thôi!"
"Sẽ không công kích đi!?"
"Không rõ ràng a!"
Lý Nhất Minh vội nói:
"Lão Tô chỉ nói là hắn nhập mộng tu hành thì có ý thức lãnh địa, nhưng lúc không nhập mộng thì có hay không, vẫn không xác định."
"Mặc kệ, cùng lắm thì ngươi biến thành con quay!"
Trong lúc đang nói chuyện, Phó Vân Hải đã kéo cửa phòng cách âm ra, sau một khắc, trong cả căn phòng đều vang lên âm thanh ếch kêu cực kỳ thâm thúy.
Dường như... xuyên thấu tâm linh.
Lý Nhất Minh cũng bắt đầu vận sức, chuẩn bị xoay tròn, kết quả phát hiện Tôn Chiêu vẫn như cũ nằm sấp trong chậu lớn không có động tĩnh gì.
"Không có việc gì, chắc là chỉ khi nhập mộng tu hành mới có ý thức lãnh địa, bình thường tu hành hẳn không có."
Phó Vân Hải bận bịu hô một tiếng:
"Tôn Chiêu, này! Dậy đi! Đào ca tìm chúng ta có việc!"
Thế nhưng Tôn Chiêu nằm sấp trong chậu vẫn không có phản ứng gì.
"Không được rồi, xem ta!"
Lý Nhất Minh đột nhiên chỉ về hư không:
"Tôn Chiêu, nhìn kìa, có con muỗi!"
Tôn Chiêu vẫn như cũ nằm sấp trong chậu.
"Không có tác dụng a!"
"Đá hắn một cái đi, đừng chậm trễ thời gian, lát nữa Đào ca tức giận!"
"Ngươi đá đi!"
"Sao ngươi không đá?"
"Oẳn tù tì."
"Được!"
Phó Vân Hải thảm bại, đành phải đá mạnh một cước vào mông Tôn Chiêu, một giây sau cấp tốc lùi lại, chỉ nghe Tôn Chiêu "ôi" một tiếng, trong nháy mắt tỉnh táo lại, ôm mông giận dữ:
"Kẻ nào hắn mụ đá mông ta!?"
Trong nháy mắt, Lý Nhất Minh cùng Phó Vân Hải cùng chỉ đối phương.
"Hắn!"
Hai người trừng mắt.
"Oa! Phó Vân Hải, ngươi làm người được hay không!? May mà ta dự đoán được, không thì suýt chút nữa trúng gian kế của ngươi!"
"Oa! Lý Nhất Minh, ngươi lòng dạ quá xấu xa rồi, vậy mà nói xấu ta!"
Tôn Chiêu xem xét hai người chỉ lẫn nhau, tức giận nói:
"Ai bảo các ngươi vào đây!?"
"Tôn Chiêu, Đào ca tìm chúng ta có chuyện trọng yếu phi thường cần thương lượng, vô cùng khẩn cấp!"
Tôn Chiêu nghe xong, mặt khó chịu đứng dậy:
"Sau này sẽ tìm hai ngươi tính sổ!"
Cúi đầu xem xét, Tôn Chiêu mới phát hiện mình mặc vẫn là chiếc quần lót màu hồng phấn, nhất thời sắc mặt tái mét.
"Yên tâm, người một nhà, đánh chết ta cũng sẽ không nói ra đâu!"
"Ta cũng giống vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận