Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 101: Nhất chiến thành danh

Toàn trường một mảnh xôn xao.
Tạ Chấn thua, thua một cách triệt để!
Chu Đào không tránh không né, cứ thế mà ngạnh kháng Thất Sát Nhất Thiểm của Tạ gia!
Tận mắt chứng kiến tình cảnh này, cơ hồ tất cả học sinh của Tam Trung đến quan chiến đều khó có thể tin nổi.
Không ít giáo viên cấp ba tới xem, thấy Tạ Chấn ngất đi, lập tức tiến vào trong quảng trường, xác nhận tình huống của Tạ Chấn.
May mắn, thương thế không tính là nghiêm trọng.
Trước mắt cứ đưa đến phòng y tế đã.
Vì sự tôn trọng đối với võ giả, các giáo viên đến quan chiến trong suốt quá trình đều không hề can thiệp.
Bọn họ thực sự bị Chu Đào làm cho chấn động mạnh mẽ.
Tạ Chấn tuy trước mắt không phải là võ giả có thực lực đứng đầu nhất ở cấp ba, nhưng cũng nằm trong top 10.
Bất luận là tư chất thiên phú, võ đạo cơ sở hay là tự thân lý giải đối với võ đạo, tương đối mà nói đều là hạng tài năng xuất chúng.
Ít nhất ở độ tuổi này, thực lực Thất phẩm Võ Huyền cảnh trung giai tuyệt đối là hạt giống nhất lưu.
Vạn vạn không ngờ hôm nay vậy mà lại thua trong tay Chu Đào, hơn nữa còn bại thảm hại.
Chỉ là điều khiến cho đám học sinh vây xem và các giáo viên nghi hoặc vẫn là thứ mà Chu Đào thi triển ra... chỉ pháp?
Chẳng phải Chu Đào tu hành Bàn Long Thần Quyền Quyết sao?
Sao còn lòi ra chỉ pháp?
Uy lực còn khủng bố như thế.
Chưa từng nghe qua Bàn Long Thần Quyền có một biến chiêu như vậy!
Nhưng bất luận thế nào.
Chu Đào nhất chiến thành danh!
Khi Chu Đào chắp tay rời đi, đám người chen chúc trong nháy mắt tránh ra một lối.
Cảm nhận được vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ quăng tới, Chu Đào lại không có tâm tư hưởng thụ.
Thắng thì thắng, nhưng đại giá của việc chọi cứng Thất Sát Nhất Thiểm chính là ngón tay đau đớn không chịu nổi.
Chỉ cần khẽ động đậy, cơn đau thấu tận tâm can.
Hắn phải mau chóng tự mình xử lý tốt thương thế.
Chẳng qua là khi Chu Đào vừa ra khỏi đám người, đám người lớp 5 đã chặn ngay trước mặt hắn, nguyên một đám trong ánh mắt tràn đầy kích động cùng phấn khởi.
"Đào... Đào ca!"
Phó Vân Hải dẫn đầu mở miệng trước, cũng không dám gọi là Đào tử nữa:
"Ngươi, thực lực của ngươi tăng vọt có phải là bởi vì cái kia!?"
Tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm Chu Đào, chỉ hy vọng từ trong miệng Chu Đào có được một câu trả lời khẳng định chính xác.
Cái gọi là "cái kia", tất nhiên là đoán thể bí pháp.
Người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đám người lớp 5 từ lâu đã nắm chắc trong lòng.
Dù sao Chu Đào mới nhập học lúc đó thực lực so với bọn hắn chênh lệch căn bản không lớn.
thiên tài! ?
Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!
Nếu việc này không liên quan tới đoán thể bí pháp của lão Tô, có đánh chết bọn hắn cũng không tin!
Chu Đào không có giải thích, chỉ là nói:
"Trước tiên đem 500 câu hỏi trắc nghiệm kia của các ngươi làm xong đi."
"Ta mệt rồi, về phòng ngủ nghỉ ngơi trước."
Mọi người đưa mắt nhìn Chu Đào rời đi, từng ánh mắt cực kỳ nóng rực.
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, vậy tất nhiên là ngầm thừa nhận!
Quả nhiên là bởi vì đoán thể bí pháp của lão Tô a!
Tam Trung thư viện.
"Kỳ quái, hôm nay sao ít người như vậy?"
Tô Dương duỗi lưng một cái, trong lòng nghi hoặc.
Trước kia hắn đến thư viện tuy chưa nói tới mức kín người hết chỗ, nhưng người vẫn là không ít.
Vậy mà hôm nay sáng sớm thư viện giống như bị hắn đặt bao hết vậy, chỉ có lác đác mấy người.
Chẳng lẽ trường học tổ chức hoạt động gì sao?
Nhưng tại sao ta không nhận được thông báo!
Tô Dương không khỏi gãi đầu, không rõ ràng cho lắm, lấy điện thoại di động ra xem qua nhóm công tác, hôm nay trong nhóm cũng yên tĩnh lạ thường, không một người nào nói chuyện.
Tô Dương nghi ngờ gửi tin nhắn:
"Hôm nay tổ chức hoạt động gì sao?"
Kết quả trong nhóm công tác một đống giáo viên gửi dấu hỏi chấm.
Tình cảnh này làm Tô Dương nhìn đến ngây người.
Hả? Tình huống gì?
Sao tất cả đều là dấu chấm hỏi?
"Tiểu Tô, ngươi không biết?"
Ta biết cái gì chứ?
Tô Dương càng thêm bực bội, sáng sớm nay ta học hết các tiết học rồi ngâm mình ở thư viện, đến cái mông cũng chưa nhúc nhích!
"Chu Đào lớp các ngươi và Tạ Chấn ở bên ngoài võ đấu quán so tài, ngươi chủ nhiệm lớp mà không biết!?"
Hả?
Tô Dương khẽ giật mình, ngay sau đó có giáo viên còn gửi một đoạn video ngắn Chu Đào cùng Tạ Chấn so tài tới.
Tô Dương xem xong không khỏi nhịn không được bật cười.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Ta biết ngay cái tật xấu thích thể hiện của Chu Đào khẳng định là không sửa đổi được.
Tiểu tử này ở trước mặt ta còn ra vẻ, chỉ là sau lưng có lẽ đã bớt lại một chút mà thôi.
Bất quá điều khiến Tô Dương ngoài ý muốn là gia hỏa này vậy mà lại trực tiếp lựa chọn luận bàn cùng Tạ Chấn.
Tô Dương bận bịu hỏi trong nhóm làm việc:
"Ai thắng?"
"Chu Đào lớp các ngươi."
Tô Dương không khỏi nhíu mày.
Ta nói tiểu tử này một thời gian dài không tìm ta luyện châm, hóa ra là trong bóng tối bận rộn tăng lên thực lực.
Có thể đánh thắng Tạ Chấn, sợ cũng là chịu không ít khổ.
Thế mà đám giáo viên trong nhóm công tác càng thêm nghi ngờ.
Sao học sinh lớp các ngươi cùng người khác luận bàn, mà ngươi làm chủ nhiệm lớp lại không hề hay biết chút gì, có phải hay không có chút không hợp lẽ thường?
"Tiểu Tô, ngươi đừng nói là ngươi thật sự không biết."
"Ta thật sự không biết, hiện tại đầu óc ta còn có chút mơ hồ."
Tô Dương suy nghĩ vội vàng bổ sung một câu:
"Hắn ngày thường độc lai độc vãng, cơ bản không có trao đổi gì với ta!"
Các giáo viên hoàn hồn, bỗng nhiên lại cảm thấy rất bình thường.
xác thực một khoảng thời gian thường xuyên trông thấy Chu Đào độc lai độc vãng.
Huống chi đám con cháu đại tộc ở lớp 5 vốn tình huống đã đặc thù, bọn hắn không thể dùng tư duy của lớp học bình thường để áp dụng cho lớp 5.
Cố gắng phủ nhận quan hệ, Tô Dương lúc này mới đặt điện thoại xuống, tiếp tục tập trung vào công tác phối hợp tâm pháp cho Phó Vân Hải.
Dù sao không ai sẽ cảm thấy Chu Đào cường đại có liên quan gì lớn đến mình - một giáo viên, cho nên không cần thiết phải giải thích thêm.
Nói nhiều rồi còn dễ dàng gây người hoài nghi.
Hơn nữa Chu Đào đã có Hỗn Nguyên Nhất Khí, rủi ro bại lộ song tu tâm pháp đã xuống mức thấp nhất, coi như là bại lộ chính mình hẳn là cũng sẽ không gây ra phiền toái lớn nào.
Thả lỏng gò bó để hài tử tự do, chỉ cần không đi lệch hướng là được.
Tâm tư trở lại phương diện tâm pháp.
Bận rộn cả buổi sáng, ngược lại cũng đã sàng lọc ra được phương hướng tâm pháp phù hợp cho Phó Vân Hải.
Chỉ là không giống với tình huống của ba người trước, chủng loại tâm pháp phù hợp của Phó Vân Hải dường như có hai loại.
Độ phù hợp của loại phòng thủ và thân pháp không kém nhau nhiều, đều ở khoảng 50% Ngẫu nhiên rút ra mấy loại tâm pháp, độ phù hợp đều rất sít sao.
Điều này cũng có nghĩa là khối lượng công việc cần sàng lọc... tăng gấp bội.
Tất cả đều muốn là chuyện không thực tế.
Vậy chỉ có thể là tam tu.
Trên lý thuyết, Hỗn Độn chi khí cũng có thể dung hợp bọn chúng thành Hỗn Nguyên Nhất Khí, nhưng không chỉ tra tấn Phó Vân Hải, mà còn tra tấn cả chính mình.
Huống chi còn có tư chất ngu dốt và căn cơ bất ổn cản trở ở đó.
Cho nên chỉ có thể chọn một trong hai.
Đương nhiên, Tô Dương không phải là không có ý nghĩ chắp vá tâm pháp.
Đem hai loại tâm pháp có phương thức tu hành gần giống nhau nhất thông qua việc giản lược sau đó chắp vá lại, có lẽ độ phù hợp sẽ cao hơn.
Nhưng thực tế thao tác, Tô Dương lập tức nản chí.
Số lượng cơ sở tâm pháp quá lớn, sàng lọc tâm pháp phù hợp đã cực kỳ tiêu hao thời gian và tinh lực.
Nếu như muốn chắp vá, chỉ có thể xem xét kỹ lưỡng từng bản, nghiên cứu xem phương thức tu hành của nó có khả năng chắp vá hay không.
Để chắp vá ra một bản tâm pháp không biết cần bao nhiêu thời gian, hơn nữa hiệu quả của việc chắp vá chưa chắc đã tốt hơn so với bản giản lược của một tâm pháp duy nhất.
Tô Dương quả quyết từ bỏ ý nghĩ không thực tế này, thành thành thật thật tiếp tục công việc sàng lọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận