Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 119: Chân ngươi không chua a?

Lý Nhất Minh sau khi rời khỏi võ đấu quán, chỉ cảm thấy sống lưng của chính mình tại thời khắc này rốt cục cũng mọc trở lại.
Ta đã mạnh lên, ta đã không còn như xưa!
Từ nay về sau ta cũng không còn là Lý Nhất Minh gặp ai cũng khúm núm nữa!
Hoàn thành buổi biểu diễn đầu tiên cho cuộc đời mới ở võ đấu quán, Lý Nhất Minh tất nhiên là vội vội vàng vàng trở về phòng ngủ của Tô Dương.
Phó Vân Hải vừa mở cửa thấy Lý Nhất Minh trở về, không khỏi hơi giật mình:
"A? Ngươi nhanh như vậy đã xong việc rồi?"
Lý Nhất Minh khập khiễng đi vào phòng, tìm một chỗ ngồi xuống, mặt mũi tràn đầy dữ tợn vội vàng nói:
"Nhanh nhanh nhanh, giúp ta một chút, căng gân, căng gân!"
Tôn Chiêu không khỏi trợn trắng mắt, vội vàng đi tới bên cạnh Lý Nhất Minh giúp hắn xoa dịu:
"Sao lại còn căng gân?"
Chu Đào thấy thế, làm sao còn không biết là chuyện gì xảy ra:
"Máy đấu võ bên trong là thép đặc hoá giá, hắn rõ ràng là dùng sức quá mạnh."
"Ta không phải đã nhắc nhở ngươi rồi sao?"
Lý Nhất Minh cười khổ một tiếng:
"Trong tình huống đó, ai còn nhớ được những chuyện này chứ!"
Tôn Chiêu giúp đỡ xoa nhẹ một hồi lâu, Lý Nhất Minh mới hóa giải được, vội nói:
"Cám ơn, ta đến chậm, lần sau các ngươi đi nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt!"
Phó Vân Hải đứng ở một bên tràn đầy hâm mộ:
"Khi nào mới đến phiên ta à?"
"Nhanh thôi, an tâm tu hành đi."
Chu Đào cười nói:
"Không ai thiếu phần cả."
Tôn Chiêu cùng Phó Vân Hải không khỏi liếc nhau, trong lòng tất nhiên là chờ mong.
"Ta thế nhưng là toàn bộ quá trình đều không có đổi con quay."
Lý Nhất Minh nhắc nhở:
"Ta chỉ dùng Hám Địa Quyết để đối chiêu!"
Tuy nói mọi người đã tán đồng quan điểm của Phó Vân Hải, nhưng đó là phương án giải quyết để ứng đối việc song tu tâm pháp bị bại lộ.
Trước đó, đương nhiên có thể không bại lộ thì tuyệt đối không thể bại lộ.
"Ngươi làm vậy ngược lại dễ giải thích a!"
Tôn Chiêu buồn bực nói:
"Ngươi song tu đều là cước pháp, người khác cũng không nhìn ra được cái gì!"
"Chờ lão Tô giúp các ngươi giải quyết xong vấn đề hai cỗ khí."
Lý Nhất Minh thừa nước đục thả câu:
"Đến lúc đó trong lòng các ngươi sẽ có tính toán."
Chu Đào khẽ gật đầu:
"Ừm, không nên nóng vội, các ngươi phải suy nghĩ một chút, Tạ Vũ Hàm bọn hắn thậm chí còn chưa bắt đầu song tu đâu!"
Nghe Chu Đào nhắc nhở như vậy, Tôn Chiêu cùng Phó Vân Hải trong lòng nhất thời không còn khó chịu nữa.
Ai!
Còn có sáu người kia chỉ có thể khô cằn chờ đợi, bọn hắn tốt xấu gì cũng đã bắt đầu song tu rồi.
Lý Nhất Minh thong thả hồi sức, vội nói:
"A, đúng rồi, hôm nay cùng lão Tô ra ngoài suýt chút nữa quên mất một việc."
"Chuyện gì!?"
"Ta đi một chút sẽ trở lại!"
Không bao lâu sau, Lý Nhất Minh quay trở lại, Chu Đào và Tôn Chiêu xem xét, thấy Lý Nhất Minh cầm trong tay một tấm bản đồ, liền hiểu ra.
Phó Vân Hải vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, chỉ thấy Lý Nhất Minh đem bản đồ thành phố Đông Hải mở ra trước mặt hắn.
"Cái gì đây?"
"Chia bánh kem, ai đến trước thì được trước!"
Đến khi Tô Dương tỉnh lại, trong phòng cũng chỉ còn lại Chu Đào và Lý Nhất Minh.
Tôn Chiêu và Phó Vân Hải đã trở về phòng ngủ tu hành.
"Mấy giờ rồi?"
"8 giờ 30 phút."
Tô Dương liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Lúc trước Chu Đào hỗn hợp Hỗn Nguyên Nhất Khí phải ngủ một buổi chiều mới bớt đau, lần này giúp Lý Nhất Minh, ngược lại chỉ nghỉ ngơi hai ba giờ, tinh lực đã hoàn toàn khôi phục, rõ ràng là sau khi giúp Lý Nhất Minh hoàn thành hỗn hợp Hỗn Nguyên Nhất Khí, hiệu suất vận chuyển chu thiên lại tăng lên, tốc độ khôi phục khi ngủ cũng tăng lên đáng kể.
"Ta chỉ là ngủ thôi, không cần trông coi."
Tô Dương dở khóc dở cười:
"Sao còn hai người cùng nhau tới trông?"
"Lão Tô, có chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?"
Chu Đào và Lý Nhất Minh đem kết quả thảo luận trước đó nói cho Tô Dương, Tô Dương nghe xong, trong lòng rất vui mừng.
Không uổng công dạy dỗ.
"Ý tưởng của Phó Vân Hải ngược lại không sai."
Tô Dương cười cười:
"Bình thường các ngươi cứ nói như vậy."
Chu Đào hơi nhíu mày:
"Nhưng ta vẫn cảm thấy không ổn thỏa."
"Yên tâm, nếu thật sự không giấu được, vi sư ta tự có cách ứng phó, " Tô Dương cho hai người viên thuốc an thần:
"Các ngươi an tâm tu hành, không cần lo lắng quá nhiều."
"Lão Tô, cái kia... Ta mới từ võ đấu quán trở về!"
Lý Nhất Minh vội vàng nói:
"Một chân liền đem máy đấu võ đánh bay! Ngoại trừ chân bị rút gân, không có vấn đề gì lớn, Hỗn Nguyên Nhất Khí quá nghịch thiên!"
Tô Dương trợn trắng mắt, ta giúp các ngươi hỗn hợp Hỗn Nguyên Nhất Khí là để các ngươi so tài với máy đấu võ sao!?
Bất quá nghĩ lại, đám người kia đã nhẫn nhịn lâu như vậy, bây giờ vất vả lắm mới tăng thực lực lên, khẳng định cần một chỗ để xả.
Không đạp máy đấu võ thì cũng chỉ có thể đạp người.
Nghĩ như vậy, vẫn là nên so cao thấp với máy đấu võ thì hơn!
Thứ đồ chơi đó dù sao cũng là thép đặc hoá giá, không phải Võ Tôn thì muốn làm hỏng cũng khó.
"Được rồi, về phòng tu hành đi."
Tô Dương khoát tay áo:
"Ta cũng nên tu hành rồi."
Hai người lúc này mới vội vàng cáo lui.
Tô Dương bắt đầu tính giờ vận chuyển chu thiên, đợi đến khi mở mắt, liền vội vàng ấn dừng, tập trung nhìn vào, không nhịn được thầm tặc lưỡi.
Một lần vận chuyển chu thiên đã từ 15 phút tiến vào mốc 13 phút!
Lấy đây làm tham chiếu, chu thiên vận chuyển của Võ Thần là trong vòng mười phút, đây là căn cứ theo sách cổ khảo chứng.
Mà Võ Tôn vận chuyển chu thiên một lần là trong khoảng 18 đến 20 phút.
"Hỗn hợp Hỗn Nguyên Nhất Khí làm tăng hiệu suất vận chuyển chu thiên quả thực kinh khủng."
"Tuy rằng rõ ràng không bằng lần trước giúp Chu Đào hỗn hợp Hỗn Nguyên Nhất Khí, hiệu suất tăng lên không cao, nhưng khả năng hồi phục đúng là nhanh hơn gấp đôi."
"Theo xu thế phát triển này, chờ ta giúp cả lớp hoàn thành hỗn hợp Hỗn Nguyên Nhất Khí, thật sự có hy vọng tiến vào mốc mười phút, khiêu chiến Võ Thần!"
"Cũng không biết đến lúc đó, nó sẽ tăng phúc cho ta đến mức kinh khủng nào, chu thiên vận chuyển cấp bậc Võ Thần, nghĩ thôi đã thấy chờ mong!"
Điều này khiến Tô Dương càng thêm tin tưởng vào việc một hơi xông thẳng lên Võ Tôn.
300 viên Bách Lân Đan đã định cần phải chờ ba ngày nữa, trong lúc rảnh rỗi này, Tô Dương chuẩn bị tiếp tục giúp đỡ học sinh tiếp theo chuẩn bị cho việc song tu nhập môn.
Người thứ năm trong lớp 5 có hiệu suất tu hành là tiểu bổng chùy Tạ Vũ Hàm.
Phòng ngủ học sinh, lầu ba.
Lý Nhất Minh về tới phòng ngủ, vẫn chưa tu hành, bởi vì vừa trở về liền thấy trên hành lang có một đám đường ca Lý gia đang đứng.
Tổng cộng có tám người, đương nhiên đều là những người trước kia mượn tiền.
Chu Đào cùng trở về nghi hoặc, thầm nghĩ:
"Chuyện gì xảy ra?"
"Tới trả tiền lại."
Lý Nhất Minh cười lạnh một tiếng:
"Cho bọn hắn một mẻ giết gà dọa khỉ."
Chu Đào "ồ" một tiếng, không can dự vào, chắp tay sau lưng đi về phòng ngủ của mình.
Một đám đường ca Lý gia vội vàng tránh đường, vẫn không quên cười theo, trong lòng càng thêm hốt hoảng!
Lý Nhất Minh vậy mà lại có quan hệ tốt với Chu Đào như vậy sao?
Thấy Chu Đào vừa vào phòng, Lý Nhất Minh liền ưỡn ngực chắp tay, sải bước đi tới trước cửa phòng ngủ của mình.
"Nhất Minh, kỳ thật ta đã sớm muốn trả lại tiền cho ngươi, chỉ là quá bận rộn tu hành, hôm nay mới nhớ tới!"
"Chúng ta đều là người một nhà, ngàn vạn lần không thể tương tàn lẫn nhau a!"
Lý Nhất Minh liếc mắt nhìn qua, thản nhiên nói:
"Chỉ có tám người các ngươi?"
"Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn chờ ở đây, không thấy những người khác."
Lý Nhất Minh cười lạnh.
Đã vậy thì đừng trách ta, ta sẽ đi một đường từ cửa lớn gia tộc đến thẳng tông tộc từ đường!
Chân ngươi không chua a?
Bạn cần đăng nhập để bình luận