Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 93: Phiên bản cập nhật

Lý Viễn Đông nhất thời tỏ vẻ mặt không kiên nhẫn nói:
"Không phải chỉ có ít tiền vậy thôi sao? Đều là người một nhà cả, đến mức phải tính toán chi li như vậy sao?"
Lý Nhất Minh nghe xong những lời này thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngươi hắn mụ từ nhỏ đến lớn thì chuyên môn đi cướp đồ của ta!
Đã sớm ngứa mắt ngươi rồi!
Trước đó mượn ta mấy chục vạn còn chưa có trả, giờ lại còn muốn mượn nữa! ?
Ngươi xem lão tử là máy ATM chắc!
Bất quá, mặc dù trong lòng có đủ loại khó chịu, Lý Nhất Minh cũng không biểu lộ quá nhiều trên mặt, chỉ là làm ra vẻ mặt khổ sở nói:
"Thập tam ca, ta cũng không có nhiều tiền a! Chỉ còn thừa lại chút tiền sinh hoạt phí thôi."
Lý Viễn Đông tất nhiên là không tin, cau mày nói:
"Bớt nói nhảm đi, nhanh lên, ta nếu không phải thật sự cần gấp, ta còn đến mức phải đặc biệt tới tìm ngươi một chuyến hay sao! ?"
"Thế nhưng ta thật sự không có mà!"
"Ta không tin, đưa điện thoại di động ra đây để ta xem."
"Ai ai ai!"
Lý Viễn Đông vừa đến liền móc điện thoại của Lý Nhất Minh, nhất thời làm cho Lý Nhất Minh gấp đến độ trợn trừng cả hai mắt.
Mặc dù biết ngươi đúng là rất vô sỉ, nhưng không ngờ tới lại vô sỉ đến mức này!
Đột nhiên, cửa phòng ngay sát vách của Lý Nhất Minh bỗng nhiên bị đẩy ra.
Chu Đào vừa bước ra thì lạnh lùng nói:
"Lý Viễn Đông, ta đếm đến ba, nếu ngươi không trả điện thoại lại cho Lý Nhất Minh, ngươi dùng tay nào cầm điện thoại, ta sẽ đánh gãy tay đó!"
Lý Viễn Đông vừa quay đầu thoáng nhìn thấy Chu Đào, nhất thời gượng cười nhét lại điện thoại vào trong túi của Lý Nhất Minh.
"Ta chỉ là đùa với hắn một chút thôi."
Con cháu tiểu tộc như Lý gia gặp con cháu đại tộc tự nhiên sẽ chọn nhường nhịn, có thể không gây sự thì sẽ cố gắng không gây sự.
Chu Đào tuy rằng tại Chu gia không được chào đón, nhưng "đánh gãy xương cốt vẫn còn nối liền gân" đó!
Dù thế nào đi nữa đó cũng là con cháu đại tộc, không phải loại người mà Lý Viễn Đông có thể tùy tiện trêu chọc.
"Cút."
"Vâng, vâng."
Lý Viễn Đông lạnh lùng liếc Lý Nhất Minh một cái, sau đó mới vội vàng rời đi.
"Đào ca, cảm ơn."
Lý Nhất Minh bất đắc dĩ nhún vai:
"Ngươi nếu không tới, ta nhất thời còn không biết phải làm sao với hắn!"
Đánh thì cũng không đánh lại được, hiện tại tuy rằng miễn cưỡng khôi phục lại được năng lực hành động, nhưng hai chân vẫn còn đau nhức khó mà chịu nổi.
"Gia hỏa này ở trước cửa phòng ngươi gõ cửa đã nửa ngày rồi."
Chu Đào đi đến trước mặt Lý Nhất Minh, đưa tay ra đỡ:
"Về sau nếu gặp hắn, không cần phải nể nang gì hết, nếu như không tiện ra tay, cứ để ta."
Quả nhiên Chu Đào thật sự coi ta là huynh đệ a!
Lần kết bái này không có phí công!
"Đào ca, tâm ý của ngươi ta xin nhận."
Lý Nhất Minh lắc đầu:
"Ngươi tốt nhất là đừng ra tay."
Chu Đào nhướng mày, còn tưởng Lý Nhất Minh định nhẫn nhịn, thế nhưng đã thấy Lý Nhất Minh lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
"Ta muốn đích thân trừng trị hắn! Tên chó này thường xuyên tới tìm ta vay tiền, không trả lại thì thôi đi, hắn mụ, thái độ khi vay tiền cứ làm như lão tử là tổ tông của hắn vậy!"
"Ta đã sớm ngứa mắt hắn!"
"Không đúng!"
"Lý gia những tên kia ta không ưa một ai cả!"
Lý Nhất Minh khẽ cắn môi:
"Đến lúc đó ta muốn thu thập hết một lượt, đòi lại hết những khoản tiền bọn chúng thiếu nợ ta!"
Thấy thái độ này của Lý Nhất Minh, Chu Đào cũng yên tâm.
"Chuyện sớm muộn mà thôi."
Chu Đào do dự một chút, rồi hỏi:
"Mà nói đến, ngươi... Rốt cuộc là có bao nhiêu tiền vậy?"
Chu Đào biết rất nhiều sản nghiệp của Lý gia đều là do cha mẹ của Lý Nhất Minh quản lý, đầu óc kinh doanh rất giỏi.
Lý gia vì công việc làm ăn cũng không nhỏ, cho nên trong hàng tiểu tộc coi như là loại tương đối được hoan nghênh.
Mà bất kể là đại tộc hay tiểu tộc, thực chất đều do vô số gia đình tạo thành, những thành viên gia đình này vì năng lực mỗi người khác biệt, năng lực kinh tế cũng không giống nhau, thậm chí bên trong sự chênh lệch giàu nghèo có thể sẽ vô cùng lớn.
Ít nhất gia đình của Lý Nhất Minh tại Lý gia là giàu có nhất, điều này cũng dẫn đến việc khai giảng gần được nửa tháng mà đã có không ít người của Lý gia đến tìm Lý Nhất Minh để vay tiền, trước kia Chu Đào dù có thấy cũng lười quản, dù sao đây cũng là vấn đề nội bộ gia tộc của người ta, hắn là người ngoài tự nhiên không tiện can thiệp.
Nhưng bây giờ, hắn và Lý Nhất Minh không những đã kết nghĩa, mà còn là đồng môn Tô Môn, nhất định phải ra tay giúp đỡ.
Lý Nhất Minh tùy tiện khoát tay:
"Không nhiều lắm, chỉ có khoảng hơn mấy trăm vạn thôi."
"Hả... Hả! ?"
Chu Đào trợn mắt:
"Ngươi! ? Mấy trăm vạn! ? Thật hay giả vậy! ? Cha mẹ ngươi cho ngươi nhiều tiền như vậy sao! ?"
"Cha mẹ ta làm sao có thể cho ta nhiều tiền đến thế."
Lý Nhất Minh bình thản nói:
"Là do ta tự kiếm được đó!"
"Ngươi làm thế nào mà kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ cho ta với!"
Hắn tuy rằng điều kiện không tệ, nhưng so với Lý Nhất Minh thì vẫn chỉ là hạng nghèo kiết xác.
"Đầu tư cổ phiếu a! Mua loại hình kỳ hạn giao hàng ấy!"
Chu Đào nhất thời kinh ngạc:
"Ngươi... Ngươi biết chơi mấy thứ này sao! ?"
"Ta tám tuổi đã biết rồi."
Lý Nhất Minh nhún vai:
"Học từ cha ta."
"Thực ra ban đầu ta kiếm được hơn 2000 vạn, cơ mà chơi lớn, thua lỗ hết sạch, giờ còn lại có mấy trăm vạn thôi."
Lý Nhất Minh cười khổ một tiếng:
"Ngươi tốt nhất đừng có học theo, món đồ chơi này dễ nghiện lắm, may mà ta giữ lại một đường lui, nếu không ta đã đem hết tất cả vào rồi."
Chu Đào nghe xong đều cảm thấy có chút khó tin:
"Tám tuổi..."
Hắn ngẫm lại một chút, khi mình tám tuổi còn đang vùi đầu khổ luyện Bàn Long Thần Quyền Quyết, thế mà Lý Nhất Minh đã bắt đầu học đầu tư cổ phiếu.
Tuy rằng không làm việc đàng hoàng, nhưng tốt xấu gì cũng là thật sự kiếm được tiền.
"Ta làm sao nghe xong đều có chút cảm thấy không bình thường vậy?"
"Rất không bình thường sao?"
Lý Nhất Minh gãi đầu:
"Ta thấy cũng bình thường mà."
"Nói đến ta có tiền cũng chẳng để làm gì cả!"
Lý Nhất Minh cười khổ buông tay:
"Không có thực lực mà nói thì có bao nhiêu tiền cũng vô dụng, bởi vì ngươi không giữ được tiền!"
"Không phải cứ dăm bữa nửa tháng lại có người tới tìm ta vay tiền đó sao, tính sơ sơ ta cũng cho mượn đi gần 100 vạn rồi."
"Chuyện này gia tộc các ngươi có biết không! ?"
"Không biết, ta không nói, nói ra thì ta một xu cũng không giữ lại được."
Lý Nhất Minh thở dài:
"Nhưng vấn đề là... Nhà ta thật sự có tiền, bọn hắn cũng thật không biết xấu hổ."
"Ta đã từng nói với cha mẹ ta, bọn họ cũng bảo ta cho mượn, không có cách nào khác, không cho mượn thì không được, không cho mượn thì không chừng mấy người thân thích này lại giở trò gì, đến lúc đó lại chạy tới chỗ tộc trưởng hay là người bảo thủ khóc lóc kể lể nói nhà chúng ta kiếm tiền mờ ám, lương tâm không tốt, ngay cả người trong nhà cũng không quan tâm."
Mỗi nhà mỗi cảnh.
Chu Đào rất hiểu tình cảnh của Lý Nhất Minh.
Dù sao thì gia tộc Chu gia của bọn hắn tình huống thậm chí còn phức tạp hơn Lý gia rất nhiều.
"Đào ca, những lời ngươi vừa mới nói có chút quá đáng."
Lý Nhất Minh vừa ngồi xuống, trên mặt liền không khỏi lộ ra một vẻ lo âu:
"Lý Viễn Đông tên gia hỏa kia rất nhỏ mọn, là loại người thù dai!"
"Phiền toái nhất chính là hắn và Hà Khôn chơi với nhau, cũng là đường ca của Hà Vi Vi một con súc sinh."
Vừa nhắc tới hai chữ đường ca, trong đầu Chu Đào lập tức hiện lên một loạt những gương mặt đáng ăn đòn, lạnh giọng nói:
"Không chỉ riêng một ai, đường ca hắn mụ đều là súc sinh, ân, đường tỷ cũng thế."
"Không sai, đường ca đường tỷ đều là súc sinh!"
Lý Nhất Minh cảm thấy sâu sắc đồng tình:
"Đường đệ đường muội... Ân, ngoại trừ đường muội Lý Song Song của ta ra thì còn lại đều là súc sinh."
Chu Đào hơi kinh ngạc:
"Không ngờ đường muội của ngươi lại còn rất lương thiện."
"Không, đơn giản chỉ là vì con bé mới hai tuổi rưỡi, còn chưa biết gì cả."
"Dù sao ta cũng có chút lo lắng Hà Khôn sẽ đến tìm chúng ta gây phiền phức."
Chu Đào lạnh lùng hừ một tiếng:
"Đến càng tốt, ta đang ngứa tay đây."
"Đào ca, ngươi phải bình tĩnh a! Ngươi không thể để lộ thực lực được!"
Chu Đào trầm mặc một lát, vỗ vỗ bả vai Lý Nhất Minh.
"Phiên bản của ta đã được cập nhật rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận