Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 44: Tay đứt ruột xót

Tô Dương kỳ thật cũng cảm thấy việc bắt Tôn Chiêu một người rồi lặp đi lặp lại quất roi vào thi thể có chút quá đáng.
Cho nên cũng là xụ mặt chất vấn vài câu, để Tôn Chiêu trở về tự kiểm điểm bản thân, quay người đi về văn phòng.
Tô Dương vừa đi, không còn cảm giác kính sợ, trong mắt Tôn Chiêu chứa đầy lửa giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Dương.
nhục nhã ta một lần thì thôi, ta không chấp nhặt với ngươi!
Ngươi hắn mụ còn lặp đi lặp lại nhục nhã! ?
Tức chết ta vậy!
Tôn Chiêu tức giận đến mức thở hồng hộc, lửa giận trong người không có chỗ phát tiết, liền muốn tìm người đánh một trận.
Hắn hùng hổ xông vào phòng học, ánh mắt quét qua liền trực tiếp rơi vào người Lý Nhất Minh:
"Lý Nhất Minh, ra đây, đánh với ta một trận!"
Lý Nhất Minh nhìn Tôn Chiêu dáng vẻ nộ khí đùng đùng, người đều ngây ngẩn.
Không phải, ta không có trêu chọc ngươi a!
Là lão Tô phê bình ngươi chứ không phải ta, ngươi muốn trút giận thì đi tìm lão Tô a!
Tìm ta trút giận cái gì a! ?
Ngươi thấy ta dễ khi dễ lắm phải không! ?
Quá không thể nói lý!
Thật sự cho rằng Lý gia ta chỉ là phụ thuộc gia tộc, các ngươi những con cháu đại tộc này liền có thể tùy tiện sai sử ta! ?
Lý Nhất Minh đột nhiên bước ra một bước.
"Ca, đừng... Đừng nóng giận, bớt giận, chọc tức thân thể cũng không tốt."
"Bớt nói nhảm, mau ra đây!"
"Cái kia... Vậy ngươi ra tay nhẹ một chút."
Lý Nhất Minh chỉ có thể ủy khuất đi ra phòng học, cùng Tôn Chiêu làm bao cát luyện tập.
Những người khác ở lớp 5 không khỏi có chút cổ quái.
"Luôn cảm giác không thích hợp a!"
"xác thực."
"Tôn Chiêu xem ra không quá giống là sợ họ Tô, không phải vậy bị mắng sao lại tức giận lớn như vậy! ?"
Mọi người cẩn thận suy nghĩ lại, quả thật cảm giác Tôn Chiêu không giống như là diễn, càng không giống sợ, bị mắng còn thấy ấm ức hơn bất kỳ ai.
"Có phải hay không là Tôn Chiêu có nhược điểm gì rơi vào tay họ Tô, uy hiếp hắn phối hợp diễn xuất?"
"Không phải vậy họ Tô vì sao liên tục hai ngày nhằm vào hắn, mà không tìm chúng ta gây phiền phức! ?"
Mọi người nhất thời như được khai sáng.
"Đúng, tuyệt đối là như vậy!"
"Ta đã nói Tôn Chiêu làm sao lại sợ hắn! Nhất định là bị họ Tô uy hiếp, hắn lại không dám mở miệng giải thích!"
"Oa! Họ Tô thật sự là quá hèn hạ, vậy mà dùng thủ đoạn đê tiện như thế!"
"Có điều, Tôn Chiêu có nhược điểm gì rơi vào tay họ Tô rồi?"
"Không biết."
Lớp 5 mọi người bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trong phòng làm việc đang tập trung hấp thu Hỗn Độn chi khí, Tô Dương cũng không biết hình tượng của mình trong lòng mọi người ở lớp 5 dần dần trở nên âm hiểm xảo trá.
Sau khi công tác sàng lọc tâm pháp của Lý Nhất Minh kết thúc, Tô Dương liền bắt đầu toàn tâm toàn ý đầu nhập vào việc dẫn đạo và điều khiển Hỗn Độn chi khí.
Bất quá điều khiến Tô Dương cảm thấy ngoài ý muốn chính là, tinh thuần năng lượng tích góp ở đan điền sau khi tiêu hao một phần ngày hôm qua vậy mà không hề suy giảm.
Nhắm mắt cảm giác, có thể ẩn ẩn cảm nhận được một đoàn năng lượng tinh thuần ở đan điền không khác biệt so với hôm qua.
"Nhưng rõ ràng sáng sớm hôm nay khi luyện ít hơn so với hiện tại."
Tô Dương cẩn thận suy nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì buổi sáng uống dịch dinh dưỡng, năng lượng cũng bị tinh luyện chuyển hóa! ?
Thân thể tự thân khẳng định không có cách nào sinh ra năng lượng, Tô Dương chỉ có thể nghĩ tới hai túi dịch dinh dưỡng đã uống vào buổi sáng.
Nhưng trước đó, chưa từng phát hiện hiện tượng đặc thù này.
"Chu Đào lần đầu tiên tấn thăng, tinh thuần năng lượng phản hồi mà đến đã bị ta tiêu hao hết để trùng kích bát phẩm Võ Linh cảnh, ta cũng không nghĩ tới việc dự trữ tại đan điền."
"Lần này trữ lại, không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào đã rất không hợp thói thường, thậm chí tinh thuần năng lượng sẽ còn gia tăng?"
Tô Dương gãi đầu, trong lúc nhất thời có chút nghi hoặc.
Càng nghĩ, hình như cũng là nguyên nhân do cỗ Hỗn Độn chi khí trong cơ thể.
Hỗn Độn chi khí tại võ đạo học thuật giới trước mắt cũng chỉ là một khái niệm tồn tại.
xác định có Hỗn Độn chi khí, nhưng liên quan tới nghiên cứu Hỗn Độn chi khí hoàn toàn trống rỗng.
Bất quá dựa vào khái niệm Hỗn Độn chi khí, kết hợp thêm cảm nhận của bản thân, Tô Dương đại khái có một suy đoán.
Hỗn Độn chi khí có thể giúp thân thể tự mình tinh luyện năng lượng có độ tinh khiết cao, đồng thời đối với kết cấu đan điền có ảnh hưởng nhất định.
Đan điền đối với võ giả mà nói chính là trung tâm năng lượng.
Chu thiên vận chuyển bắt đầu từ đan điền, cũng kết thúc ở đan điền.
Đan điền có công năng cất giữ năng lượng.
Khi song tu tâm pháp thì cần đem một luồng khí khác gom về đan điền, để thân thể trở về trạng thái nguyên thủy.
Trong lúc tu hành, nếu gặp bình cảnh mà vẫn có năng lượng tràn vào thì thường thường sẽ tạm thời dự trữ bên trong đan điền, tránh cho năng lượng quá thừa.
Hiện tại bởi vì Hỗn Độn chi khí ảnh hưởng dẫn đến công năng cất giữ năng lượng của đan điền Tô Dương dường như phát sinh dị biến, dự trữ lượng lớn năng lượng đồng thời cũng không sinh ra tác dụng phụ đau đớn, đồng thời năng lượng tụ tập lại có độ tinh khiết cao trùng hợp với tinh thuần năng lượng mà hệ thống phản hồi!
Giảm bớt phần lớn thời gian và trình tự của quá trình hấp thu chuyển hóa.
Là chuyện tốt, nhưng tốt đến mức quá đáng.
Tiền tiết kiệm không chịu nổi a!
Trong một tuần này, tiền tiết kiệm của Tô Dương đã tiêu hao hơn phân nửa.
Vì để tránh gây người hoài nghi, Tô Dương đều phân lượt và đi nhiều đường mua dịch dinh dưỡng.
Xài tiền như nước!
Lại không nghĩ cách kiếm thêm thu nhập, cuối tháng này bản thân sẽ biến thành kẻ không một xu dính túi.
Chỉ cần tư tưởng không sai lệch, phương pháp dù sao cũng nhiều hơn khó khăn.
Đường kiếm tiền thì Tô Dương không có, mà lại thực lực cảnh giới này thật sự không có công việc tốt nào để kiếm tiền, có thì cũng không đến lượt hắn, nhưng... Con đường tiết kiệm tiền thì lại có nhiều!
"Nếu ta có thể dự trữ năng lượng, mà lại tốc độ hấp thu chuyển hóa vượt xa người thường, vậy thì có nghĩa ta có thể thông qua việc không ngừng ăn để bổ sung năng lượng!"
"Ta cơ bản cảm giác đói bụng chưa từng đứt đoạn."
"Ừm, vậy phương thức tiết kiệm tiền lớn nhất chính là... Ăn buffet!"
"Ta ăn một bữa bằng lượng ăn một tháng!"
"Cùng lắm thì bị liệt vào sổ đen của tiệm buffet."
Tô Dương cảm thấy đây là phương thức bổ sung năng lượng có tính giá cả tối ưu nhất.
Cũng là dễ dàng bị đánh.
Bất quá bản thân đồng cốt đại thành cũng không sợ bị đánh.
Đương nhiên, Tô Dương cũng có nguyên tắc.
Nếu biện pháp này khả thi, hắn mỗi nhà hàng buffet chỉ ăn một lần.
Ăn xong nhà này thì đổi nhà khác, tránh cho thật sự làm người ta sập tiệm.
Chỉ là ngày nghỉ phép đều bị Tô Dương dùng hết.
Trước đó đi võ đạo hiệp hội làm nhận định cảnh giới đã xin nghỉ một lần, muốn xin nghỉ nữa cũng phải đợi đến tuần sau.
Huống chi hiện tại thời kỳ đặc thù, có thể phê duyệt hay không còn khó nói.
Dù sao không vội.
Tôn Chiêu cùng Lý Nhất Minh đại chiến một trận, trong lòng rốt cục thoải mái hơn nhiều.
Bất quá Tô Dương liên tục nhục nhã khiến Tôn Chiêu đã chặt đứt suy nghĩ đi tìm Tô Dương.
Vậy cũng chỉ có thể đi tìm Chu Đào.
Thế nhưng Tôn Chiêu cũng biết Chu Đào là người thế nào, chắc chắn sẽ không nói bí quyết đoán thể với mình.
Hừ!
Ta cũng không tin chính ta suy nghĩ không ra!
Tôn Chiêu vuốt vuốt mạch suy nghĩ.
Nếu là bí pháp đoán thể, vậy khẳng định là phải rèn luyện thân thể của mình.
Mà lại họ Tô thề son sắt nói chỉ cần luyện công buổi sáng một tháng thì sẽ truyền cho bọn hắn bí pháp đoán thể, vậy có nghĩa là bí pháp đoán thể này thích hợp với mỗi người!
Tôn Chiêu cảm thấy chính mình đã bỏ qua chi tiết nào đó.
Về tới phòng ngủ, Tôn Chiêu lại đem hộp kim khâu ra.
Sau khi trầm tư suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra.
"Ta đã biết!"
"Chu Đào trước đó dán băng cá nhân tất cả các ngón tay!"
"May vá quần áo chỉ là động tác giả, mấu chốt thật sự là đâm ngón tay!"
"Thập chỉ liên tâm, dùng đau đớn để kích thích tiềm năng thân thể!"
"Móa nó, ta thật sự là quá thông minh!"
"Bắt đầu đâm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận