Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 489: Tự mình đa tình

Sau khi nhận được số báo danh, Tô Dương dưới sự hướng dẫn của một nhân viên đánh số khác tiến vào khu vực chờ sau đài của Võ Tôn lôi, không gian đặc biệt rộng rãi. Nhìn lướt qua, thấy có khoảng mười người, dựa trên phản hồi cảm nhận được thì xác thực đều là những chiến lực cấp bậc Võ Tôn, hơn nữa khí tức hùng hậu.
Đều là một dạng... Tuyệt phẩm Võ Tôn.
Tầm mười người này đều ngồi điều tức ở các nơi, nhắm mắt dưỡng thần. Lúc gặp Tô Dương, ngược lại bọn họ lại đồng loạt đưa mắt liếc nhìn qua, vẻ mặt không chút thay đổi rồi lại nhắm mắt.
Tô Dương âm thầm tặc lưỡi.
Hắn không nghĩ tới Võ Tôn lôi dự thi lại có nhiều tuyệt phẩm Võ Tôn như vậy!
Trước đó Lưu lão ngược lại có nói qua rất nhiều tuyệt phẩm Võ Tôn, nếu như chậm chạp không thể đột phá, sẽ lựa chọn tiến vào Vĩnh Dạ thương hội, thử nghiệm tìm kiếm cơ hội đột phá, hơn nữa một khi đã đợi có thể là hơn mười năm. Sinh tử chém giết tuy tàn khốc, nhưng đối với không ít võ giả mà nói, lại là cơ hội để kích phát tiềm năng đột phá.
Mà trước mắt những tuyệt phẩm võ giả này, vì tìm kiếm cơ hội đột phá mà hội tụ ở đây. Đương nhiên, cũng có khả năng giống Tô Dương, ôm mục đích đến kiếm vàng.
Tô Dương tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xếp bằng chờ gọi tên.
Chỉ trong chốc lát, đột nhiên nghe thấy động tĩnh. Mở mắt ra nhìn, liền phát hiện có hai nhân viên đánh số khiêng một võ giả đã tắt thở đi ra, máu me đầm đìa, khuôn mặt biến dạng, nhìn tư thế kia rõ ràng là bị đánh chết tươi.
Tô Dương chậm rãi đứng dậy, đi thẳng đến chỗ hai vị nhân viên đánh số.
Những tuyệt phẩm Võ Tôn khác thấy thế, đồng loạt mở mắt, lộ vẻ nghi hoặc.
Hai vị nhân viên đánh số đang chuẩn bị đem thi thể đi xử lý, thấy Tô Dương đột nhiên đi tới, liền nhướng mày.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Thi thể sẽ xử lý như thế nào?"
Một vị nhân viên đánh số tựa hồ đối với chuyện này đã sớm chết lặng, thuận miệng nói một tiếng:
"Hỏa táng."
Tô Dương nhìn qua vết thương của đối phương, rồi nói:
"Ta nguyện ý trả tiền, phiền hai vị trước khi hỏa táng, thay cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ, để hắn được ra đi một cách tươm tất."
Một vị nhân viên đánh số khác khẽ giật mình, giọng nói cổ quái:
"Ngươi vẫn là nên lo cho bản thân trước đi! Hiện tại người trên lôi đài đã thắng ba trận liên tiếp."
Tô Dương chỉ chắp tay nói:
"Làm phiền."
"Mười nén vàng."
Tô Dương trả tiền, đối phương lúc này mới đem thi thể khiêng đi, còn nhỏ giọng thì thầm không biết đang nói cái gì.
Sau đó, Tô Dương quay về vị trí của mình, tiếp tục ngồi xếp bằng, không nói tiếng nào.
Rất lâu sau, bên tai mới truyền đến một câu trào phúng:
"Vẽ vời thêm chuyện."
Tô Dương lười tranh cãi.
Hắn tu chính là sư giả nhân tâm, là sư giả cũng là nhân giả.
Hắn nhìn thấy đối phương chết chật vật như vậy, thực sự có chút không đành lòng, chẳng qua là thuận theo bản tâm mà thôi.
An tâm tĩnh tọa, không nghĩ ngợi gì khác.
Rất nhanh lại đến lượt một Võ Tôn mới lên lôi đài, vậy mà không đến nửa giờ công phu, cũng bị khiêng xuống dưới, khí tức đã đoạn tuyệt. Tử trạng so với vị trước, chỉ có hơn chứ không kém.
Tô Dương yên lặng thở dài, lại đứng dậy ngăn cản.
Hai vị nhân viên đánh số thấy Tô Dương lại tới, hơn nữa đã chủ động chìa tay ra nhận vòng, hai mặt nhìn nhau.
"Làm phiền hai vị."
Hai vị nhân viên đánh số tiếp tục nhận tiền, cũng lười nói nhiều.
Không cần thì phí, dù sao cũng không làm chậm trễ cái gì.
Trong chớp mắt, lại có một tuyệt phẩm Võ Tôn chết đi bị khiêng xuống, hai vị nhân viên đánh số vừa ra khỏi cửa thì liếc mắt nhìn về phía Tô Dương, thấy Tô Dương quả nhiên đã đứng dậy, một người trong đó liền nói:
"Được rồi, đã biết, một người tính một người, đến lúc đó thống nhất tìm ngươi thu tiền!"
Tô Dương ở phía xa chắp tay:
"Đa tạ."
Chờ hai vị nhân viên đánh số rời đi, Tô Dương nhìn quanh bốn phía, chần chừ một lát rồi nói một tiếng:
"Vị tiếp theo, có bằng lòng cùng ta đổi số thẻ không?"
Một đám tuyệt phẩm Võ Tôn đồng loạt mở mắt, không hiểu ra sao.
Một vị lão giả đột nhiên mở miệng nói một tiếng:
"Thế nào, vội vã muốn chết sao?"
Tô Dương ngữ khí bình tĩnh, không hề gợn sóng:
"Vị tiếp theo là tiền bối sao?"
Đối phương không trả lời, rất lâu sau mới ném số thẻ của mình qua.
Vù!
Thẻ số phá không bay qua, Tô Dương tiếp được nhìn qua, số 23.
"Đa tạ tiền bối thành toàn."
Tô Dương đưa số 44 của mình cho đối phương. Lôi đài trên thuyết minh là cho phép trao đổi số, lại nghe lão giả lạnh lùng nói:
"Người trên đài kia đã tu hành ở Vĩnh Dạ thương hội 37 năm, là Quang Minh Phái nhất mạch, tu luyện Phích Lịch Thủ, còn có Quang Minh Bát Hoang Công gia trì."
"Song tu tâm pháp?"
"Chính xác mà nói, là một trong nhiều lưu phái võ đạo diễn sinh từ Quang Minh Bát Hoang Công, không phải song tu tâm pháp."
"Đa tạ tiền bối đã cho biết."
Lão giả nói xong thì không cần nhiều lời nữa, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Ước chừng mười phút đồng hồ sau, nhân viên đánh số lại một lần nữa khiêng thi thể rời đi.
"Người tiếp theo, số 23."
Tô Dương đã đứng dậy, mà nhân viên đánh số nhìn Tô Dương liền nói:
"Ngươi không cần phải tới, đã nói rồi, đến lúc đó tính chung một lượt."
"Người tiếp theo là ta."
"Hả?"
Thấy Tô Dương lấy ra thẻ số 23, hai vị nhân viên đánh số không khỏi liếc nhau. Người phía trước vừa nhận tiền vừa nói:
"Có muốn chuẩn bị hậu sự cho mình trước không?"
"Không cần."
Tô Dương dừng một chút:
"Đặt cược thế nào?"
Nhân viên phía sau nói một tiếng:
"Tìm ta là được, trước mắt tỉ lệ đặt cược là một trên hai mươi bảy, ngươi muốn đặt cược cho mình à?"
Tô Dương gật đầu:
"Ừ, ta đặt mình thắng."
Nhân viên đánh số phía sau lười nói nhiều, đem toàn bộ số lượng trong vòng tay của Tô Dương xóa sạch, trực tiếp hiển thị là không, lại nói một tiếng:
"Nếu ngươi mà chết, hai huynh đệ ta sẽ miễn phí giúp ngươi ra đi tươm tất, không thu phí."
"Đa tạ."
Tô Dương cười một tiếng, rất thẳng thắn đi về phía trước thông đạo màu đen.
Đợi lên sân khấu, trong phòng nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, rất lâu sau mới có người nói một tiếng:
"Tu nhân tâm."
"Ngược lại là hiếm thấy có người tu nhân tâm đánh lôi đài."
Có một tuyệt phẩm Võ Tôn lạnh lùng nói:
"Chẳng qua là muốn giành trước đánh rụng cao thủ Quang Minh Phái, để cho chúng ta một con đường sống sao? Tự mình đa tình... Không biết lượng sức."
Lúc Tô Dương xuyên qua lối đi tối tăm, lại phát hiện có chút yên tĩnh, không hề có tiếng người huyên náo.
Đi tới xem xét mới phát hiện đây chỉ là một sân đấu hình vòm, một hướng đi, chỉ có hai lối ra. Từ bên trong không thể nhìn thấy bên ngoài, mà ngay phía trước là mặt đất mấp mô. Đang có một thanh niên tóc dài, cởi trần để lộ cơ bắp cuồn cuộn, mặt không biểu cảm khoanh tay. Cách đó không xa còn có một nhân viên đeo thẻ bạc làm trọng tài, chỉ một ngón tay, nói một tiếng:
"Vào vị trí."
Tô Dương đi đến vị trí chỉ định, ôm quyền hành lễ với thanh niên tóc dài phía trước. Đã thấy thanh niên tóc dài có chút nghi hoặc:
"Sơ phẩm Võ Tôn?"
Tô Dương không trả lời, đã triển khai tư thế.
Thanh niên tóc dài cũng không xoắn xuýt nhiều, chắp tay đứng thẳng, ngược lại lộ ra vẻ thong dong.
Trọng tài đeo thẻ bạc nhẹ giọng quát:
"Khai chiến."
Thanh niên tóc dài vừa mới nhấc chân, thoáng chốc tối sầm mắt.
Trong tầm mắt, không biết Tô Dương từ khi nào đã áp sát hắn, một quyền tràn ngập uy năng hủy diệt trời đất ầm ầm đánh tới!
Thanh niên tóc dài ngự khí thành cương, lập tức vận chuyển Quang Minh Bát Hoang Công. Ngăn cản trong nháy mắt, hai tay đã bành trướng to gấp hai lần.
Ầm!
Sau một khắc, thanh niên tóc dài hung hăng đâm vào cạnh vòm, cưỡng ép ổn định thân hình, lau đi khóe miệng, mặt lộ nụ cười nhe răng.
"Rốt cục... cũng có kẻ đáng đánh..."
Nụ cười của đối phương cứng đờ, đã thấy Tô Dương lách mình đến trước người, hai tay co khuỷu. Uy năng kinh khủng đã khóa chặt hắn, không thể tránh né!
Trong ánh mắt của thanh niên tóc dài, đột nhiên hiện lên vẻ kinh hoảng, bắp thịt cả người bành trướng. Chỉ trong nháy mắt, liền nghe thấy trong sân đấu hình vòm vang vọng những âm thanh va chạm ầm ầm.
Cách đó không xa, nhân viên đeo thẻ bạc mặt lộ vẻ hoảng hốt. Lấy lại tinh thần, thì thấy thanh niên tóc dài bị đánh trở về hình dạng bình thường, co quắp ngã xuống đất, hấp hối, hiển nhiên không còn sức tái chiến.
Tô Dương đột nhiên thu quyền, chậm rãi thở ra, lúc này mới ôm quyền hành lễ với thanh niên tóc dài đang nằm dưới đất.
"Đa tạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận