Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 521: Hỗn chiến

Chương 521: Hỗn chiến
Cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt.
Theo phế tích không ngừng lao ra đám sinh hóa Võ Tôn của Tân Nhật tà giáo, từng tên một mặt mày xám tro, trên thân thể ít nhiều đều có vết thương do nổ tung tạo thành, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hành động của bọn chúng. Hai mắt đỏ ngầu, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, điên cuồng lao về phía các đội viên của Tây Nam đặc vụ đại đội.
Phương thức chiến đấu của những võ giả đã tiếp nhận cải tạo Hung thú hóa này cực kỳ đặc thù, trong quá trình tiến lên, cánh tay có thể trong khoảnh khắc biến hóa thành t·h·ị·t chùy to lớn màu đen. Trên t·h·ị·t chùy hiện đầy mạch máu vặn vẹo cùng gai xương bén nhọn, nhìn dữ tợn đáng sợ, khi vung vẩy mang theo tiếng gió rít gào, sức p·h·á hoại cực lớn.
Các đội viên của Tây Nam đặc vụ đại đội cũng không hề yếu thế, thậm chí từng người một ý chí chiến đấu mười phần, nhao nhao thôi động khí tức trong người, trực tiếp triển khai chém g·iết kịch liệt.
Trong nhất thời, âm thanh va chạm của quyền cước, âm thanh t·h·ị·t chùy đập xuống, tiếng gào giận dữ, tiếng kêu thảm thiết đan xen vào nhau, vang vọng toàn bộ khu mỏ.
Ngay tại thời điểm song phương đang kịch chiến hăng say, một đạo thân ảnh từ bên trong một đường hầm mỏ đứt gãy chậm rãi đi ra.
Thân ảnh nhìn qua không hề có chút tổn hại nào, quần áo trên người thậm chí không hề bị dính quá nhiều tro bụi, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai, dường như vừa làm một việc nhỏ không đáng kể.
Khuôn mặt thân ảnh lạnh lùng, trong ánh mắt toát lên một loại băng lãnh coi thường tất cả. Hắn nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đảo qua từng người sinh hóa Võ Tôn và đặc vụ đội viên đang chém g·iết lẫn nhau, cuối cùng rơi vào trên người Võ Uy.
Võ Uy tự nhiên cũng chú ý tới bóng người khác thường này, thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức cường đại ẩn chứa trong cơ thể đối phương, vượt xa đám sinh hóa Võ Tôn trước mắt.
Hẳn là một trong những cán bộ của Tân Nhật tà giáo.
Bắt giặc phải bắt vua trước!
Không hề do dự, Võ Uy lập tức từ bỏ đối thủ trước mắt, thân hình lóe lên, hướng về tên cán bộ vọt tới, nắm chặt nắm tay phải, ngưng tụ lực lượng toàn thân, hung hăng tung ra một quyền về phía mặt tên cán bộ.
Nắm đấm chưa đến, nhưng quyền phong đã ập vào mặt, thổi tung tóc của tên cán bộ về phía sau.
Đối mặt với một quyền vừa nhanh vừa mạnh này của Võ Uy, tên cán bộ lại không hề tránh né, lạnh lùng hừ một tiếng, cánh tay phải với tốc độ bất khả tư nghị nhanh chóng bành trướng, biến dị, trong chớp mắt hóa thành một t·h·ị·t chùy to lớn màu tím.
Màu sắc t·h·ị·t chùy so với những tên sinh hóa Võ Tôn trước đó càng thâm trầm hơn, bề mặt hiện đầy những đường vân càng thêm dữ tợn, tản ra một cỗ khí tức cuồng bạo làm người ta sợ hãi.
"Oanh!"
Quyền chùy va chạm, phát ra một tiếng vang điếc tai nhức óc.
Một luồng sóng xung kích mạnh mẽ lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, hất tung đá vụn và bụi đất xung quanh ra ngoài.
Võ Uy chỉ cảm thấy một cỗ cự lực từ trên nắm đấm truyền đến, chấn động đến cánh tay hắn run lên, thân thể không tự chủ được lùi về phía sau, sắc mặt biến hóa: "Vương cấp biến thể. . ."
Lời còn chưa dứt, t·h·ị·t chùy màu tím của tên cán bộ đã lần nữa đập tới, tốc độ quá nhanh, lực lượng quá lớn, vượt xa tưởng tượng của Võ Uy.
Toàn thân Võ Uy ánh sáng lấp lóe, hai tay giơ lên đón đỡ.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, Võ Uy trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất, tạo ra một vệt dài trên mặt đất.
Bất quá một lát, Võ Uy xoay người một cái, một lần nữa đứng lên, ánh mắt tràn đầy ngưng trọng, hít sâu một hơi, lần nữa vọt tới chỗ tên cán bộ, hai người lại lần nữa chiến đấu cùng một chỗ.
Quyền đến chùy hướng, khí lãng bạo động, đ·á·n·h cho khó phân thắng bại.
Trong doanh địa, hai đặc vụ đội viên phụ trách hậu cần trợ giúp thông qua màn hình theo dõi sát sao tình hình chiến đấu phía trước. Chẳng qua khi bọn hắn nhìn thấy tên cán bộ kia nắm giữ năng lực biến thể Chùy Hình Trùng Vương cấp, sắc mặt đều trở nên khó coi.
"Hơi rắc rối rồi."
"Không nghĩ tới Tân Nhật tà giáo đã bồi dưỡng ra Vương cấp biến thể. . ."
"Có muốn thỉnh cầu trợ giúp không?" Đội viên phụ trách liên lạc dò hỏi. Theo sau đó, thanh âm của Võ Uy truyền đến: "Ta sẽ cố gắng ngăn chặn, các người khống chế cục diện rồi hãy nói, ngoại trừ tên cán bộ này, những kẻ khác chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, không đáng lo ngại."
"Được."
Hai đặc vụ đội viên phụ trách hậu cần trợ giúp không nói thêm lời nào, im lặng chăm chú nhìn hình ảnh chiến đấu.
Chu Hạo và Trình Bang vẫn luôn quan chiến ở một bên rốt cuộc không nhịn được nữa.
"Hai chúng ta có thể qua đó trợ giúp!"
Hai đặc vụ đội viên liếc nhau, dứt khoát nói: "Không được."
"Không có sự cho phép của đội trưởng, hai ngươi cứ ở đây đàng hoàng đợi."
". . ."
Trình Bang và Chu Hạo tất nhiên có chút buồn bực, nhưng đã đáp ứng Võ Uy sẽ phục tùng mệnh lệnh, nam tử hán đại trượng phu, một lời đã định, chỉ có thể nhẫn nại quan s·á·t.
Trình Bang âm thầm cổ vũ cho người trên màn hình.
Cố lên a! Đại ca ca có thể biến ra t·h·ị·t chùy màu tím!
. . .
Phía trên đường hầm bỏ hoang, bụi đất tung bay, tiếng hô g·i·ế·t rung trời.
Các đội viên trong tiểu đội Võ Uy như một lưỡi đao sắc bén, hung hăng đâm vào trong trận địa địch.
Sự ăn ý tích lũy quanh năm suốt tháng khiến cho việc phối hợp chiến đấu trở nên vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi một lần công kích đều chuẩn xác, hoặc quyền hoặc chưởng, hoặc đá hoặc đạp, chiêu nào chiêu nấy đều sắc bén, không hề lưu tình.
Trong đó, một vị đội viên thân hình cao lớn, am hiểu sử dụng trọng quyền, mỗi một quyền đánh ra đều mang uy thế chẻ núi phá đá, trực tiếp đánh bay tên Võ Tôn cải tạo xông lên, khiến chúng phun ra máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi.
Một vị đội viên khác thì thân hình linh hoạt, giống như quỷ mị xuyên qua trong đám người, hai chưởng tung bay, chưởng phong sắc bén, mỗi một lần ra tay đều có thể chính xác đánh trúng yếu huyệt của địch nhân, khiến hắn trong nháy mắt mất đi năng lực chiến đấu.
Còn có một vị đội viên am hiểu cước pháp, hai chân như roi thép không ngừng quét về phía hạ bàn của địch nhân, khiến cho từng tên Võ Tôn cải tạo ngã lăn ra.
Phối hợp nhịp nhàng, loạn mà có trật tự, ứng phó tự nhiên.
Xem xét lại gần trăm tên Võ Tôn cải tạo của Tân Nhật tà giáo theo phế tích g·i·ế·t ra, tuy rằng số lượng đông đảo, lại như ruồi không đầu, mỗi người một phách, không có kết cấu, ỷ vào t·h·ị·t chùy uy lực to lớn sau khi Hung thú hóa, mạnh mẽ đâm tới, nỗ lực dùng man lực xé mở phòng tuyến của đặc vụ tiểu đội.
Tuy nhiên, công kích tuy hung mãnh, lại thiếu chính xác, thường thường không đợi t·h·ị·t chùy rơi xuống, đã bị các đặc vụ đội viên bắt lấy sơ hở, một kích chế địch.
Tâm tình của những Võ Tôn cải tạo này cũng cực kỳ không ổn định, thỉnh thoảng nóng nảy, thỉnh thoảng hoảng sợ, thỉnh thoảng lại lâm vào mê mang, ý thức tựa hồ chịu một loại ăn mòn nào đó, không cách nào hoàn toàn khống chế thân thể của mình. t·h·ị·t chùy màu đen Hung thú hóa có khi sẽ không bị khống chế vung vẩy lung tung, thậm chí còn có thể ngộ thương đến đồng bạn của mình.
Có tên bởi vì không khống chế được cảm xúc, t·h·ị·t chùy màu đen điên cuồng đập xuống mặt đất, khiến mặt đất lõm xuống thành từng hố sâu, nhưng thủy chung không cách nào đánh trúng mục tiêu.
Cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi.
Bạch Long Kỳ Chủ bí mật quan s·á·t thấy cảnh này, không nhịn được nhếch miệng, trong mắt lóe lên một tia khinh thường.
Hắn đã sớm dự liệu được kết quả như vậy.
Đám Võ Tôn Nam Cương cải tạo này của Tân Nhật tà giáo, tuy rằng thông qua cục t·h·ị·t quỷ dị của Tân Nhật tà giáo thu được lực lượng cường đại, nhưng cũng phải trả một cái giá thê thảm.
Dần dần mất đi lý trí, mất đi bản ngã, biến thành quái vật chỉ biết g·i·ế·t chóc.
Lùi một vạn bước, Tân Nhật tà giáo làm sao có thể chia sẻ đồ tốt cho các ngươi! ?
Các ngươi. . . chẳng qua chỉ là một đám vật thí nghiệm đáng thương mà thôi!
Phàm là có thể khắc chế dục vọng, cũng không đến mức rơi vào kết cục này a!
Nghĩ tới đây, Bạch Long Kỳ Chủ cũng âm thầm may mắn, may mà chính mình không bị Tân Nhật tà giáo mê hoặc, lựa chọn giữ vững con đường võ đạo của bản thân.
Con đường võ đạo chân thật không tu, ngược lại đi theo tà đạo, kết quả cuối cùng chỉ có thể là phản phệ tự thân!
Bất quá, lời hay khó khuyên được kẻ đáng c·h·ế·t a. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận