Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 46: Mệnh cứng

"Đương nhiên, lão sư muốn đưa cho ngươi không chỉ có riêng đan dược."
Tô Dương cảm thấy thời điểm cũng không xê xích gì nhiều, nói khẽ:
"Còn nhớ rõ lão sư trước đó nói qua sao? Ngươi thế nhưng là có tư chất Võ Thần!"
Lý Nhất Minh cất kỹ vòng đi quẩn lại trở lại trên tay mình bình ngọc trắng, thần sắc kích động:
"Ngươi muốn truyền ta bí pháp đoán thể rồi hả?"
Tô Dương hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc:
"Cái thứ đồ chơi đó ta nói bừa."
Lý Nhất Minh sững sờ chỉ chốc lát, lấy lại tinh thần cười khổ một tiếng:
"Ta liền biết võ đạo tu hành không có đường tắt nào có thể đi."
Kỳ thật lớp 5 đối với lời Tô Dương nói về bí pháp đoán thể hiện nay đều giữ thái độ nửa tin nửa ngờ, chẳng qua là căn cứ vào việc thà rằng tin là có, không thể tin là không, nên mới kiên trì luyện công buổi sáng.
Đối với Lý Nhất Minh mà nói, Tô Dương thế nhưng là ân nhân cứu mạng của hắn, cho dù bị dao động, ngược lại là chưa nói tới việc quá mức thất vọng.
"Không, có đường tắt."
Đồng tử Lý Nhất Minh đột nhiên co rụt lại, âm thanh kích động đều đang run rẩy:
"Lão Tô, ngươi có thể giúp ta quán đỉnh hiểu ra!?"
A... Cái này...
Ngươi không khỏi cũng quá coi trọng ta!
Đó là chuyện Võ Hoàng cấp bậc mới có thể làm được!
Võ Hoàng hoàn toàn chính xác có thể dùng khí trợ giúp người khác quán đỉnh hiểu ra, nhưng tổn hao cực lớn, không cẩn thận chính mình cũng sẽ phải gánh chịu phản phệ.
Trừ phi là người thân thiết, nếu không Võ Hoàng khẳng định không có khả năng hỗ trợ quán đỉnh hiểu ra.
Thế mà Tô Dương còn chưa kịp mở miệng giải thích, Lý Nhất Minh đã quỳ một chân trên đất, kích động đến mức nước mắt đều nhanh rơi ra, trong mắt chứa chan chờ mong.
Bầu không khí đã đẩy lên đến mức này, nếu ta nói ta không biết quán đỉnh, có phải hay không có chút không hợp thời?
Mà lại Tô Dương nghĩ lại, hình như... cũng không xung đột.
Dù sao đều là lừa dối.
Các ngươi đều cảm thấy ta có thể hóa kình, vậy ta biết quán đỉnh hiểu ra cũng là điều rất hợp lý.
Nhất là lớp 5, ngoại trừ Chu Đào, còn lại đều có chán nản - đây là một loại thiếu hụt, bởi hiện thực tàn khốc đã sớm đem lòng tự tin của bọn hắn phá hủy hầu như không còn, chỉ còn lại có tự ti. Chỉ cần liếc một chút là có thể thấy cuộc sống của bọn họ cũng không khá khẩm gì, đến mức đã mất đi động lực tu hành.
Mà lại Tô Dương còn phải chăm chú chọn lựa một loại tâm pháp vừa xứng, nếu đem ra tu luyện, chỉ sợ cũng không so với hiệu quả quán đỉnh hiểu ra kém bao nhiêu.
Dù sao làm sao đều là lừa dối, có thể để bọn hắn tìm về lòng tự tin cũng là chuyện tốt.
Vừa nghĩ đến đây, Tô Dương bày ra vẻ mặt nghiêm túc, tằng hắng một cái nói:
"Đúng, chính là quán đỉnh hiểu ra!"
Đạt được lời Tô Dương trả lời chắc chắn, Lý Nhất Minh toàn thân nhất thời nổi da gà.
Ta liền biết ôm bắp đùi lão Tô khẳng định là không sai!
Cũng không biết nên nói những gì, Lý Nhất Minh không nói hai lời liền muốn cho Tô Dương đập một cái, bất quá lại bị Tô Dương ngăn cản.
"Dập đầu cũng không cần, không thể làm vậy."
Tô Dương suy nghĩ liền nói:
"Có điều, trước khi ta đổ cho ngươi đẩy ra ngộ, ngươi phải đáp ứng ta ba chuyện."
Lý Nhất Minh liều mạng gật đầu.
"Thứ nhất, chuyện đã xảy ra hôm nay, trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, không cho phép những người khác được biết. Ta đã có năng lực giúp ngươi quán đỉnh hiểu ra, tự nhiên có năng lực đem ngươi đánh về nguyên hình."
"Thứ hai, làm việc phải khiêm tốn, vững vàng, không được tự đắc, tung bay."
"Thứ ba, cuối cùng, quyền giải thích quy về ta, ngươi mà không thành thật, ta tùy thời sẽ đem ngươi đánh về nguyên hình."
"Vâng!"
"Được, vậy ngươi ngồi xuống đi, ta hiện tại liền giúp ngươi quán đỉnh hiểu ra."
Lý Nhất Minh lập tức ngồi xếp bằng, nhắm chặt hai mắt:
"Lão Tô, ta đã chuẩn bị xong!"
Tô Dương gãi đầu một cái, cũng chưa từng thấy qua việc quán đỉnh hiểu ra diễn ra như thế nào, theo đó liền làm tới.
Đưa tay đặt ở trên đầu Lý Nhất Minh, sau đó Tô Dương nhẹ giọng quát:
"Mở!"
Lý Nhất Minh trong lòng chùng xuống.
Đến rồi!
Hắn cũng không biết quán đỉnh hiểu ra sẽ có phản ứng như thế nào, bất quá chỉ sợ là không dễ chịu.
Ngay lúc Lý Nhất Minh vừa chuẩn bị tâm lý thật tốt chỉ nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh Tô Dương thở hồng hộc:
"Xong."
"A... Hả?"
Lý Nhất Minh đôi mắt vừa mở, hơi có vẻ mờ mịt:
"Cái này... Nhanh như vậy?"
Ta cái gì đều không có cảm giác đến mà đã kết thúc rồi?
Lý Nhất Minh đang suy nghĩ, không lẽ việc quán đỉnh hiểu ra này có chút quá mức tùy tiện, đã thấy Tô Dương từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, một bên vịn cái bàn một bên hữu khí vô lực nói:
"Chậm một chút ngươi không chịu nổi, cho nên chỉ có thể tốc chiến tốc thắng."
Lý Nhất Minh trong lòng đột nhiên run lên.
Vì không cho ta tiếp nhận thống khổ, lão Tô vậy mà tự mình lựa chọn đã nhận lấy hết thảy!
Vậy mà ta còn đang hoài nghi lão Tô là đang lừa dối ta!
Quả thực là loại súc sinh không bằng!
Lý Nhất Minh đã hoàn toàn không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả ý cảm kích của mình, chỉ muốn về sau tất nhiên phải cho Tô Dương dưỡng lão đưa ma, phong cảnh đại táng, vội vội vàng vàng vịn Tô Dương ngồi xuống.
Tô Dương tận lực tránh đi ánh mắt Lý Nhất Minh.
Cảm thấy xấu hổ, nhưng không nhiều.
"Khụ khụ, ngươi bây giờ đã quán đỉnh hiểu ra, chỉ là ngươi bây giờ là không có cách nào phát giác được mà thôi."
Lý Nhất Minh giật mình, thì ra là thế.
"Vậy làm thế nào mới có thể phát giác được?"
Tô Dương lúc này mới kéo ra ngăn kéo, lấy ra di động bàn đưa cho Lý Nhất Minh:
"Song tu tâm pháp!"
Di động bàn bên trong đã cất giữ tốt bản rút gọn của Huyền Thối tâm pháp cùng bản tóm tắt kém của song tu pháp.
Lý Nhất Minh khắp khuôn mặt là vẻ ngạc nhiên:
"Song tu tâm pháp? Ta?"
"Trước đó ngươi khẳng định không được, hiện tại ta đã giúp ngươi quán đỉnh hiểu ra, dựa theo ổ cứng bên trong, ta đã tóm tắt lại tâm pháp để cho ngươi học. Nhất định phải nghiêm túc nghiền ngẫm, đến thời điểm ngươi liền sẽ cảm nhận được cái gì gọi là tiến triển cực nhanh!"
"Vâng... Dạ!"
Lý Nhất Minh căn bản đều không nghi vấn, lập tức liền đem ổ cứng di động thật tốt thu vào.
"Nhớ lấy, tuyệt đối không thể để người khác biết!"
"Vâng!"
Lý Nhất Minh trùng điệp gật đầu.
Chờ đem Lý Nhất Minh đưa đi về sau, Tô Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
So sánh với Chu Đào, Lý Nhất Minh xác thực không cần tốn nhiều miệng lưỡi.
Hắn phối hợp ở mức độ rất cao, đến nỗi làm cho Tô Dương có chút suy sụp.
Mà Lý Nhất Minh sau khi rời đi văn phòng, đến phòng học cũng chẳng buồn ghé qua, thẳng đến phương hướng phòng ngủ liền đi.
Lão tử đã quán đỉnh hiểu ra!
Từ nay về sau, ta muốn để tất cả những kẻ xem thường ta đều phải mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ cái gì gọi là không lên tiếng thì thôi, một khi bật tiếng thì ai nấy đều kinh ngạc!
Ta là Lý Nhất Minh, mệnh cứng!
Đánh hôm nay lên, từ nay sẽ không phải cúi xuống được đến rồi!
Kết quả vừa đẩy cửa nhà cầu ra, thì nhìn thấy Giao Vân Hải của lớp 5, một bên vừa kéo quần lên vừa đi ra.
"Lý Nhất Minh, ngươi không đi nhà xí à?"
Dọa đến Lý Nhất Minh vội vàng khom lưng ôm bụng:
"Hải ca, bụng ta không được thoải mái, có thể là ăn sai đồ vật, sợ đi ngoài có mùi thối quá, ảnh hưởng đến các ngươi đi nhà xí, cho nên ta đành chạy đến cái nhà vệ sinh khác để giải quyết."
Giao Vân Hải cũng không có hoài nghi:
"À, ngươi ngược lại là người thẳng thắn, thân mật."
"Hải ca, ta đi phòng y tế của trường một chuyến."
Lý Nhất Minh vội vã rời đi, loáng một cái đã về phòng ngủ, chuẩn bị làm một cuộc nghịch thiên cải mệnh.
Mà Tôn Chiêu lúc này cũng đang chạy về túc xá, cũng đang chuẩn bị cho một cuộc nghịch thiên cải mệnh.
Không biết từ khi nào mà trên ngón tay đã đâm đầy lỗ thủng, ngoại trừ đau đớn, Tôn Chiêu là không có cảm giác thân thể có bất kỳ biến hóa nào.
Tôn Chiêu nhận thức có phần muộn màng, kém chút không có bị chính mình làm cho tức đến phát khóc.
"Móa nó, phàm là dùng cái đầu suy nghĩ một chút, làm sao có thể đơn giản như vậy chứ!"
"Ta rốt cuộc là đang nghĩ cái quái gì vậy!?"
"Biết rõ là phân, hết lần này tới lần khác còn muốn đi qua đào hai cái nếm thử mùi vị mặn nhạt của nó ra sao!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận