Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 135: Mồ hôi đầm đìa

Tô Dương đối với việc Lý Nhất Minh đá gãy cột đá cẩm thạch biểu thị sự bất mãn mãnh liệt.
Quá lỗ mãng!
May mà lần này vận khí coi như tốt, trường học làm cột đá cẩm thạch này thuộc về kiến trúc cảnh quan, bên trong không có thép gia cố đặc biệt giống như võ đấu quán, nếu không lần này Lý Nhất Minh chỉ sợ ngay cả chân cũng không giữ được.
Đứng ở góc độ của người lớp 5, Tô Dương kỳ thật rất có thể hiểu được tâm tình của những đứa trẻ này.
Bị uất ức lâu như vậy, vất vả lắm mới có cơ hội phát tiết, bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nói trắng ra là cũng muốn thể hiện.
Nhưng không giống với những người khác, việc thể hiện của người lớp 5 kỳ thật không phải vì thể hiện mà thể hiện, mà chính là hy vọng thông qua hình thức này thu hoạch được sự tán thành của người khác.
Vì thế bọn hắn tình nguyện bỏ ra cái giá rất lớn.
Tô Dương lo lắng nhất chính là những đứa trẻ này trong quá trình này không cẩn thận làm bản thân bị tàn phế.
Vốn võ đạo căn cơ đã không ổn, tư chất còn kém, nếu còn bị thiếu cánh tay, cụt chân, võ đạo hạn khẳng định còn phải hạ xuống một bậc!
Bất quá nhìn Lý Nhất Minh đã gãy xương, Tô Dương cuối cùng vẫn tha cho Lý Nhất Minh một lần.
Phê bình đơn giản một giờ sau, Tô Dương mới lạnh giọng nói:
"Nếu không phải nể tình ngươi bây giờ đã gãy xương, ta hôm nay bắt ngươi viết 5000 chữ kiểm điểm!"
Lý Nhất Minh cả người run lên, mở to hai mắt hoảng sợ bất an:
"Lão Tô, ta đã nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình rồi!"
Bên cạnh Chu Đào nhìn đến tê cả da đầu.
Hắn đứng ở bên cạnh nghe Tô Dương phê bình Lý Nhất Minh ròng rã một giờ a!
Toàn bộ quá trình ngay cả lời nói đều không lặp lại!
Nào là không thương tiếc thân thể của mình chính là bất hiếu với phụ mẫu, bất kính với sư phụ, vừa mắng xong lại bắt đầu giảng đại đạo lý, một bên vỗ tay một bên tiếc hận nói võ đạo một đường tối kỵ tự phụ, làm người làm việc nhất định phải khiêm tốn, phải biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên... Vân vân.
Chu Đào nghe xong đầu óc quay cuồng.
Đột nhiên nhớ tới bốn chữ trên lưng lão Tô đến bây giờ còn chưa mất đi, trong lúc nhất thời trên trán không khỏi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Lý Nhất Minh đá gãy cột đá cẩm thạch liền bị lão Tô phê bình ròng rã một giờ, nói chuyện không ngừng nghỉ, nếu lão Tô phát hiện sau lưng hắn bị đâm bốn chữ lớn...
Mẹ a!
Việc này không phải là sẽ bị phê bình liên tục một ngày một đêm sao! ?
Ít nhất cũng phải là 10 vạn chữ kiểm điểm đi! ?
Nói liên tục một giờ, Tô Dương cũng có chút khô cổ, vừa quay đầu thì nhìn về phía Chu Đào:
"Chu Đào, rót cho ta cốc nước đi."
"Vâng... Được."
Chu Đào vội vàng rót chén nước đưa cho Tô Dương, thế mà Tô Dương phát hiện cốc nước này đổ ra rất khó khăn.
"Ngươi đổ cái gì vậy? Ta cũng không nói ngươi nha!"
"Không, không, không có việc gì."
Tô Dương nhận lấy nước, nhìn Chu Đào trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhất thời thần sắc có chút cổ quái:
"Ngươi căng thẳng cái gì chứ?"
"Thời... Thời tiết hơi nóng."
Tô Dương uống một ngụm nước xong lại lạnh lùng liếc Lý Nhất Minh một cái:
"Lần này bỏ qua cho ngươi!"
"Vâng, vâng."
"Nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thương cho tốt rồi lại đá cột đá cẩm thạch một lần!"
"Không dám, không dám."
Tô Dương nhếch miệng, lúc này mới rời khỏi ký túc xá, thế mà vừa mở cửa ra lại phát hiện Tôn Chiêu và Phó Vân Hải cũng đứng ở cửa, nhìn thấy Tô Dương lập tức như chuột thấy mèo, trong nháy mắt căng thẳng người.
"Hai người các ngươi không cố gắng tu hành, ở đây làm gì?"
"Lão... Lão Tô, hai chúng ta nghe nói Lý Nhất Minh bị thương nên qua xem thử."
"Tới đúng lúc! Vào đây cho ta!"
Tôn Chiêu và Phó Vân Hải lập tức trợn mắt, vừa quay đầu liền bị Tô Dương mang vào phòng ngủ.
Lý Nhất Minh và Chu Đào nhìn Tô Dương quay lại, nhất thời tê cả da đầu.
Không phải chứ! ?
Còn có hiệp hai sao! ?
"Ta cảnh cáo hai người các ngươi, nếu để ta nhìn thấy hai người các ngươi lỗ mãng giống Lý Nhất Minh, lập tức chuẩn bị viết 1 vạn chữ kiểm điểm cho ta!"
"Nếu thiếu một chữ, các ngươi xem ta xử lý các ngươi thế nào!"
Tôn Chiêu và Phó Vân Hải gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
"Vâng, vâng!"
"Lão Tô, người đừng giận!"
"Hai chúng ta tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như Lý Nhất Minh! Ăn no rửng mỡ mới đi đá cột đá cẩm thạch nha!"
"Biết thì tốt, đừng để ta nói lần thứ hai."
Tô Dương lúc này mới chắp tay rời đi, mọi người xác nhận Tô Dương đã đi hẳn mới thở phào một hơi, ngẩng đầu lên, bốn người nhìn nhau.
Chu Đào cười khổ một tiếng:
"Hai người các ngươi đến đây lúc nào?"
"Một giờ trước."
Da Tôn Chiêu đều hơi tê dại:
"Hai ta ở ngoài cửa đều có thể nghe thấy lão Tô đang mắng Lý Nhất Minh."
Lý Nhất Minh nhất thời vẻ mặt mờ mịt:
"Sau đó hai người các ngươi nghe một giờ sao?"
"Ta vốn định chạy, nhưng Tôn Chiêu không nhúc nhích được, hắn nói hắn run chân!"
Mọi người vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tôn Chiêu, Tôn Chiêu không khỏi có chút xấu hổ:
"Ta, ta có chứng sợ hãi lão Tô! Ta chỉ cần vừa nghe thấy giọng lão Tô, ta liền không dám động!"
Phó Vân Hải và Lý Nhất Minh dường như đã hiểu ra, vội nói:
"Vậy xác thực, ngươi đã bị lão Tô phê bình nhiều lần."
Chu Đào ngược lại nghe được vẻ mặt mờ mịt:
"Tình huống thế nào? Sao nghe ý các ngươi bị lão Tô phê bình một lần như là độ kiếp vậy?"
"Ngươi nói như vậy cũng không sai!"
Phó Vân Hải vội nói:
"Bị lão Tô phê bình một lần thật sự như là độ kiếp vậy nha! Dọa ta chân run rẩy nha!"
Chu Đào biểu thị không quá lý giải, thậm chí có chút bán tín bán nghi.
"Đào ca, nếu ngươi không tin..."
"Cút! Ai muốn kích ta, ta cho hắn một cái đầu búng!"
Tô Dương quay trở lại văn phòng, tiếp tục sàng lọc công tác phối hợp tâm pháp cho Hà Vi Vi.
Có vết xe đổ của Lý Nhất Minh, hy vọng Tôn Chiêu và Phó Vân Hải nhân cơ hội này hấp thụ kinh nghiệm, đừng gây sự với cột đá cẩm thạch.
Còn về động tĩnh do Lý Nhất Minh gây ra, lãnh đạo trường học dường như không có ý truy cứu, đòi Lý Nhất Minh bồi thường.
Chuyện tốt như thế, cũng cho thấy bố cục của lãnh đạo trường học rất lớn.
Dù sao số học sinh mà trường tam trung có thể mang ra khoe vốn không nhiều, hiện tại lại xuất hiện Chu Đào và Lý Nhất Minh, lãnh đạo trường học cao hứng còn không kịp, càng không thể gây phiền toái cho Lý Nhất Minh.
Đương nhiên, việc này cũng có liên quan đến gia thế của học sinh lớp 5.
Đương nhiên, có lẽ đã có người nhận ra sự dị thường của lớp 5.
Bất quá không ai đến hỏi, Tô Dương mới không muốn lo lắng vớ vẩn, tiếp tục chuyên tâm làm việc.
Từ tối hôm qua, bận rộn suốt đêm đến bây giờ, tâm pháp của Hà Vi Vi đã tìm được phương hướng đại khái.
Điều khiến Tô Dương bất ngờ là tâm pháp này rất phù hợp với tâm pháp gia truyền mà Hà Vi Vi đang tu hành.
Hà Vi Vi tu hành Hà gia Bát Quái Huyền Phong Chưởng, chưởng pháp vừa nhanh vừa mạnh, mà phương hướng sàng lọc tâm pháp hiện tại lại vừa vặn là chỉ pháp.
Chỉ pháp cũng thiên biến vạn hóa.
Chỉ pháp của Chu Đào tu hành là trong nháy mắt, chuyên dùng để đánh ra ám khí.
Chỉ pháp phối hợp cho Hà Vi Vi càng thiên về loại chỉ pháp điểm đâm, chủ về công kích, bất quá cụ thể tâm pháp còn phải sàng lọc thêm.
"Hy vọng... Là một chỉ pháp đứng đắn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận