Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 180: Bệnh thiếu máu

Viện trưởng nhất thời có chút hối hận.
Đầu dây điện thoại bên kia, Tôn lão sư nghe xong phía viện trưởng không có động tĩnh cũng không lên tiếng.
"Đợi hắn rời đi, ngươi đến gặp mặt một lần, nói chuyện."
Viện trưởng vội nói:
"Nếu hắn còn có hứng thú tiếp tục học lên, ta có thể quyết định, học tại chức cũng có thể thương lượng."
Tôn lão sư đáp lời, khởi hành đi về hướng thư viện, rất nhanh tìm được tiểu học muội phụ trách khảo thí hỏi thăm tình hình.
"Tô học trưởng đang ở trong quan ma thất."
Tiểu học muội vội nói:
"Tôn lão sư, giờ em mới phản ứng kịp, đây có phải là Tô học trưởng mà thầy vẫn luôn nói không?"
Tôn lão sư khẽ gật đầu:
"Đúng vậy."
Tiểu học muội vẻ mặt giật mình, thảo nào nàng thấy tên này quen thuộc như vậy!
Lúc nàng mới năm nhất đại học thì Tô Dương đã là năm tư.
Liên tiếp ba khóa quán quân toàn trường trong cuộc thi lý luận võ đạo!
Năm tư đại học năm đó do bận rộn thực tập cùng tìm việc làm nên không tham gia.
Nghĩ như vậy, tiểu học muội bỗng nhiên cảm thấy việc Tô Dương có thể hoàn thành đồng cốt độ cao như vậy dường như cũng không phải là chuyện quá bất thường.
Bởi vì Tô Dương thậm chí còn tham dự bổ sung tâm pháp Cửu Luyện Hoành Thể Quyết.
Hiện tại một bộ phận giáo trình tự biên soạn bổ sung của chín viện, trên cột người biên soạn còn đánh dấu Tô Dương .
Nghe nói một số thời điểm Tôn lão sư có việc không thể đến lớp, đều là để Tô Dương trực tiếp dạy thay.
Những học sinh cùng khóa với Tô Dương đều tôn xưng hắn một tiếng Dương Thần.
Nửa ngày trời hóa ra là Dương Thần đã tốt nghiệp của chín viện về thăm trường cũ.
Tôn lão sư nghe xong Tô Dương đang ở trong quan ma thất, sau đó liền lên lầu trực tiếp chờ ở cửa.
Ước chừng nửa giờ sau, Tô Dương mới từ quan ma thất đi ra, vừa đẩy cửa ra nhìn thấy đạo sư năm tư đại học của mình là Tôn Vi Dân, vội vàng bước lên phía trước khom người bái thật sâu:
"Lão sư, sao ngài lại tới đây?"
"Nghe nói ngươi về trường, đặc biệt đến thăm ngươi một chút."
Tôn Vi Dân cười nói:
"Thực lực tiến bộ nhiều đấy!"
Tô Dương vội nói:
"Học sinh cũng là may mắn đột phá, thuận lợi hoàn thành đồng cốt che màng, hôm nay đến quan sát tâm pháp và võ kỹ."
"Vốn định sau khi quan sát xong tâm pháp và võ kỹ sẽ đặc biệt đi gặp lão sư, nào ngờ lão sư lại đến trước, học sinh thụ sủng nhược kinh."
Vấn đề đồng cốt đại thành vốn là không gạt được, Tô Dương tự nhiên thoải mái thừa nhận.
Bốn năm đại học, Tô Dương đích thực đã nhận được sự quan tâm và dìu dắt của Tôn Vi Dân, tham dự rất nhiều hạng mục lý luận, điều này khiến bốn năm đại học của hắn trôi qua vô cùng phong phú, lý lịch hoàn hảo, cuối cùng mới lấy phương thức đặc cách tiến vào tam trung làm lão sư.
Vẫn luôn cảm kích Tôn Vi Dân trong lòng.
Chẳng qua đều có công việc và cuộc sống, liên hệ cũng không nhiều.
Tôn Vi Dân hỏi:
"Quan sát thế nào?"
Tô Dương cười nói:
"Thu hoạch tương đối khá."
"Vậy thì tốt, hiếm khi gặp một lần, đến văn phòng của ta nói chuyện phiếm đôi câu?"
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
Hai người rất nhanh đến văn phòng của Tôn Vi Dân, Tô Dương tất nhiên đem tình huống sau khi tốt nghiệp nói cho Tôn Vi Dân.
Nghe xong Tô Dương thi biên chế nhiều lần gặp khó, cuối cùng vẫn thuận lợi lấy phương thức đặc cách tiến vào tam trung, bây giờ cũng làm gương sáng cho người khác, Tôn Vi Dân cảm thấy vui mừng.
"Không thể không nói, tam trung có mắt nhìn người."
Tôn Vi Dân cười nói:
"Nhân tài như ngươi vốn là hiếm thấy."
"Lão sư quá khen."
Không hề đề cập tới chuyện bị loại ở những trường khác, tránh cho xấu hổ.
Cảnh giới thực lực là yêu cầu tất yếu, võ đạo lý luận có xuất sắc, lý lịch có hoàn hảo đến đâu.
Muốn tìm được một công việc ổn định, thể diện trên xã hội, thực sự không dễ dàng.
May mà bây giờ thuyền nhỏ đã vượt qua vạn trùng sơn.
"công việc có bận rộn không?"
Tô Dương cười nói:
"Cũng tạm, trước mắt có thể ứng phó."
"Còn nhớ rõ năm đó lúc ngươi tốt nghiệp, ta từng bảo ngươi suy nghĩ một chuyện không?"
"Nhớ đến."
"Bây giờ trường học bên này cho ta không ít danh ngạch nghiên cứu sinh cử đi, cho phép học tại chức, ta vẫn luôn không tìm được người thích hợp."
Tôn Vi Dân cười nói:
"Vừa nghe nói ngươi đã đến, ta liền biết người này đã có, mà lại nhất định phải là ngươi, thế nào, suy nghĩ một chút?"
Tô Dương nghe xong, trong lòng không khỏi cười khổ.
Học lên cao với hắn mà nói thực sự cũng là chuyện tốt, tình huống thực tế nhất chính là thu nhập của hắn sẽ có một đợt tăng lên.
Học vị tăng, tiền lương cơ bản những thứ này đều sẽ tùy theo tăng lên.
Nếu như trước khi nhận lớp 5, hắn khẳng định sẽ đồng ý, dù sao không có gì lo lắng cùng gánh vác, nhưng hiện tại thì không được.
Tình huống của lớp 5 quá mức đặc thù, không để ý dễ dàng xảy ra chuyện, hắn phải tùy thời để mắt, căn bản không thể phân thân.
Tô Dương chỉ có thể từ chối nhã nhặn:
"Lão sư, trước mắt ta hi vọng đem càng nhiều tinh lực đặt trên công việc và học sinh."
Nói bóng gió, tất nhiên là không thể tiếp tục học lên.
"Tại chức cũng không được sao?"
Tôn Vi Dân thoáng sững sờ:
"Nếu là ở Đông Hải, một năm ba tháng chắc không sao chứ?"
Tại chức cũng là xin nghỉ phép một tháng về trường học lên lớp, sau đó về tam trung tiếp tục dạy học, sau đó lại xin nghỉ phép, ít nhất phải đủ ba tháng học tập.
Cái này còn phải xem lãnh đạo trường học có đồng ý cho nghỉ hay không.
Đừng nói là xin nghỉ phép một tháng, cho dù xin nghỉ phép ba ngày Tô Dương cũng cảm thấy lớp 5 sẽ xảy ra chuyện.
Đám hài tử này, cơ sở công thật sự là quá kém, rất dễ mất khống chế, giống như Tôn Chiêu trước đó, nếu hắn không có mặt, lúc đó người ở đó liền trực tiếp đưa đi hỏa táng.
Dù sao tính cách thiếu niên, vất vả lắm thực lực mới trưởng thành, bảo bọn hắn kìm nén không thi triển có phần hơi làm khó người ta.
Hắn thật sự không yên lòng.
"Khó, mà lại ta vừa mới tiếp quản lớp học."
Tô Dương cười khổ một tiếng:
"Tình huống học sinh trong lớp có chút tệ."
Tôn Vi Dân thấy thế, cũng không bắt buộc, cười nói:
"Không sao, ta chờ ngươi, danh ngạch này... Trước khi ngươi đến vẫn luôn còn, vì ngươi giữ lại, khi nào có thể sắp xếp thời gian thì đến."
Tô Dương nghe xong, trong lòng nhất thời cảm động không thôi.
"Vâng!"
Nhìn thời gian không còn sớm, Tô Dương lúc này mới cáo biệt Tôn Vi Dân, trở về tam trung.
Chờ Tô Dương vừa đi, Tôn Vi Dân liền đem tình huống báo cho viện trưởng.
Viện trưởng nghe xong Tô Dương cự tuyệt, không khỏi có chút xấu hổ:
"Sợ... Không phải ghi hận chuyện tốt nghiệp khi đó chứ!?"
"Tôn lão sư, chín viện chúng ta thân cô thế cô, ngươi cũng biết khi đó tài nguyên khan hiếm, trường học có thể cung ứng tài nguyên không nhiều, ta cũng là thực sự hết cách."
Cử đi đồng nghĩa với việc trường học phải cung cấp cho học sinh ba năm nghiên cứu sinh phần lớn tài nguyên tu hành, học sinh chỉ cần phải chi trả một phần rất nhỏ.
Đừng nói là lúc đó, cho dù hiện tại chín viện vẫn không tranh thủ được quá nhiều danh ngạch cử đi.
Nhưng... Tranh thủ thêm một cái tự nhiên không có vấn đề.
Nhất là học sinh có nền tảng lý luận võ đạo ưu tú như Tô Dương.
Dù sao Tôn Vi Dân lúc đó đã cực lực tranh thủ, viện trưởng không chịu nhả ra.
Đơn thuần cũng là không coi trọng Tô Dương.
Hiện tại còn tìm cớ gì!
Ngươi đường đường là viện trưởng, một cái danh ngạch cũng không tranh thủ được! ?
Thực sự không được, ngươi đi đánh một trận với viện trưởng học viện khác!
Đoạt cũng có thể đoạt được một cái về!
Tôn Vi Dân tất nhiên không tin ngụy biện của viện trưởng, bất quá ngoài miệng lại nói:
"Vừa mới đi làm, lại tiếp quản lớp học, không rút ra được tinh lực, cho nên cự tuyệt."
Viện trưởng nghe xong lời này, trong lòng nhất thời khó chịu không thôi.
Đây không phải rõ ràng là kiếm cớ cự tuyệt sao?
Thù dai a!
Bảng hiệu của chín viện ta a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận