Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 163: Nghĩa bạc vân thiên

Chu Đào rất nhanh trở về phòng ngủ, gặp Tô Dương và Lý Nhất Minh.
"Lão sư, người đã được đưa đến phòng y tế, tận mắt thấy thầy thuốc dìu hắn vào."
"Đó là một sự cố ngoài ý muốn, ta có thể làm chứng!"
Tô Dương khẽ gật đầu, không so đo thêm về vấn đề này, dặn dò:
"Để tránh lần sau lại xuất hiện tình huống tương tự, các ngươi khi tu hành nhớ nhất định phải khóa trái cửa!"
Lý Nhất Minh vội vàng gật đầu.
Tô Dương lại quay đầu nhìn Chu Đào:
"Vậy đồ đạc đều thu thập xong rồi à?"
Chu Đào gật đầu, ngày mai là cuối tháng được nghỉ, chuẩn bị trở về nhà.
Tô Dương nhíu mày:
"Ta hiện tại duy nhất lo lắng là khi ngươi về nhà nhập mộng tu hành sẽ xảy ra rắc rối."
"Trước mắt mà nói các ngươi không có cách nào khống chế được việc nhập mộng tu hành."
Tô Dương vội nói:
"Ta đã lật xem qua rất nhiều sách liên quan đến phương diện này, tạm thời vẫn chưa tìm được một phương án xử lý thích đáng."
Tô Dương đích thật là đã tìm đọc qua tài liệu tương quan, nhưng những ghi chép liên quan tới nhập mộng tu hành thật sự là quá ít, hơn nữa cũng không có phân tích và luận chứng tương quan.
Cho nên Tô Dương chỉ có thể dựa vào lý luận võ đạo của hắn để phân tích tình huống nhập mộng tu hành.
Trước mắt, nhập mộng tu hành đúng là có thể giúp lớp 5 nâng cao trên diện rộng tiến độ tu hành, cho nên Tô Dương cũng không cân nhắc giải quyết vấn đề như thế nào, mà là tìm biện pháp tạo cho lớp 5 một hoàn cảnh có thể nhập mộng tu hành, chuyện này sau khi có Lý Nhất Minh trợ giúp trở nên vô cùng thuận lợi.
Nhưng theo thực lực tăng lên, mạo hiểm của nhập mộng tu hành càng lúc càng lớn.
Nhất là khi lớp 5 bước vào Võ Tôn cảnh giới mà vẫn còn nhập mộng tu hành, tình huống kia sẽ tương đương khó giải quyết, không cẩn thận rất có thể dẫn đến người vô tội bị thương, không chừng đến lúc đó cả tòa nhà ký túc xá đều không chịu nổi.
Nhập mộng tu hành là một trong những đặc thù của tâm pháp cuồng nhiệt, Tô Dương suy đoán nhập mộng tu hành có lẽ thuộc về một loại trạng thái mất khống chế.
Về bản chất, hẳn là do lớp 5 không đủ năng lực khống chế khí, cho nên mới dẫn đến việc khí tự vận chuyển khi ngủ.
Từ góc độ này suy đoán, Tô Dương cảm thấy chờ lớp 5 thực lực tăng đến Võ Tôn, có thể khống chế khí tương đối thuần thục, tình huống nhập mộng tu hành hẳn là sẽ được cải thiện, thậm chí biến mất.
Bất quá bây giờ lớp 5 còn cách Võ Tôn rất xa, cho dù nhập mộng tu hành có xảy ra rắc rối, Tô Dương cũng có thể khống chế được, tạm thời không cần lo lắng quá nhiều.
"Yên tâm, lão Tô!"
Lý Nhất Minh vội nói:
"Ta đã liên hệ xong rồi, Đào ca về nhà, phía sau liền có thể cải tạo phòng của hắn, sẽ không xảy ra vấn đề."
"Ừm, thấy hai ngươi có thể hỗ trợ lẫn nhau như thế, vi sư thật sự rất vui mừng."
Tô Dương đưa tay vỗ vai Chu Đào:
"Chuyến này về gia tộc, đại khái sẽ phát sinh chuyện gì, chắc hẳn trong lòng ngươi đã rõ, Lưu lão đã nguyện ý giúp ngươi, ngươi cứ làm theo ý của Lưu lão là được."
"Vâng."
Tô Dương đối với tình hình gia tộc của Chu Đào cũng không hiểu rõ nhiều, cho nên không dặn dò gì thêm.
Dựa theo tính tình của Chu Đào, chuyến này về gia tộc khẳng định sẽ náo động không nhỏ.
Bất quá Chu Đào ở trong lớp 5 đã được xem là người có quan sát cục diện, cho nên Tô Dương cũng không quá lo lắng.
"Được rồi, không nói nhiều nữa, ta còn phải qua xem tình hình của Tôn Chiêu bọn hắn!"
Tô Dương cười nói:
"Trong lòng mình nắm chắc là được."
"Lão sư đi thong thả."
Chờ Tô Dương vừa đi, Chu Đào và Lý Nhất Minh liếc nhìn nhau.
"Đào ca, ngươi lần này trở về chính là người hậu tuyển tộc trưởng."
Trong lời nói của Lý Nhất Minh tràn đầy hâm mộ.
Chu gia có một truyền thống mà gia tộc khác đều biết, chỉ cần có dấu hiệu ngưng khí thì có tư cách trở thành người ứng cử tộc trưởng.
Điều này được viết rõ ràng trong tộc quy.
Chu Đào thần sắc coi như bình tĩnh, nghiêm mặt nói:
"So với việc này, ta hiện tại rất cần một trận đại chiến."
Lý Nhất Minh hơi sững sờ:
"Vì sao?"
"Ta cảm thấy ta sắp đột phá thất phẩm trung giai."
Chu Đào nghiêm mặt nói:
"Chỉ thiếu một cơ hội, một trận chiến có thể làm cho ta toàn lực ứng phó, để ta có thể thuận lợi đột phá!"
Lý Nhất Minh trợn mắt:
"Bảy... Thất phẩm trung giai! ?"
"Đúng vậy, ta đã lờ mờ cảm nhận được bình cảnh."
Chu Đào có chút buồn rầu:
"Chỉ là ta và Võ Tôn chênh lệch quá lớn, bị chà đạp một phía chỉ sợ không có cách nào giúp ta đột phá, cho nên ta cần tìm một người có thực lực ngang nhau!"
"Ngươi không chờ Tạ Chấn khỏe lại rồi tìm hắn?"
Chu Đào lắc đầu:
"Không, hắn đã không phải là đối thủ của ta, trước mắt có thể làm đối thủ của ta chỉ có Chu Uyên ba người bọn hắn!"
Khóe miệng Lý Nhất Minh điên cuồng co giật.
"Cho nên chuyến này về nhà, ngươi dự định cùng một trong ba người bọn hắn đánh một trận?"
"Đúng là có dự định như thế."
"Vạn nhất ngươi đánh xong một người mà không đột phá thì sao?"
"Vậy liền đánh cả ba người, hoặc là đi tìm người khác trong gia tộc có thực lực đủ mạnh."
Chu Đào nghiêm mặt nói:
"Cho đến khi ta có thể đột phá."
"Chờ ta trở lại, ta hẳn là thất phẩm trung giai."
Lý Nhất Minh không muốn nói chuyện với Chu Đào nữa.
Ít nhiều có chút tổn thương tự tôn.
Mới vừa đột phá thất phẩm nhập môn không lâu, ngươi lại nhanh đến bình cảnh kỳ! ?
Ngươi không thể chờ một chút các bạn học của ngươi sao! ?
Tôn Chiêu bọn người sau khi trở về từ võ đấu quán, tụ tập tại ký túc xá của Lý Nhất Minh.
"Ta nghe lão sư nói ngươi làm gãy ba cái xương sườn của tên Tôn Tuyết Phi kia?"
Lý Nhất Minh nhún vai:
"Ngoài ý muốn."
Tôn Chiêu nheo mắt:
"Đều là người một nhà, đừng giả bộ! Ngươi rõ ràng là cố ý, sau đó tạo thành ngoài ý muốn đúng không?"
"Thật sự chỉ là ngoài ý muốn!"
"Hiểu rồi, hiểu rồi!"
Phó Vân Hải bên cạnh vội nói:
"Cũng là ngoài ý muốn! Mọi người không nên suy nghĩ nhiều!"
Mọi người lập tức hiểu ý, nhao nhao gật đầu, cảm thấy Lý Nhất Minh nhị sư huynh này càng xem càng thuận mắt.
Trước đó trong lòng mọi người ít nhiều vẫn có chút không phục, dù sao Lý Nhất Minh cũng chỉ là con cháu tiểu tộc, thân phận địa vị không bằng bọn hắn.
Thế nhưng Lý Nhất Minh thật sự rất trượng nghĩa!
Trước giúp Giang Thừa Phong báo thù, bây giờ lại giúp Tôn Chiêu hả giận!
Đây mới là sư huynh thật sự! Có việc hắn thật sự ra tay!
Xem điệu bộ này Lý Nhất Minh biết giải thích cũng không rõ ràng.
Thôi được rồi, vậy không giải thích nữa.
"Minh ca, ta thừa nhận trước kia có chút ý kiến với ngươi, trong lòng còn có chút không phục!"
Tôn Chiêu vỗ ngực:
"Nhưng từ hôm nay trở đi, ta đối với ngươi tâm phục khẩu phục!"
"Ta nhận ngươi là nhị sư huynh!"
Phó Vân Hải vội vàng bổ sung một câu:
"Ta cũng vậy! Ta trước đó cũng cảm thấy ngươi có chút gió chiều nào che chiều ấy, nhưng là đường xa... Đường xa..."
Khóe miệng Lý Nhất Minh giật một cái:
"Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người."
"Đúng, ta bây giờ mới biết ngươi trượng nghĩa cỡ nào! Ngươi nhị sư huynh này ta cũng nhận!"
Tạ Vũ Hàm và Hà Vi Vi liếc nhau, cùng hô:
"Nhị sư huynh ngưu phê!"
Nghĩa bạc vân thiên nhị sư huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận