Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 319: Mất tích

Sáng hôm sau, khi Phó Vân Hải tỉnh lại thì phát hiện mình đã về tới phòng ngủ, đập vào mắt là trần nhà được chế tạo đặc biệt bằng thép.
Trước đó, Lý Nhất Minh đã sắp xếp ổn thỏa để tiến hành sửa sang lại.
Phó Vân Hải duỗi lưng, nhưng vừa cử động liền phát hiện toàn thân đau nhức, hơn nữa loại đau này không phải kiểu bị người khác đánh mà giống như cảm giác đau nhức sau khi tu hành quá độ.
Phó Vân Hải trong lòng thấy kỳ lạ, trước kia chưa từng xuất hiện tình huống này!
Hơn nữa, không phải tối qua ta ở nhà Phong ca uống Rượu nguyên chất đến mơ hồ sao, bình thường thì giờ ta phải nằm ở sân nhà Phong ca chứ?
A... Không đúng!
Phó Vân Hải đột nhiên biến sắc.
Tối qua uống đến lú lẫn, hoàn toàn quên mất việc hắn sẽ nhập mộng tu hành!
Cũng không biết tối qua hắn có gây ra chuyện gì không!
Phó Vân Hải nhất thời có chút chột dạ, vội vàng ra cửa đi tìm phụ mẫu hỏi thăm tình hình.
Phụ thân của Phó Vân Hải đã đến hậu sơn làm ruộng luyện công buổi sáng, chỉ có mẫu thân đang nấu cơm. Thấy Phó Vân Hải xuống, bà bưng một cái thùng bốc hơi lớn đặt ngay trước mặt Phó Vân Hải, sau đó lại đưa nửa bình dưa muối tới, vội nói:
"Ăn từ từ, không đủ còn có."
"Vâng, được!"
Phó Vân Hải cầm môi cơm, vừa nhét cơm vào miệng, thỉnh thoảng nhét thêm chút dưa muối mới hỏi:
"Mẹ, tối qua con về bằng cách nào vậy ạ!?"
"Làm sao mẹ biết con về bằng cách nào?"
Mẫu thân Phó Vân Hải mang một cái thùng bốc hơi lớn khác đặt lên bàn, lại kèm theo một bát lớn dưa muối nói:
"Không phải con tự về sao?"
Phó Vân Hải ngơ ngác:
"Không có ạ! Tối qua con ở nhà Phong ca uống say rồi! Không về được nha!"
"Chắc là Đông Minh ca đưa con về rồi!"
Mẫu thân Phó Vân Hải cũng không coi đó là chuyện to tát, dù sao tối qua bà cũng canh cửa:
"Đưa về mà không chào hỏi đã đi rồi!"
Phó Vân Hải nghĩ cũng thấy hợp lý, vậy thì chắc là mình không gây ra chuyện gì rồi.
Sau khi hai mẹ con ăn sáng xong, Phó Vân Hải lại gánh thùng cơm và dưa muối mang cho phụ thân.
Điểm tâm đều là những món tương đối đơn giản.
Võ giả đều dễ nuôi, không kén chọn, chỉ cần có đồ ăn lấp đầy bụng là được.
Chỉ đơn thuần là ăn nhiều hơn.
Ra khỏi cửa, Phó Vân Hải tất nhiên là đi theo các thúc thúc, thẩm thẩm chào hỏi, vẫn nhiệt tình như vậy. Ngay lúc này, Phó Vân Hải nhìn thấy một vị trưởng lão, lập tức đặt đồ trong tay xuống, tranh thủ thời gian cúi người chào trưởng lão:
"Trưởng lão gia gia."
Thế nhưng vị trưởng lão này gặp Phó Vân Hải lại hừ một tiếng, cực kỳ không vui phẩy tay rời đi.
Điều này khiến Phó Vân Hải nhất thời ngơ ngác.
Không phải chứ!?
Tình huống gì vậy!?
Phó Vân Hải nghĩ mình không làm gì khiến trưởng lão không vui cả!
Trong lòng bực bội, nhưng cũng lười suy nghĩ nhiều, mau đi đưa cơm cho phụ thân.
Thế mà dọc đường gặp mấy vị trưởng lão đều không cho hắn sắc mặt tốt, còn có một trưởng lão nói chuyện nghiến răng nghiến lợi, vừa bóp mặt Phó Vân Hải vừa nói:
"Tiểu tử ngươi thật ngoan nha!"
"Lại đưa cơm cho phụ thân ngươi, từ nhỏ đã hiểu chuyện như vậy!"
"Không tệ, không tệ!"
"Trưởng lão gia gia, mặt con sắp bị ngài nhéo xệ xuống rồi..."
Trưởng lão lúc này mới buông tay:
"Mau đưa cơm đi thôi! Đừng lảng vảng trước mặt ta!"
Phó Vân Hải càng thêm bực bội, sao chỉ trong một đêm mà tất cả các trưởng lão đều không chào đón ta rồi?
Ánh mắt kia hận không thể đánh ta một trận vậy!
Ta cũng không có chọc giận các ngươi mà!
Mà tình huống thực tế là tối qua các trưởng lão Phó gia toàn bộ điều động, khắp nơi trong sơn trang đều truy bắt Phó Vân Hải.
Ròng rã đến nửa đêm vẫn không bắt được, khiến các trưởng lão trong nhà nổi cơn thịnh nộ, cả đám đều muốn làm thật.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, cuối cùng vẫn không động thủ.
Vạn nhất đả thương hài tử thì càng mất mặt!
Đại trưởng lão thật sự không nhìn nổi nữa, tự mình ra tay, sau đó... một đám trưởng lão tranh thủ thời gian can ngăn đại trưởng lão.
"Đại ca! Không được a!"
"Ngài ngàn vạn lần không thể động thủ!"
"Ngài đại diện cho thể diện cuối cùng của trưởng bối chúng ta!"
"Ngài mà động thủ thì thật sự mất mặt!"
Nói hết nước hết cái mới khiến đại trưởng lão từ bỏ ý định làm thật, cuối cùng vẫn phải dùng dây thừng, trực tiếp trói Phó Vân Hải lại mới khống chế được cục diện.
Động thủ bằng công cụ đối với các Võ Tôn mà nói đều là chuyện khó mở miệng, kỳ quái nhất là sau khi trói Phó Vân Hải, hai cánh tay bị trói sau lưng của Phó Vân Hải vẫn có thể cử động, suýt nữa lại chạy thoát!
May mà các vị trưởng lão cuối cùng cũng phát hiện ra bí mật, chỉ cần tách hai chân của Phó Vân Hải ra thì hắn sẽ không cử động nữa.
Hóa ra mấu chốt là ở đây!
Chỉ cần tiểu tử này không ngồi xếp bằng thì ngoan ngoãn, vừa ngồi xuống là lại muốn chạy trốn!
Kỳ quái nhất là gây náo động lớn như vậy mà Phó Vân Hải vẫn ngủ ngon lành, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cuối cùng tất cả các trưởng lão ngầm hiểu, lẳng lặng mang Phó Vân Hải về nhà hắn. Đại trưởng lão cũng ngại mất mặt, nên quyết định dẹp chuyện này, còn cha mẹ Phó Phong và những người chứng kiến khác sáng sớm bị gọi đến từ đường tông tộc, yêu cầu bảo mật, không được tiết lộ chuyện tối qua, nếu không sẽ bị gia quy xử phạt.
Mà mấy người chứng kiến này cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đã bị yêu cầu bảo mật thì chắc chắn phải giữ kín như bưng.
May mà tối qua số người bị kinh động không nhiều, hơn nữa bọn họ cũng không biết kẻ ngồi xếp bằng trồng cây chuôi bò lổm ngổm kia rốt cuộc là con cháu nhà nào, đêm hôm khuya khoắt chuồn mất quá nhanh, căn bản không nhìn rõ.
Cơn bạo động do Phó Vân Hải gây ra cứ như vậy bị các trưởng lão che giấu, ngay cả người trong cuộc cũng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Mà Phó Vân Hải đang cùng phụ thân làm việc trong núi, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ xa:
"Vân Hải!"
Phó Vân Hải sửng sốt, nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy Phó Phong đang thi triển tiểu ngự khí thiên hành hướng về đỉnh núi nhà hắn lướt đến. Vừa đáp xuống, hắn lại hướng về phía phụ thân Phó Vân Hải thăm hỏi:
"Tam thúc, con tìm Vân Hải có chút việc."
"Ừm."
Phó Phong vội vàng vẫy tay ra hiệu Phó Vân Hải lại gần, Phó Vân Hải cũng vô cùng nghi hoặc:
"Phong ca, sao vậy?"
"Ta mới nhận được một tin tức nội bộ, trong lòng ngươi nắm chắc là được, đừng nói ra ngoài!"
Phó Phong trầm giọng nói:
"Đường Nguyên Lãng lớp các ngươi mất tích rồi."
Phó Vân Hải biến sắc:
"Mất tích!?"
"Đúng, hôm qua mất tích!"
Phó Phong vội vàng nói:
"Đường Nguyên Lãng sau khi rời trường học, trên đường về Đường gia bị tập kích, tài xế chết rồi, còn hắn không biết đi đâu."
"Ta phải nhanh chóng về hàng."
Phó Phong lại nói:
"Chuyện này đừng có lan truyền lung tung!"
"Vâng!"
Phó Phong vừa đi, Phó Vân Hải vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho lão Tô, kết quả đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh:
"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận