Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 137: Vô cùng cảm kích !

Trước mắt, Tô Dương thông qua quá trình tu hành của bản thân, về cơ bản có thể làm được việc nhanh chóng tạo ra luồng khí xoáy bao quanh cơ thể, có thể nói là hóa kình đã tiểu thành.
Đương nhiên, không phải nói nắm giữ hóa kình là có thể thật sự vô địch, mà chỉ là có thể chuyển dời phần lớn sát thương ra bên ngoài thông qua khí xoáy.
Nếu thực lực và cảnh giới của đối phương vượt xa mình, thì kết cục vẫn không thể tránh khỏi cái chết.
Nghiền ép đẳng cấp là chuyện không có cách nào khác.
Tô Dương ước định thực lực trước mắt của mình là có thể đối mặt với Võ Tôn và có sức đánh một trận.
Đương nhiên, ước định này không nhất định chính xác, bởi vì thực lực giữa các Võ Tôn có sự chênh lệch không nhỏ, tâm pháp tu hành cũng khác nhau.
Chờ khi hóa kình của mình đại thành, trong tình huống cực đoan, Tô Dương tin tưởng bản thân có khả năng gây trọng thương cho Võ Tôn.
Bên trong thất tu hành yên lặng rất lâu, Lưu lão mới chậm rãi mở miệng:
"Ngươi... Tiểu Tô, ngươi tu luyện ra hóa kình từ lúc nào?"
Nghe giọng điệu của Lưu lão từ không vui vẻ chuyển sang có chút kính nể, thái độ của Tô Dương vẫn khiêm tốn như cũ:
"Kỳ thật rất sớm trước đó đã tu luyện được."
"Vậy tại sao ngươi không triển lộ ra?"
Lưu lão nhất thời vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
"Với tư chất như ngươi, hà cớ gì phải đến tam trung? Tại sao không đi nhất trung?"
"Không có thi đậu."
Tô Dương lại bổ sung một câu:
"Chuyện hóa kình, ta không muốn để cho quá nhiều người biết được, tránh tự rước họa vào thân."
"Ta kính trọng Lưu lão, cũng tin Lưu lão sẽ giữ bí mật cho ta, cho nên lựa chọn thẳng thắn đối đãi."
Lưu lão khẽ gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
Muốn tại bát phẩm cảnh giới này lĩnh ngộ ra hóa kình, vậy thì có nghĩa là Tô Dương phải dành phần lớn thời gian vùi đầu vào tu hành hóa kình, làm chậm trễ quá trình tu hành võ đạo của bản thân.
Đây đúng là việc cần đại nghị lực mới có thể làm được.
"Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ."
Người trẻ tuổi này làm việc khiêm tốn cẩn thận, lại càng đáng quý.
Lưu lão nhìn Tô Dương, ánh mắt đã không còn chút không vui nào, thậm chí ngược lại có chút thưởng thức và khâm phục.
"Nói như vậy, cỗ khí tức đục ngầu mà ta cảm nhận được từ trên người bọn họ, là do ngươi thông qua luồng khí xoáy hóa kình sinh ra, cưỡng ép dung hợp hai cỗ khí của bọn họ lại với nhau?"
"Lưu lão quả là uyên bác, liếc mắt liền đã nhìn ra huyền bí trong đó."
Tô Dương khẽ gật đầu:
"Đại khái tình huống là như vậy, bất quá tình huống cụ thể còn phức tạp hơn."
Điểm này tự nhiên là không cần thiết phải che che giấu giấu.
Võ Tôn đối với võ đạo đã có lý giải vượt xa người thường, huống chi còn là Võ Tôn lâu năm như Lưu lão, cộng thêm năng lực cảm giác khí tức, nhìn ra huyền bí trong đó kỳ thật cũng không khó khăn.
"Thiên mã hành không!"
"Muốn làm đến được điều này, nhất định phải có khả năng chưởng khống khí tức một cách tuyệt đối tinh diệu."
"Bất quá lão phu còn có một nỗi nghi hoặc, làm sao ngươi giải quyết được vấn đề khí tức bài xích lẫn nhau?"
"Tốc độ đủ nhanh liền có thể hỗn loạn thuộc tính, để hai cỗ khí tức có thể tương thích với nhau."
"Thật có thể làm được?"
"Nếu không tin, Lưu lão có thể tự mình thử nghiệm."
Lưu lão quả quyết ngậm miệng.
Điều kiện tiên quyết là ta phải lĩnh ngộ ra hóa kình trước đã!
Tô Dương thật không phải bịa đặt vô căn cứ, bởi vì trên lý thuyết, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì có thể khiến hai cỗ khí tức dung hợp với nhau, cho dù không cần Hỗn Độn chi khí làm phụ trợ cũng có thể tạo ra Hỗn Nguyên Nhất Khí.
Nhưng đó là lý thuyết, tình huống thực tế là rất không có khả năng có người làm được điều này.
Phàm là người có chút lý luận cơ bản về võ đạo đều biết, xử lý việc này tất nhiên sẽ tổn hao cực lớn đến bản thân.
Lại muốn đạt tới tốc độ dung hợp trên lý thuyết, đầu tiên phải khống chế được tốc độ này, còn phải để đối phương có thể sống sót ở tốc độ đó.
Tô Dương nói mình có thể làm được, trên thực tế cũng đúng là thể hiện ra hiệu quả như vậy, không sai, người khác không có cách nào nghiệm chứng, cũng không dám đi nghiệm chứng.
Cứ như vậy, cuối cùng mọi quyền giải thích đều thuộc về Tô Dương.
Hắn trở thành quyền uy.
"Lưu lão còn có nghi hoặc gì không? Ta có thể giải đáp cho Lưu lão, nếu có thể giúp ích cho quá trình tu hành của Lưu lão, đó là vinh hạnh của vãn bối."
"Vậy tại sao ngươi lại để hậu sinh Chu gia lựa chọn tu hành châm pháp mà không phải loại khác?"
"Kỳ thật loại tâm pháp nào cũng được, nhưng ta cảm thấy châm pháp thích hợp với hắn hơn, có thể tôi luyện tính cách của hắn, những người khác cũng như vậy."
Lưu lão giật mình:
"Ngươi hao tổn như vậy, gánh vác được sao?"
"Gánh không được cũng phải gánh!"
Tô Dương cười khổ một tiếng:
"Bọn hắn căn cơ đã phế, tư chất lại ngu dốt, võ đạo không còn đường ra, trong gia tộc mặc người ức hiếp, nhục nhã, nhân sinh có thể nói một mảnh tối tăm, chỉ có thể dùng kiêu căng ngang ngược để che giấu nội tâm tự ti cùng bất an của bản thân, ta nhìn cũng thấy đau lòng, lại là lớp học đầu tiên ta tiếp nhận, ta... không đành lòng, cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn."
"Bọn hắn đã nhận ta làm lão sư, ta cũng không thể không quan tâm."
"Về phần bọn hắn có thể trưởng thành đến mức nào thì phải xem tạo hóa cá nhân của bọn hắn."
"Tóm lại, ta có thể làm được thì đều đã làm."
"Xứng đáng với một tiếng lão sư của bọn hắn."
Trong lòng Lưu lão nhất thời có chút xúc động, những lời này của Tô Dương làm cho hắn cảm thấy áy náy không thôi.
Trước đó hắn thậm chí còn cảm thấy Tô Dương đang dạy hư học sinh, bây giờ mới biết Tô Dương đó là đang thiêu đốt chính mình, làm ngọn đèn dẫn đường cho đám hài tử này!
Lưu lão nhất thời đều tự giác không còn mặt mũi đối diện Tô Dương.
Đối diện, Tô Dương nhìn thấy thần sắc hết sức phức tạp của Lưu lão, thầm nghĩ hẳn là không có vấn đề gì.
Tất cả Logic và lý luận đều được hóa kình chèo chống, đã âm thầm thôi diễn rất nhiều lần, không có chỗ nào bị xem nhẹ.
Nếu cảm thấy có vấn đề, ngươi tự mình học được hóa kình rồi đi thử thì biết.
Lại bịa nữa thì không thể bịa nổi, bịa nữa Tô Dương cảm giác mình không có tư cách đứng ra làm tang lễ cho bản thân.
"Lưu lão không cần lo lắng, vãn bối trong lòng hiểu rõ."
Tô Dương lại nói:
"Dù sao vãn bối còn trẻ, còn phải cố mà sống!"
"Dù sao cũng phải tận mắt chứng kiến những hạt giống này khai chi tán diệp, đơm hoa kết quả."
"Như thế thuận tiện, bất quá..."
Lưu lão suy nghĩ một chút, sắc mặt cũng không khỏi nghiêm túc:
"Việc này còn có những người khác biết được không?"
"Côn Lôn tuần tra đội biết ta có hóa kình."
"Ồ? Tuần tra đội còn biết?"
Tô Dương liền đem chuyện xảy ra trước đó cùng với Lý Nhất Minh bên ngoài kể lại cho Lưu lão, dù sao hắn hiện tại thật sự có hóa kình, những chuyện này hoàn toàn có thể thoải mái nói ra.
"Thì ra là thế, vậy thì không cần lo lắng."
Lưu lão nói một tiếng:
"Nhưng việc này cuối cùng vẫn sẽ bị người trong gia tộc biết được, ngươi đã có phương án ứng đối chưa?"
Có tự nhiên là có, đó chính là chữa khỏi cho trưởng bối của Tần dao, có Tần gia chống đỡ một thời gian, chờ ta phát dục, nhảy vọt bước vào Võ Tôn chi cảnh, đến khi đó chính mình sẽ có năng lực xử lý những vấn đề này.
Bất quá, Tô Dương thấy thái độ của Lưu lão rõ ràng là đã có chủ ý, vội vàng nói:
"Còn xin Lưu lão chỉ giáo."
Lưu lão nhíu mày nói:
"Ta có thể chỉ điểm qua một chút cho hai tiểu gia hỏa kia."
Tô Dương khẽ giật mình, sau đó mừng rỡ như điên.
"Ngọa Tào!"
Lưu lão đây là muốn giúp ta đánh yểm trợ!
Đến lúc đó Chu Đào cùng Lý Nhất Minh trở về liền trực tiếp nói là Lưu lão chỉ điểm bọn hắn, phiền phức cũng chỉ tìm tới Lưu lão.
Nhưng Lưu lão là người của quan phương Côn Lôn, thân phận địa vị không phải tầm thường.
Người giữ cửa là đã về hưu không có việc gì làm nên mới tới giữ cửa!
Tô Dương vội vàng đứng dậy, khom mình hành lễ:
"Lưu lão ân tình, vãn bối vô cùng cảm kích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận