Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 516: Liền ăn mang cầm

**Chương 516: Vừa Ăn Vừa Lấy**
Chu Hạo nhìn đống đồ ăn chất cao như núi trước mặt, trong lòng nhất thời có chút hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Còn chưa kịp ra tay, Bạch Long thành sao lại trực tiếp đầu hàng rồi?
Không phải nói Nam Cương vô pháp vô thiên sao?
Không phải nói là đám cuồng đồ ngoài vòng pháp luật sao?
Chuyện này khác xa so với những gì ta biết về Nam Cương!
Mấy võ giả mang xương vỏ ngoài kia đối với Trình Bang lại tỏ ra vô cùng cung kính.
"Các hạ, nếu ngài không hài lòng, chúng ta lập tức chuẩn bị tiệc ngay, ngài có thể tùy ý thưởng thức!"
"Mời vào trong!"
"Về sau cứ coi Bạch Long thành như nhà của ngài, cần gì cứ việc nói, chỉ cần chúng ta có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn ngài."
". . ."
Trình Bang thấy đối phương khách khí như vậy, tất nhiên là khoanh tay, có chút hưởng thụ.
"Cái gì. . . Chuyện gì vậy?"
Chu Hạo lúc này mới tiến đến trước mặt Trình Bang, vẻ mặt khó hiểu.
Trước đó ở Bắc Đàn sơn giao chiến, Chu Hạo bởi vì vẫn luôn bế quan, tự nhiên cũng không rõ tình hình.
Trình Bang tóm tắt nói một câu: "Lão Tô mang theo chúng ta đến Nam Cương, các Kỳ Chủ đều bị đánh qua một lượt."
"A. . . Hả!?" Chu Hạo trợn tròn mắt, đã thấy Trình Bang cất bước đi vào bên trong Bạch Long thành, nói với võ giả bên cạnh: "Chuẩn bị tiệc và đan dược bổ dưỡng!"
"Vâng. . . vâng. . ."
Mấy võ giả vội vàng đáp lời, mà Trình Bang thì gọi Chu Hạo nhanh chóng đi theo.
"Không thể nào!? Ngươi thật sự dám đi vào?"
Chu Hạo không ngừng nhìn xung quanh, trong lòng biến ảo không ngừng, mặt tràn đầy vẻ cảnh giác.
"Ngươi vừa mới tấn thăng, đang cần bổ sung năng lượng." Trình Bang nhún vai nói: "Đã đến rồi, ăn chùa thì ngu sao không ăn, lại không tốn tiền."
"Yên tâm, không ai dám đụng đến chúng ta, bao gồm cả Bạch Long Kỳ Chủ này."
Các lộ Kỳ Chủ ở Nam Cương sớm đã bị lão Tô dọa cho sợ mất mật, Trình Bang cảm thấy hiện tại cho dù có cho Bạch Long Kỳ Chủ mười lá gan, hắn cũng không dám ra tay.
Hơn nữa, nếu thật sự động thủ thì cứ đến!
Ai sợ ai!?
Ta trước đó còn không có kỹ năng ngự khí, bị một đám Võ Tôn truy sát cũng không làm gì được ta!
Hiện tại ta xem ai dám ra tay!
Lão Tô không tìm Nam Cương gây phiền phức là một chuyện, những món nợ của lớp 5 với Nam Cương lại là chuyện khác!
Trình Bang nghênh ngang đi trên đường phố Bạch Long thành, mọi người trong Bạch Long thành đã sớm trốn vào trong nhà, căn bản không dám ra ngoài.
Dù sao lần trước Trình Bang xông vào Bạch Long thành cũng đã gây ra không ít phá hoại!
Một võ giả Bạch Long thành mang xương vỏ ngoài vội vàng dẫn đường phía trước, rất nhanh đã dẫn Chu Hạo và Trình Bang đến một phòng đã được bao trọn.
"Hai vị chờ một chút, ta lập tức cho người chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi mang đến."
Trình Bang khoát tay: "Nhanh lên một chút."
Võ giả vội vàng lui ra, Chu Hạo vẫn là một mặt ngơ ngác.
Hắn không ngờ có ngày lại thoải mái đi vào Bạch Long thành như vậy. Rất nhanh, đồ ăn đã nấu chín được bưng lên bàn, bao gồm cả một số loại đan dược bổ dưỡng tốt nhất cũng được mang lên.
Chu Hạo tất nhiên là một mặt cảnh giác, Trình Bang thì đã trực tiếp bắt đầu ăn.
"Mùi vị cũng không tệ lắm."
"Này, ngươi. . . Ngươi cứ thế mà ăn?"
"Ngươi cứ yên tâm thoải mái mà ăn!" Trình Bang ung dung nói: "Bọn hắn không dám hạ độc đâu."
". . ."
"Lại nói, ngươi đã là Võ Tôn rồi, còn sợ bị người hạ độc à?"
"Muốn báo thù thì cũng phải đợi ăn no rồi mới báo chứ!"
Trình Bang bắt đầu ăn uống như gió cuốn, ăn đến quên cả trời đất, Chu Hạo do dự một chút rồi cũng bắt đầu ăn theo.
. . .
Bạch Long Kỳ Chủ biết được Trình Bang và Chu Hạo đã vào thành, các thuộc hạ đã chuẩn bị đồ ăn thức uống ngon lành để hầu hạ.
Tuy rằng có chút mất mặt, nhưng cục diện bây giờ vẫn là không thể không cúi đầu, vẫn là nói một tiếng: "Cố gắng thỏa mãn bọn hắn."
"Vâng!"
Thuộc hạ vội vàng rời đi.
Bạch Long Kỳ Chủ nhìn qua hai Võ Tôn thủ hạ bên cạnh, cười khổ: "Cái này mẹ nó gọi là chuyện gì chứ!"
"Nhịn một chút đi!" Một Võ Tôn thủ hạ cười khan một tiếng: "Dù sao. . . Không thể trêu vào, huống chi, thiếu niên kia. . . cũng có không ít khúc mắc với chúng ta."
". . ."
Dù sao lúc đó ở Bắc Đàn sơn giao chiến, trong đám Võ Tôn truy sát Trình Bang, Bạch Long Kỳ Chủ và hai vị Võ Tôn thủ hạ cũng có mặt.
Bây giờ không chỉ không thể trêu vào Tô Dương, mà ngay cả Trình Bang bọn hắn cũng không thể trêu vào.
Ở Bắc Đàn sơn đã biết được sức chiến đấu của Trình Bang, điên lên thì đúng là loại đến là cắn!
Lúc đó đã cắn bị thương hai vị trung phẩm Võ Tôn, trong đó một vị chính là Võ Tôn im lặng bên cạnh.
Vết thương đã lành, bất quá trong lòng. . . Cực kỳ khó chịu.
Ai ngờ bây giờ cừu nhân đã cưỡi lên mặt, nhưng. . . có ngứa mắt thế nào cũng không làm gì được đối phương.
Ai bảo Trình Bang có chỗ dựa vững chắc như vậy chứ?
Chỉ là bây giờ Bạch Long Kỳ Chủ cũng không đoán được hai người này rốt cuộc đến Bạch Long thành làm gì.
Không phải thật sự đến ăn tiệc đứng đấy chứ?
. . .
Không lâu sau, Chu Hạo đã dùng xong đan dược, ngồi điều tức hấp thu dược lực.
Trình Bang vẫn còn đang ăn, thuận tiện còn đặc biệt gọi mấy con cá muối lần trước cướp được từ Bạch Long thành.
Võ giả nào dám không đồng ý, vội vàng đi chuẩn bị.
Đợi đến khi Chu Hạo hấp thu xong dược lực, mở mắt ra, đứng dậy, sắc mặt lại có chút phức tạp.
"Điều tức xong rồi?"
Chu Hạo lên tiếng, buồn bực nói: "Bị ngươi làm như vậy, làm ta có chút xấu hổ."
Vốn dĩ là đến trả thù, kết quả lại ăn của người ta một bữa, mà Bạch Long thành thái độ lại vô cùng tốt, các loại thịt cứ mang lên liên tục, không những cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu mà ngay cả đan dược bổ dưỡng cũng mang đến.
Nếu bây giờ lại mở miệng ra trả thù, cảm thấy không được thích hợp cho lắm.
"Vậy. . . Lần sau đến?"
". . . Được."
Hai người ăn uống no nê, cũng không ở lại Bạch Long thành, trực tiếp rời đi.
Bạch Long Kỳ Chủ và hai vị Võ Tôn biết được tình hình sau đó. . . Ba người đưa mắt nhìn nhau.
"Ăn no rồi đi luôn?" Thủ hạ vội vàng nói một tiếng: "Còn đem tất cả cá muối ở bếp sau đóng gói mang đi."
". . ."
"Không có. . . Không có kiếm chuyện?"
"Không có." Thủ hạ lắc đầu: "Thái độ. . . Còn rất khách khí, không giống như đến gây chuyện, còn nói lần sau lại đến, còn bảo chúng ta chuẩn bị thêm nhiều cá muối."
". . ."
Bạch Long Kỳ Chủ và hai vị trung phẩm Võ Tôn không khỏi rơi vào trầm mặc.
Không hiểu nổi.
Mà Chu Hạo đã rời khỏi Bạch Long thành, thấy Trình Bang còn gói một đống cá muối mang về, trên đường đi không nhịn được trợn mắt.
Đúng là vừa ăn vừa lấy mà?
Một chút tiền đồ cũng không có!
Muốn lấy thì ít nhất cũng phải giống ta, lấy mấy bình đan dược bổ dưỡng tốt nhất chứ!
Đồ này mới đáng tiền!
"Ngươi. . . Lần sau đừng đi cùng ta!"
"Hả? Vì sao?"
"Ngươi đi cùng ta thì ta làm sao trả thù được!?" Chu Hạo trừng mắt: "Ngươi cứ thế vừa ăn vừa lấy, làm sao mở miệng được?"
Trình Bang ồ một tiếng: "Được, lần sau ta sẽ đợi ở bên ngoài, ngươi tự mình đi!"
"Mà này. . ." Chu Hạo chau mày, nghi ngờ nói: "Kỳ quái, sao Bạch Long Thành chỉ có ba Võ Tôn vậy? Cũng không có người kia mà ta muốn tìm!"
Trình Bang nghi hoặc: "Thế nào?"
"Ta nhớ được hai, ba năm trước, Bạch Long thành không phải có rất nhiều Võ Tôn sao? Ít nhất một hai chục Võ Tôn là có! Hơn nữa còn binh hùng tướng mạnh, sao bây giờ toàn là một đám già yếu tàn tật?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận