Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 304: Đại ký ức hồi phục thuật

Tô Dương nhìn thấy phần thưởng chính thức từ Côn Lôn mà suýt chút nữa thì khóc ngất trong ký túc xá.
Thiết bị loại dụng cụ minh tưởng này chuyên dùng cho cường giả cấp bậc Võ Tôn trở lên.
Đây là loại dụng cụ minh tưởng số kiểu mới nhất, vô cùng nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất giống mũ bảo hiểm xe máy, đeo lên có thể trực tiếp tiến vào trạng thái minh tưởng, kỳ thật là thông qua ngoại lực cưỡng chế tính để ngươi tiến vào trạng thái nhập định, trợ giúp võ giả tu hành.
Đồ này thuộc dạng có tiền cũng không mua được, trên thị trường căn bản không có khả năng mua được, bởi vì kỹ thuật hạch tâm bên trong là của chính quyền Côn Lôn, không công khai.
Nguyên nhân không công khai rất đơn giản, thứ này thuộc về loại kích thích thần kinh não bộ, mà loại kích thích này chỉ có cấp bậc Võ Tôn trở lên mới có thể ứng phó, Võ Tôn trở xuống sử dụng nhẹ thì xuất hiện ảo giác, nôn mửa, choáng váng các loại triệu chứng, tình huống nghiêm trọng sẽ trực tiếp phá hủy trung khu thần kinh, tạo thành tổn thương vĩnh viễn cho thần kinh.
Cho nên chính quyền Côn Lôn luôn nghiêm ngặt quản khống loại kỹ thuật này, cũng không cho phép dân gian và công ty khai phát thiết bị tương tự.
Trên nguyên tắc, chỉ cần võ giả có thực lực đạt tới cấp bậc Võ Tôn là có thể thông qua võ đạo hiệp hội để tiến hành xin dụng cụ minh tưởng, nhưng dụng cụ minh tưởng cũng chia làm mấy đời, mà đời dụng cụ minh tưởng đầu tiên cực kỳ cồng kềnh, tất cả thiết bị bày ra có thể chiếm cả một căn phòng, đồng thời hệ số mạo hiểm tương đối cao, theo thiết bị thay đổi ngày càng nhẹ và an toàn hơn.
Thường thì người có thể xin được dụng cụ minh tưởng đều là đời thứ hai hoặc đời thứ ba.
Đội tuần tra Côn Lôn sử dụng đều là dụng cụ minh tưởng đời thứ tư, đây chính là một trong những đãi ngộ của đội tuần tra Côn Lôn, mà cái Tô Dương nhận được này là dụng cụ minh tưởng đời thứ năm, thậm chí mới ra lò không đến một năm.
Nhưng vấn đề là... Ta không cần cái này nha!
Ta có Hỗn Độn chi khí, căn bản không cần đến dụng cụ minh tưởng a!
Ta thiếu chính là tiền nha!
Tô Dương cảm thấy đau ngực.
Hết lần này tới lần khác, đồ này lại không thể bán lại, bán là phạm pháp, vậy chỉ có thể dùng riêng!
Phiền phức!
Lần này danh tiếng nổi quá mức, dẫn đến chính quyền Côn Lôn cho phần thưởng của mình đều đã theo tiền mặt biến thành một số tài nguyên hi hữu.
Hết lần này tới lần khác, những tài nguyên hi hữu này đều không có cách nào quy ra tiền mặt, toàn bộ đều là tài nguyên bị quản khống!
Ngược lại là bảo vật vô giá, nhưng vấn đề là đối với Tô Dương mà nói thì không có chút ý nghĩa nào.
Quả nhiên, nhân sinh chính là làm công rồi lại làm công.
Tiêu tốn của ta nhiều năng lượng như vậy, kết quả cứ vậy mà làm cái dụng cụ minh tưởng cho ta...
Nhưng tình huống thực tế là như thế, Tô Dương cũng không có khả năng yêu cầu trả lại sau đó quy ra thành tiền mặt, nghĩ lại thì vẫn là để dành cho lớp 5 dùng đi...
Nhưng nghĩ lại, toi rồi, lớp 5 cũng không dùng được a!
Đám người kia mỗi ngày nhập định còn có nhập mộng tu hành, cần gì phải có dụng cụ minh tưởng giúp bọn hắn tiến vào trạng thái nhập định nha!
"Đồ bỏ đi gì! Để ta cất trong tủ quần áo cho mốc meo đi!"
Khó chịu thì khó chịu, Tô Dương vẫn là cẩn thận đem đồ vật thu lại đàng hoàng.
Sau đó liền đem tâm tư của mình quay lại công việc.
Ngoại trừ việc diễn võ kỹ cho lớp 5, lần này tham gia bầu trời thí luyện trường, lớp 5 cũng bộc lộ ra rất nhiều vấn đề.
Lớp 5 đám mãng phu này chỉ cần đánh nhau là được rồi, thế nhưng hắn - chủ nhiệm lớp này - cần phải cân nhắc quá nhiều vấn đề.
Lần này, Hà Vi Vi xuất hiện dấu hiệu mất kiểm soát, bất quá bị kịp thời phát hiện và cưỡng chế tính ngăn chặn. Trên đường, Tô Dương cũng kiểm tra tình huống của Hà Vi Vi, quả thật không sai, vấn đề giống hệt như Tôn Chiêu đã thể hiện!
Hà Vi Vi cũng tương tự đang thiêu đốt sinh mệnh năng lượng, chỉ là không thiêu đốt khủng bố như Tôn Chiêu, Tô Dương kiểm tra tình huống của Hà Vi Vi, kịp thời phát hiện trong cơ thể chỉ là năng lượng khô kiệt, còn chưa tới bước thiêu đốt sinh mệnh, vừa vặn lại bị ngăn chặn.
Điều này khiến Tô Dương ý thức được tâm pháp Cuồng Nhiệt có khả năng đều sẽ đi đến bước thiêu đốt sinh mệnh năng lượng này, mà lại quá trình này còn không phải bọn hắn có thể tự mình khống chế.
Tâm pháp Cuồng Nhiệt!
Khẳng định là bởi vì đặc tính này nguyên nhân khiến học sinh lớp 5 khi tiến vào tuyệt cảnh thời điểm có thể sẽ tiến vào loại trạng thái thiêu đốt sinh mệnh năng lượng này, thực lực đúng là có thể tăng lên cực lớn trên diện rộng, nhưng chết cũng rất nhanh!
Tâm pháp Cuồng Nhiệt quả thật là một thanh kiếm hai lưỡi.
Chỗ tốt và chỗ xấu đều hết sức rõ ràng.
Bất quá có Tôn Chiêu làm bài học kinh nghiệm, Tô Dương ý thức được hắn quả thật cần cho Hà Vi Vi một khóa đặc huấn tu tâm.
Ít nhất phải có thể làm đến một khi tiến vào loại trạng thái này, có thể tự mình ngắt, phương thức tốt nhất là tìm được một điểm thăng bằng, giống như hình thái thăng bằng của Tôn Chiêu vậy.
Chu Đào... Qua.
Lý Nhất Minh và Tôn Chiêu cũng có thể qua.
Ba người này trước mắt phát dục tình huống tốt đẹp, đã không cần Tô Dương phải quan tâm nhiều, tiếp theo cứ chuyên tâm tu hành, tập trung nâng cao thực lực của mình, dưới tình huống bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.
Tạ Vũ Hàm... Thuần túy cần bị đánh, từ hôm nay trở đi tăng cường độ cho Tạ Vũ Hàm, mỗi ngày mỗi người ít nhất phải đánh Tạ Vũ Hàm một trận!
Bách luyện thành cương!
Còn lại là Phó Vân Hải, Đường Nguyên Lãng, Tào Hãn Vũ và Trình Bang bốn người, thiếu khuyết thủ đoạn công kích, mà lại tâm pháp tu luyện gia truyền của bọn hắn cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ việc phải phân phối đều thời gian tu hành của hai loại tâm pháp, còn lại chỉ có thể dựa vào Tô Dương thông qua phương thức diễn võ kỹ để gia tăng thủ đoạn công kích.
Chẳng qua trước mắt không quá hiện thực, nội tình quá kém, không nói đến việc có học được hay không, dù cho có thể học được cũng không thể giải phóng, Khi giải phóng võ kỹ nhất định sẽ sinh ra đại lượng năng lượng, bọn hắn hiện tại ngay cả khí của mình còn không khống chế nổi, huống chi là đi khống chế đại lượng năng lượng, không cẩn thận liền có thể trực tiếp làm bản thân bị thương.
Trước khi chưa xây dựng tốt nền tảng cơ bản, Tô Dương đều không có ý định truyền thụ võ kỹ cho bọn hắn.
Cuối cùng còn lại một Giang Thừa Phong... Thì cứ từ từ luyện tập.
Gia hỏa này nội tình và thiên phú là kém nhất lớp 5, Tô Dương không quá muốn phát biểu ý kiến.
Đem biểu hiện của lần bầu trời thí luyện trường này kết hợp với biểu hiện của lần thí luyện trường ở Nhị Trung lần trước để xem, tiến bộ hết sức rõ ràng, một lần bay lên không trung.
Cùng ngày, vào buổi tối, Tô Dương chuyên môn dẫn Hà Vi Vi và Tạ Vũ Hàm tới võ đấu quán.
Thấy Tô Dương chắp tay sau lưng đi phía trước, lắc lư, hai người bọn họ căng thẳng đứng thẳng.
"Hà Vi Vi."
"Dạ, lão Tô!"
"Chuyện phát sinh ở bầu trời thí luyện trường, ngươi còn nhớ được bao nhiêu?"
"So sánh mơ hồ, ta chỉ nhớ ta hình như cùng mấy người ở Nhất Trung giao chiến, đánh một hồi... Nội dung phía sau ta cũng không nhớ rõ lắm."
"Ta nghe Đường Nguyên Lãng nói ngươi hình như tiến vào một loại trạng thái không có cách nào trao đổi bình thường, nói cái gì ngươi đều hướng về phía người ta cười hắc hắc, mà lại cười đến vô cùng đáng sợ."
Hà Vi Vi nhất thời sốt ruột:
"Lão Tô, Đường Nguyên Lãng khẳng định là đang vu khống ta! Ta làm sao lại vô duyên vô cớ hướng về phía người ta cười hắc hắc! Đó không phải là thằng điên sao?"
"Khẳng định không có chuyện đó!"
"Ngươi là thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"
"Khẳng định không có a!"
Hà Vi Vi vội nói:
"Sao có thể có chuyện đó chứ?"
Thấy Hà Vi Vi tựa hồ thật sự không biết rõ tình huống, Tô Dương liền đặc biệt gọi Đường Nguyên Lãng qua.
"Đường Nguyên Lãng, ngươi có vu khống ta có phải hay không!?"
"Ta không có nha!"
Đường Nguyên Lãng vội vàng giải thích:
"Ta thật sự tận mắt thấy!"
"Vậy nàng làm sao cười?"
Đường Nguyên Lãng nghe thấy Tô Dương hỏi thăm, chỉnh đốn lại biểu cảm một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, biểu cảm có phần quỷ dị, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm đối phương, sau đó khóe miệng nhếch lên:
"Hắc hắc hắc, đi theo ta chơi nha !"
Diễn xong vội vàng thu lại biểu cảm, hướng về phía Tô Dương nói:
"Cứ như vậy!"
Chuyện lúng túng nhất trên thế giới không gì bằng việc sau khi say rượu nói năng lung tung, ngày hôm sau có người giúp ngươi làm một "Đại Ký Ức Hồi Phục Thuật", Hà Vi Vi nhất thời mặt đỏ tới mang tai, vội la lên:
"Nói bậy! Ta làm sao có thể có vẻ mặt bỉ ổi như thế?"
Tô Dương hắng giọng một cái:
"Bỉ ổi là do Đường Nguyên Lãng, không liên quan tới ngươi."
Đường Nguyên Lãng hùa theo gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào không thích hợp.
Ngang!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận