Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 144: Đẹp trai tung nóc !

"Ta tưởng là thứ gì ghê gớm lắm..."
Phó Vân Hải đứng ở phía trước nhất, liếc qua nội dung tâm pháp, không nhịn được trợn trắng mắt:
"Chỉ thế này thôi sao?"
Nói là Ngọc Nữ Phù Diêu Quyết, nhưng trên thực tế đã sớm bị lão Tô xóa đến mức chỉ còn lại có phương thức tu hành lắc mông vặn sườn, càng thiên về thân pháp.
Phó Vân Hải cảm thấy không có gì đặc biệt hay ho.
"Cũng bình thường thôi!"
Tôn Chiêu cũng đưa ra đánh giá, cảm giác không có gì đặc sắc, vẫn là Kim Thiềm Quyết của hắn thoải mái hơn.
Tạ Vũ Hàm liếc mắt nhìn, nghi hoặc gió lốc là ý gì, bất quá không dám mở miệng hỏi, sợ lộ ra vẻ mình không thông minh.
Hà Vi Vi cảm thấy cái Ngọc Nữ Phù Diêu Quyết này cần lắc mông vặn sườn có chút quá mức lẳng lơ, không thích hợp với loại thiếu nữ ngây thơ như nàng, lắc đầu có chút ghét bỏ.
Lý Nhất Minh cầm nạng trong lòng khinh thường, dù sao hắn một con quay thì làm được gì.
Chu Đào vẻ mặt bình tĩnh, mở miệng nói với Đường Nguyên Lãng:
"Chỉ là tâm pháp bình thường thôi, không cần thiết phải phản ứng thái quá như vậy."
Đường Nguyên Lãng nhìn mọi người một bộ không hề rung động, thậm chí còn cảm thấy hắn có chút chuyện bé xé ra to, không hiểu ra sao.
Hắn theo lời lão Tô nói biết mình muốn tu hành cái gọi là Ngọc Nữ Phù Diêu Quyết thì nhất thời cảm giác xấu hổ muôn phần!
Nhưng mà, đã quán đỉnh hiểu ra, không luyện không được, nghĩ bụng sau này sẽ lén lút luyện, nếu không chắc chắn sẽ bị những người khác chế giễu.
Vậy mà phản ứng của mọi người lại khiến Đường Nguyên Lãng nhất thời nghĩ không ra:
"Cái này... Cái này rất bình thường sao!?"
Lý Nhất Minh khoát tay:
"Không phải sao? Được rồi, sau này sẽ biết, hiện tại... Đợi thi công kết thúc rồi ngươi hãy tu hành!"
"A... Vậy... Cũng được."
Đường Nguyên Lãng gãi đầu, thấy phản ứng của mọi người, không hiểu sao có cảm giác quá mức bình thường mà không thể hòa nhập vào tập thể.
Lý Nhất Minh nghĩ dù sao phòng của mọi người sớm muộn gì cũng phải cải tạo, dứt khoát lần này làm một thể, đem mười gian phòng đều cải tạo lại một phen, tiện thể lắp đặt cách âm cho phòng của tất cả mọi người.
Đương nhiên, vẫn như cũ ở sát vách Chu Đào, Lý Nhất Minh quyết định lựa chọn cho phòng của Đào ca toàn bộ trải thép đặc chủng, bao gồm cả phòng của mình cũng vậy.
Bởi vì Lý Nhất Minh cảm thấy dựa theo tư chất của Chu Đào, thực lực tiến bộ chắc chắn sẽ nhanh hơn bọn hắn rất nhiều, đến lúc đó uy lực cương châm sẽ càng ngày càng mạnh, tránh cho tình huống cương châm xuyên tường!
Gần hơn trăm người trong đội thi công chuyên nghiệp, hiệu suất tự nhiên là cực cao, trước sau không đến ba giờ, tất cả phòng của mọi người đều được cải tạo lại một phen.
Sau đó tự nhiên là ai về nhà nấy, tiếp tục tu hành.
Tôn Chiêu và Phó Vân Hải vẫn như cũ cửa đối diện, Phó Vân Hải vừa mới chuẩn bị vào nhà thì tranh thủ thời gian vẫy Tôn Chiêu:
"Tôn Chiêu, ngươi lại đây một chút."
"Chuyện gì?"
Chờ đóng cửa lại, Phó Vân Hải vội nói:
"Hai ta có muốn đối luyện một chút không? Ta cảm giác ta hình như đã luyện thành chiêu thức mà lão Tô dạy ta."
"Đừng nói nữa, ta cũng cảm giác ta hình như đã học xong, đang muốn tìm người luyện tập một chút."
Tôn Chiêu nhìn quanh bốn phía:
"Bất quá ở đây không tiện thi triển tay chân a!"
"Đi võ đấu quán!"
"Đi!"
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, đi tới võ đấu quán thuê phòng riêng, hoạt động một phen rồi lên võ đài.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Không thành vấn đề, cứ tới!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tôn Chiêu nhún chân một cái, đột nhiên lộn ngược ra sau, vừa hạ xuống còn chưa kịp bày ra tư thế đã trong nháy mắt như đạn pháo bắn ra, thoáng chốc đã tới gần trước mặt Phó Vân Hải.
Tôn Chiêu một chiêu Thất Nguyên Phiên Vân Chưởng đang muốn đánh ra, lại thấy Phó Vân Hải đột nhiên nhào về phía trước, hai tay cực kỳ linh hoạt chụp vào ngực Tôn Chiêu, cả người nhẹ như không có gì, trực tiếp quấn lấy phần eo Tôn Chiêu.
"Ta thắng... A a a! Dừng lại dừng lại!"
"Không dừng được!"
Bành!
Một tiếng vang trầm, hai người cùng nhau đụng vào tường, ngã xuống đất.
Một người ôm đầu hít vào khí lạnh, một người ôm trán kêu rên không thôi.
Một lúc lâu sau, hai người mới đỡ đau.
Phó Vân Hải vẻ mặt buồn bực nhìn Tôn Chiêu ngã xuống bên cạnh:
"Ngươi bị làm sao vậy?"
"Một chiêu này nhất định phải toàn lực bạo phát."
Tôn Chiêu cười khổ một tiếng:
"Góc độ không tốt lắm, phía trước mà không có ai cản trở thì dễ dàng lao qua đầu!"
"Một chiêu này chỉ có thể đi thẳng, xông lên đến cùng."
Phó Vân Hải nghe xong không nhịn được trợn trắng mắt:
"Vậy người khác tránh ra, ngươi liền phải tông vào tường sao?"
"Cũng không đến mức."
Tôn Chiêu vội nói:
"Ta hiện tại đã nắm giữ được tinh túy của chiêu này, chỉ là cần phải luyện tập thêm một chút."
"Chỗ đau đầu duy nhất chính là..."
"Cái gì?"
"Ta không biết làm thế nào mà ta học được!"
Tôn Chiêu dở khóc dở cười:
"Tỉnh lại sau giấc ngủ ta cảm giác ta hình như liền biết, sau đó ta xem xét phòng ngủ của ta rối bời một mảnh, đoán chừng là nhập mộng tu hành lúc học được."
"Cho nên, ta chỉ có lúc thi triển chiêu này mới có thể không có kẽ hở hoán đổi tâm pháp, thế mà ta tự mình muốn thử nghiệm hoán đổi tâm pháp liền phát hiện căn bản làm không được."
"Hai ta giống nhau!"
Phó Vân Hải cũng gãi đầu nói:
"Ta cũng là ngủ một giấc dậy liền học được lão Tô dạy ta ngồi xếp bằng, chỉ là so với lão Tô dạy có chút không giống."
"Không giống chỗ nào?"
"Ta biểu diễn cho ngươi xem."
"Được!"
Phó Vân Hải vội vàng đi lên võ đài, sau đó đột nhiên nằm sấp xuống đất.
"Nhìn kỹ."
"Ừm."
Tiếp đó liền thấy Phó Vân Hải bám lấy hai chân, bắt đầu trên mặt đất bò sát rất nhanh, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã lượn quanh võ đài một vòng trở lại trước mặt Tôn Chiêu:
"Thì... Ta phát hiện không ngồi xếp bằng hình như cũng có thể bò lên..."
"Ngươi vẫn là ngồi xếp bằng đi."
Tôn Chiêu vỗ trán, cười khổ nói:
"Chiêu thức của ngươi tại sao nhìn đều thê thảm thế này... Quần sắp tụt xuống rồi kìa!"
Phó Vân Hải mặt mày buồn bực, vừa kéo cái quần suýt lộ mông vừa nói:
"Ta... Ta cũng không biết a! Luyện luyện thế nào mà lại mọc ra thêm chiêu này! Tại sao càng luyện càng kỳ quái thế này! Ta về sau nghĩ lại một chút! Cảm giác chiêu thức này không thích hợp lắm để đối địch."
"Ừm, khá là thích hợp ra đường ăn xin."
Phó Vân Hải trợn trắng mắt.
Tôn Chiêu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh phòng riêng, vừa liếc nhìn vừa tính toán gì đó.
"Sao vậy?"
"Ta đang nghiên cứu."
"Nghiên cứu cái gì?"
Tôn Chiêu lại không lên tiếng, thả người nhảy lên võ đài, lần nữa nhìn quanh bốn phía rồi nói một tiếng:
"Ngươi ra xa một chút, ta thử xem chiêu này có được không!"
Phó Vân Hải vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, bất quá vẫn là vội vàng đi xa.
Tôn Chiêu hai chân phát lực, lần nữa lộn ngược ra sau, đột nhiên bắn ra!
Thấy vách tường đã gần trong gang tấc, Tôn Chiêu vội vàng điều chỉnh trọng tâm, thân thể nghiêng về phía trước, rốt cục đem hai chân đạp lên trên vách tường!
Kim Thiềm Công, tầng thứ hai!
Thiềm Thối!
Khi hai chân đáp xuống vách tường, lực phản chấn mạnh mẽ đàn hồi lên hai đùi, Tôn Chiêu vận chuyển Thiềm Thối trong nháy mắt, đem tất cả năng lượng tích súc ở hai đùi, sau đó... Trong nháy mắt giải phóng!
Oanh!
Một tiếng nổ âm bạo trong nháy mắt vang lên!
Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng riêng tràn ngập âm thanh nổ vang liên tục không ngừng.
Phó Vân Hải chỉ có thể loáng thoáng trông thấy một cái tàn ảnh ở trong khu vực võ đài không ngừng bật nảy, thậm chí càng về sau đã hoàn toàn không bắt được thân ảnh Tôn Chiêu, nhất thời hoảng hốt, lớn tiếng kinh hô:
"Ngọa tào! Đẹp trai tung nóc!"
"Tung cái rắm ấy!"
"Nhanh đi gọi lão Tô tới cứu ta!"
Thanh âm hoảng hốt lo sợ của Tôn Chiêu mơ hồ truyền đến:
"Ta không dùng Thiềm Thối thì sẽ ngã thành thịt nát! Nhưng dùng Thiềm Thối thì không dừng lại được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận