Tối Trường Đích Nhất Mộng
Chương 141: Trần Nghi Mông bị nhốt
Sau khi gặp Cố Tư Lệnh, buổi tối Giang Chi Hàn lại vội vàng đi gặp thư ký Trần.
Cuộc sống chính là gặp từng người, xây từng chiếc cầu, Giang Chi Hàn thậm chí bắt đầu hiểu được phần nào lý do vì sao các lãnh đạo lại muốn tổ chức nhiều buổi gặp gỡ như vậy. Công việc, tám phần vẫn là xử lý mối quan hệ giữa người với người, hai phần còn lại mới là công việc thực sự.
Giang Chi Hàn không biết thư ký Trần triệu kiến mình để làm gì, từ sau buổi uống rượu hôm đó, cậu cũng chưa gặp lại Trần Nghi Mông, gọi hai cuộc điện thoại thì không ai nghe máy.
Gõ cửa bước vào phòng, Giang Chi Hàn lập tức nhận ra đây không phải chuyện tốt, nhưng chắc là cũng chưa đến mức quá tệ. Cậu hiện giờ đã là một cao thủ trong việc quan sát sắc mặt người khác, thấy thư ký Trần mặt mày lạnh tanh, cậu biết đây không phải chuyện vui. Nhưng đối phương chịu để lộ bộ dạng đó trực tiếp trước mặt cậu, tình hình hẳn là chưa đến mức quá xấu. Giang Chi Hàn chào hỏi, hỏi:
"Nghi Mông đâu ạ?"
Thư ký Trần nói:
"Đang ở trong phòng tự kiểm điểm."
Giang Chi Hàn thầm nghĩ, lần này Nghi Mông thi cuối kỳ không tệ mà, đã phạm phải chuyện gì? Thư ký Trần nói:
"Đừng cứ đứng đó, ngồi xuống đi, chú có chuyện muốn hỏi cháu."
Giang Chi Hàn nghe lời ngồi xuống. Thư ký Trần nói:
"Tiểu Giang, chú là người xuất thân từ quân đội, chú trọng sự thẳng thắn, chú sẽ đi thẳng vào vấn đề."
Giang Chi Hàn gật đầu. Thư ký Trần nói:
"Cháu có biết Nghi Mông đang yêu đương không?"
Giang Chi Hàn trong lòng thở dài, thì ra là chuyện này bị phát hiện, Nghi Mông và mình thật đúng là anh em cùng cảnh ngộ, hy vọng không phải là bị bắt gặp trên giường. Giang Chi Hàn gật đầu, nói thật:
"Cháu biết."
Thư ký Trần nhìn vào mắt Giang Chi Hàn:
"Cháu là bạn tốt của nó, nên phải nghĩ cho nó. Chuyện này, sao chưa từng nghe cậu nói với chú?"
Giang Chi Hàn nghĩ thầm, nực cười, cháu mà nói với chú thì cháu bị điên sao? Ngoài miệng lại nói:
"Không giấu gì chú Trần, cháu cũng đang yêu đương. Nhưng gần đây bị bố mẹ phát hiện, nên đã chia tay."
Thư ký Trần há hốc miệng, nhất thời không nói nên lời. Giang Chi Hàn thầm cười trong bụng, rồi nói thêm:
"Cháu biết, chú, bao gồm cả bố mẹ cháu, và phần lớn các bậc cha mẹ, đều rất kiêng kỵ chuyện yêu đương ở cấp ba, cháu cũng không có ý định tranh cãi với chú về chuyện này. Nhưng cháu muốn hỏi một câu, Nghi Mông yêu đương được bao lâu rồi?"
Thư ký Trần nói:
"Cháu không biết sao?"
Giang Chi Hàn nói dối:
"Cháu cũng thấy vài lần, nhưng không rõ họ bắt đầu từ khi nào."
Thư ký Trần nói:
"Theo nó nói, là được một năm rồi."
Giang Chi Hàn thầm nghĩ, một năm? Một năm trước đã lên giường rồi. Cậu nhìn thư ký Trần, rất nghiêm túc hỏi:
"Vậy, trong một năm này, thành tích học tập của Trần Nghi Mông có biến chuyển gì không ạ?"
Thư ký Trần nhất thời nghẹn lời, thành tích học tập của Trần Nghi Mông năm lớp 11 này đã từ hơn ba mươi vươn lên vị trí thứ 22, lần thi cuối kỳ này vừa vặn xếp sau Giang Chi Hàn, tiến bộ vẫn rất lớn. Giang Chi Hàn không đợi thư ký Trần nói chuyện, tiếp lời:
"Cháu không đến đây để khuyên chú thay đổi ý định. Chú là bậc phụ huynh, kiến thức lại hơn chúng cháu, chắc chắn biết những điều mà chúng cháu không biết. Cháu chỉ muốn nói rõ một sự thật, rất nhiều bậc cha mẹ phản đối yêu sớm, lý do lớn nhất chính là sợ ảnh hưởng đến việc học, đúng không? Nhưng đôi khi, sự thật chứng minh điều hoàn toàn ngược lại. Đương nhiên, cháu không nói là vì thành tích của nó tiến bộ mà chú nên cho phép nó tiếp tục qua lại với cô gái kia, hoàn toàn không có ý đó. Nhưng mà, sắp lên lớp 12 rồi, kỳ thi đại học mới là quan trọng nhất, cháu cảm thấy chú cũng không cần quá khắt khe chuyện này, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng và trạng thái của cậu ấy, đến lúc đó lại phản tác dụng."
Trần thư ký chỉ vào Giang Chi Hàn, "Cháu đó, cái miệng thật là lợi hại. Nghe nói Tiểu Tiếu rất nể phục cháu, quả thật không tầm thường."
Nghĩ ngợi một lát, ông nói:
"Con bé đó, ta đã cho người đi tìm hiểu, là người sống ngoài xã hội. Cho dù Nghi Mông có tốt nghiệp đại học, ta cũng sẽ không cho phép chúng nó qua lại. Chú có thể nghe theo lời khuyên của cháu, không cấm đoán nó nữa. Nhưng, chú cũng hy vọng cháu có thể giúp ta khuyên nhủ nó, để nó hạ quyết tâm, cắt đứt quan hệ với con bé đó, đừng để chú cả ngày phải như đang đề phòng mật thám."
Giang Chi Hàn ngoài miệng nói cho qua chuyện:
"Cháu sẽ cố gắng."
Trong lòng lại nghĩ, chuyện này, sao cháu có thể đứng cùng chiến tuyến với chú chứ? Chính cháu cũng vừa mới trải qua chuyện này. Vào phòng Trần Nghi Mông, hai người đập tay nhau, coi như chào hỏi. Trần Nghi Mông cười khổ nói:
"Bị nhốt cấm túc một tuần rồi, một bước ra khỏi cửa cũng không được. Cậu xem này, điện thoại bàn trong phòng tớ, cả ở phòng khách, đều bị tịch thu hết, chỉ còn một cái ở phòng ngủ của bố mẹ tớ, mà cả ngày họ đều khóa cửa."
Giang Chi Hàn nói:
"Thảo nào tớ gọi điện cho cậu không ai nghe máy, còn tưởng cậu ra ngoài chơi bời. Bố cậu cũng đủ tàn nhẫn đấy."
Trần Nghi Mông nói:
"Lão cách mạng mà, kinh nghiệm đấu tranh với kẻ địch phong phú lắm."
Giang Chi Hàn thở dài:
"Hai anh em mình, thật đúng là anh em tốt, đến cả chuyện này cũng xảy ra gần như cùng lúc."
Trần Nghi Mông nói:
"Khúc Ánh Mai tuy tốt, nhưng bố tớ có thành kiến với cô ấy, tớ đã sớm đoán được rồi. Còn cậu, đến cả bố Nghê Thường cũng không vừa mắt, đúng là hết thuốc chữa."
Giang Chi Hàn nói:
"Không nói chuyện này nữa, có gì muốn tớ giúp không?"
Trần Nghi Mông nói:
"Một tuần không liên lạc, chắc cô ấy cũng sốt ruột lắm rồi. Có hai lần, buổi tối có điện thoại, bố mẹ tớ cầm máy lên là im re, tớ đoán chắc tám phần là của cô ấy. Cậu giúp tớ nhắn lại với cô ấy đi."
Giang Chi Hàn nhìn Trần Nghi Mông:
"Bố cậu còn nhờ tớ làm người hòa giải nữa chứ. Chuyện này, rốt cuộc là phải làm thế nào đây?"
Trần Nghi Mông nói:
"Thì còn làm thế nào nữa? Vẫn là cách cũ của cậu, cứ kéo dài thời gian thôi. Chờ đến khi nào tự mình độc lập về kinh tế, thì sự hạn chế sẽ không còn nhiều như vậy nữa."
Giang Chi Hàn thở dài:
"Mờ mịt quá, mấy năm... là một khoảng thời gian rất dài."
Trần Nghi Mông im lặng một lát, nói:
"Xem đã, nếu thi không đậu đại học, chẳng phải là phải ra ngoài làm việc sao? Tớ nhất định không muốn học lại một năm đâu. Đúng rồi, nghe nói dạo này cậu làm ăn lớn lắm, đến lúc đó thật sự không tìm được việc, thì đến chỗ cậu làm thuê."
Giang Chi Hàn nói:
"Cậu nói đùa đấy à. Làm thuê cho tớ? Bố cậu là thư ký của cục Công nghiệp nhẹ đấy, được không?"
Lấy được số điện thoại của Trần Nghi Mông, Giang Chi Hàn gọi cho Khúc Ánh Mai, nói sơ qua tình hình. Khúc Ánh Mai nói vừa hay cũng có việc muốn gặp cậu, hẹn cậu đến một câu lạc bộ bida. Chiều ngày hôm sau, Giang Chi Hàn đến địa điểm hẹn, một phòng bi-da trong một con hẻm thuộc một con phố có nhiều quán bar nổi tiếng trong nội thành, tên quán thì rất quê mùa, tên là "Hâm Hâm", nhưng chữ vàng bên trong thì không ít, ước chừng có sáu chữ, không biết có phải vì kiếm được nhiều tiền như vậy không. Khúc Ánh Mai vẫn trang điểm gợi cảm như thường, thậm chí còn có phần khoa trương hơn. Cô để kiểu tóc xoăn lớn đang rất thịnh hành, tô son màu đỏ lạ mắt, mặc áo ba lỗ, khoe trọn vòng eo thon gọn, để lộ gần nửa bầu ngực. Khúc Ánh Mai thấy Giang Chi Hàn thì vẫy tay chào, rồi gọi một cô gái ngồi phía sau quầy thu ngân, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn mặc quần jean, để tóc dài trẻ trung:
"Văn Văn, tớ đã kể với cậu về Giang Chi Hàn rồi đó, đẹp trai có tiền, lại còn biết đánh nhau, vừa mới độc thân, có muốn nắm bắt cơ hội không?"
Văn Văn gật đầu cười nói:
"Nghe danh đã lâu, lần trước còn tìm cậu mượn tiền, vẫn chưa có dịp cảm ơn."
Giang Chi Hàn hơi ngớ người ra, mới nhớ lại chuyện Khúc Ánh Mai giả vờ có thai để mượn tiền lần trước, cậu mỉm cười gật đầu, nói với Khúc Ánh Mai:
"Cậu thật là phóng khoáng, Nghi Mông ở nhà đang mong chờ tin tức đây."
Khúc Ánh Mai không tiếp lời cậu, hỏi:
"Biết chơi bi-da không?"
Giang Chi Hàn nói:
"Chỉ chơi ba bốn lần, trình độ rất tệ."
Khúc Ánh Mai đưa cho cậu một cây cơ:
"Đằng nào cũng không mất tiền, sợ gì chứ?"
Hai người chơi ba ván, kết quả đương nhiên là Khúc Ánh Mai thắng tuyệt đối với tỷ số 3, 0. Khúc Ánh Mai nói:
"Cậu đúng là thông minh, không chỉ học giỏi, ván thứ ba chơi khá hơn ván đầu nhiều. Nhưng tớ ở câu lạc bộ bida này cũng hơn hai năm rồi, cậu còn kém xa lắm. Ra phía sau uống chút gì đi."
Hai người ra phía sau, lấy từ tủ lạnh hai chai nước ngọt có ga rồi uống. Khúc Ánh Mai nói:
"Hôm trước ban ngày tớ đến gần nhà cậu ta, thấy bố cậu ta xuống lầu, đi gõ cửa nhà, sau đó xuống chỗ bàn trà chúng ta hay ngồi, ở đó một tiếng đồng hồ gọi sáu cuộc điện thoại cho nhà cậu ta, cứ mười phút một cuộc."
Giang Chi Hàn nói:
"Điện thoại nhà cậu ấy đều bị khóa trong phòng ngủ của bố mẹ rồi."
Khúc Ánh Mai cười lạnh:
"Ông ta biết là tớ gọi mà, vừa gõ cửa, vừa gọi điện thoại. Tớ đợi cả buổi sáng mà cậu ta không xuống."
Giang Chi Hàn nói:
"Bố cậu ta tính tình rất nóng nảy, xuất thân từ quân đội."
Khúc Ánh Mai cười lạnh:
"Đàn ông mà, phải có trách nhiệm chứ. Bố cậu ta đâu có dùng xích sắt mà xích cậu ta lại."
Giang Chi Hàn im lặng một lúc rồi nói:
"Không làm mâu thuẫn thêm gay gắt có lẽ là đúng."
Khúc Ánh Mai có chút mỉa mai:
"Cậu đang dạy đời tớ đấy à?"
Giang Chi Hàn rất thành khẩn nói:
"Không sai, tớ đang dạy đời cậu đấy."
Khúc Ánh Mai nhìn anh một hồi lâu rồi thở dài:
"Lúc mới quen cậu, tớ thấy cậu quá nhiều tâm cơ. Sau này thấy trong đám bạn của cậu, cậu xem như là người biết điều."
Giang Chi Hàn hỏi:
"Vậy hai người định tính sao?"
Khúc Ánh Mai búng tay:
"Câu này đáng lẽ tớ phải hỏi cậu ta chứ? Chẳng phải thế giới này là do đàn ông các cậu làm chủ sao?"
Thấy Giang Chi Hàn không nói gì, cô nói thêm:
"Chẳng phải cậu là Gia Cát Lượng phiên bản trẻ sao? Trần Nghi Mông từ trước đến nay đều nghe theo lời cậu, cậu có cách gì không?"
Giang Chi Hàn nói:
"Cứ kéo dài thôi, ngoài cách này ra thì còn cách nào nữa?"
Hai người im lặng ngồi một lúc, Khúc Ánh Mai cầm chai nước ngọt có ga, dốc ngược uống cạn, lau miệng rồi nói:
"Hôm trước hẹn ăn cơm tớ có việc nên không đi được. Thực ra hôm nay gọi cậu đến là có chuyện muốn hỏi cậu."
Giang Chi Hàn nói:
"Chắc cũng không khác chuyện của tớ là mấy."
Khúc Ánh Mai hỏi:
"Đến cả cậu mà ông ta cũng không vừa mắt sao?"
Giang Chi Hàn cười khổ:
"Tớ tốt đến vậy sao?"
Khúc Ánh Mai lấy lại vẻ quyến rũ thường ngày, cười nói:
"Tớ nói vậy cậu đừng giận nhé, cậu ấy, xứng với Nghê Thường là quá đủ rồi. Nếu ai cho tớ một sinh nhật như vậy, tớ sẽ một lòng một dạ đi theo người đó, bỏ nhà ra đi cũng không tiếc!"
Giang Chi Hàn cười nói:
"Thì ra cậu dễ bị lừa như vậy!"
Khúc Ánh Mai cười lạnh:
"Đáng tiếc là, con trai các cậu thường thích kiểu người khác. Những người thật lòng vì các cậu mà bất chấp tất cả, các cậu lại không biết trân trọng."
Một lát sau, Khúc Ánh Mai nói:
"Lát nữa ra ngoài uống rượu thì sao? Tớ còn có mấy chị em muốn giới thiệu cho cậu."
Giang Chi Hàn nghĩ ngợi rồi nói:
"Được thôi, dạo này tớ cũng khá hứng thú với việc uống rượu."
Khúc Ánh Mai có chút ngạc nhiên nhìn anh:
"Tớ còn tưởng cậu sẽ từ chối chứ!"
Giang Chi Hàn hỏi:
"Vì sao?"
Khúc Ánh Mai cười:
"Cậu lúc nào cũng tỏ vẻ đạo mạo mà!"
Giang Chi Hàn khó hiểu hỏi:
"Sao tớ cứ nghe mấy cô gái nói tớ giả tạo vậy nhỉ, tớ giả tạo chỗ nào chứ?"
Khúc Ánh Mai cười khanh khách:
"Mọi người đều nói vậy, cậu không phải thì là gì?"
Buổi tối cùng nhau đi uống rượu, ngoài Giang Chi Hàn và Khúc Ánh Mai, còn có hai người bạn của cô, chủ câu lạc bộ bida Văn Văn, và cô gái mặt trái xoan xinh xắn Tiểu Tuyết mà Giang Chi Hàn đã gặp một lần. Khúc Ánh Mai nói với Giang Chi Hàn:
"Ba cô gái xinh đẹp cùng cậu uống rượu, cậu thật có phúc."
Giang Chi Hàn nói:
"Được thôi, hôm nay tớ mời, lần trước Tiểu Tuyết và cậu đã giúp tớ một việc, tớ còn chưa cảm ơn hai người."
Khúc Ánh Mai nói với hai người bạn:
"Ai dám bắt nạt hai cậu thì cứ tìm cậu ấy, cậu này đánh nhau giỏi lắm, nghe nói một chọi ba người là chuyện nhỏ."
Mắt Văn Văn sáng lên:
"Thật sao?"
Giang Chi Hàn cười nói:
"Sao? Định thuê tôi làm vệ sĩ cho câu lạc bộ bi-da của các cô à?"
Văn Văn có chút ngại ngùng cười, nhưng vẫn tò mò hỏi:
"Đã học qua võ công à? Thật sự có thể đánh ba người?"
Giang Chi Hàn thản nhiên nói:
"Đánh ba tên lưu manh bình thường chắc không thành vấn đề."
Văn Văn hỏi:
"Lưu manh bình thường?"
Khúc Ánh Mai cười nói:
"Giống như Tiểu Lương trước đây của cậu ấy ấy."
Văn Văn hỏi:
"Anh ta sao rồi?"
Khúc Ánh Mai cười:
"Đẹp trai thì có đẹp trai đấy, nhưng vô dụng, nhiều nhất cũng chỉ được mười phút, lúc nào không khỏe thì một phút cũng không xong."
Tiểu Tuyết che miệng cười. Giang Chi Hàn ngớ người một lúc mới hiểu ra, cô nàng này cũng thật là dám nói. Khúc Ánh Mai lại nói:
"Văn Văn, đừng nghĩ đến chuyện thuê cậu ấy làm bảo kê. Tuy tôi không biết cậu ta đang làm gì, nhưng nghe nói cậu ta kiếm tiền một ngày còn nhiều hơn cả cậu kiếm một tháng."
Lần này thì cả Tiểu Tuyết cũng sáng mắt lên. Ba người gọi chút bia, vừa nói chuyện vừa uống, quán bar đang bật nhạc Cantopop rất thịnh hành. Giang Chi Hàn tuy ngoài mặt thản nhiên, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ nói chuyện. Khúc Ánh Mai nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý, ghé sát tai Giang Chi Hàn nói nhỏ:
"Cậu thấy ai hấp dẫn hơn?"
Giang Chi Hàn liếc cô một cái, nói:
"Kệ cậu."
Ba người tùy tiện nói chuyện, uống rượu không ngừng, so với mấy cô gái trước mặt, Giang Chi Hàn thích cái cảm giác hơi say này hơn, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, thực sự tận hưởng ly rượu của mình. Ba cô gái thường tụm lại với nhau, nói thầm vài câu rồi cười khúc khích. Đang lúc mọi người uống rượu vui vẻ, thì nghe thấy một loạt tiếng động hỗn loạn. Giang Chi Hàn nhanh chóng quay đầu lại, thấy một chiếc bàn nhỏ bị quăng xuống đất, hai người đàn ông như hai con gà chọi mắt đỏ ngầu, đứng đối mặt nhau. Những lời lẽ chửi rủa thăm hỏi gia tộc đối phương tuôn ra như pháo nổ, một người trong số họ cầm lấy một cái chai, đập vào cạnh bàn, vỡ một nửa, hung tợn nói, mày tin tao đâm mày không? Giang Chi Hàn lấy ví tiền ra, đặt tiền lên bàn, hỏi Khúc Ánh Mai:
"Khoảng bao nhiêu tiền là đủ, thanh toán rồi đi thôi, tránh họa lây đến mình."
Khúc Ánh Mai kéo tay áo cậu, nhỏ giọng nói:
"Sợ gì chứ, tớ thấy hai người này cũng chỉ là loại tép riu."
Văn Văn nghi hoặc nhìn Giang Chi Hàn, người này chẳng phải nghe nói đánh nhau rất giỏi sao, sao lại sợ phiền phức như vậy? Đánh nhau trong quán bar không phải chuyện hiếm gặp, một vài người chạy ra ngoài, nhưng không ít người vẫn ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt hóng hớt. Khúc Ánh Mai có vẻ rất dày dặn kinh nghiệm, hai người kia giằng co rất lâu, những lời thăm hỏi tổ tông đối phương đã được lặp lại cả chục lần, nhưng vẫn chưa thực sự động tay động chân. Một lát sau, một người trong số họ ném ly rượu về phía đối phương, người kia nghiêng đầu tránh được, ly rượu vỡ tan trên mặt đất. Đối thủ của anh ta túm lấy một cái khay ném lại, người kia vừa tránh vừa lùi, đến sát tường thì thấy một kệ ly mới rửa, liền không cần biết nhặt lấy từng cái ném ra. Giang Chi Hàn đã ra hiệu cho ba cô gái ngồi xuống phía sau mình, bàn của họ gần cửa, nên có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Hơn chục cái ly bay qua bay lại, những người xem náo nhiệt bắt đầu nhốn nháo, không ngồi yên được nữa. Có hai cái ly bay về phía bàn của Giang Chi Hàn, cậu đưa tay ra, bắt gọn chúng trong tay rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn. Ly rượu vẫn chưa ném xong, hai người cuối cùng cũng bắt đầu vật lộn, xô xát, va vào một cái bàn, khiến đồ đạc trên bàn rơi xuống đất tan tành. Giang Chi Hàn nghiêng đầu hỏi Khúc Ánh Mai:
"Xem đủ chưa? Đi được chưa?"
Khúc Ánh Mai nói:
"Chưa đủ, chưa đủ, hai người này đánh nhau cũng thú vị đấy. Cậu sợ gì chứ, vừa rồi bắt ly rượu trông oai ra phết!"
Văn Văn và Tiểu Tuyết mặt ửng hồng, không biết là do uống nhiều hay là do hưng phấn, cũng không có ý định rời đi. Sau ba bốn phút, tiếng còi cảnh sát vang lên. Một hồi còi inh ỏi, hai cảnh sát mặc đồng phục xông vào. Hai người đang đánh nhau trên mặt đất thì ngừng lại, hét lên:
"Thằng nào không có nghĩa khí, báo cảnh sát?"
Chỉ vào ông chủ quán:
"Ông chủ, không phải ông chơi không đẹp đấy chứ?"
Lúc này thì họ lại trở thành đồng minh. Hai cảnh sát tiến lên gõ vào đầu họ mấy cái, bảo im miệng, rồi kéo họ đứng dậy, bắt họ ngồi xuống để kiểm tra giấy tờ tùy thân. Khúc Ánh Mai và những người khác đang xem náo nhiệt thì tỏ vẻ thất vọng muốn tính tiền rời đi. Đúng lúc này, một cảnh sát mặc thường phục bước vào, cảnh sát mặc đồng phục liền cung kính nói:
"Vi cảnh sát, chuyện nhỏ thôi, chỉ là đánh nhau vặt."
Rồi lại oán trách:
"Mẹ kiếp, bây giờ chuyện bé bằng con chuột cũng gọi 110."
Vi cảnh sát nói:
"Kiểm tra giấy tờ tùy thân xem có tiền án tiền sự gì không."
Quay đầu định đi thì liếc thấy Giang Chi Hàn, liền cười đi tới chào hỏi:
"Tiểu Giang, lâu rồi không gặp."
Giang Chi Hàn cười chào hỏi:
"Anh Vi thăng chức rồi à?"
Tiểu Vi cười ha ha:
"Thăng chức gì chứ! Vẫn còn chạy ngoài đường đây."
Nhìn lướt qua ba cô gái, cười nói:
"Không tệ nha, có phúc đấy. Rảnh thì ghé chơi."
Chào hỏi xong liền đi. Giang Chi Hàn cùng mấy cô gái ra khỏi quán, gió lạnh buổi tối thổi vào, hơi men trong người càng thêm nồng nàn. Khúc Ánh Mai đề nghị:
"Nhà Tiểu Tuyết ở gần đây, hay là lên đó ngồi chơi?"
Giang Chi Hàn nhìn sang, Tiểu Tuyết cười ngọt ngào, rõ ràng là đang mời mọc. Dưới ánh đèn, nhìn cô ấy dáng người thướt tha, ngũ quan xinh xắn, đặc biệt là vẻ e thẹn pha lẫn nụ cười, khiến người ta xao xuyến. Trong lòng Giang Chi Hàn chợt rung động, thật sự muốn cứ thế mà buông thả, nhưng cuối cùng cậu vẫn giữ được bình tĩnh, nói:
"Muộn rồi, không nên làm phiền."
Cậu vẫy tay phóng khoáng rồi quay người bước vào bóng đêm.
Cuộc sống chính là gặp từng người, xây từng chiếc cầu, Giang Chi Hàn thậm chí bắt đầu hiểu được phần nào lý do vì sao các lãnh đạo lại muốn tổ chức nhiều buổi gặp gỡ như vậy. Công việc, tám phần vẫn là xử lý mối quan hệ giữa người với người, hai phần còn lại mới là công việc thực sự.
Giang Chi Hàn không biết thư ký Trần triệu kiến mình để làm gì, từ sau buổi uống rượu hôm đó, cậu cũng chưa gặp lại Trần Nghi Mông, gọi hai cuộc điện thoại thì không ai nghe máy.
Gõ cửa bước vào phòng, Giang Chi Hàn lập tức nhận ra đây không phải chuyện tốt, nhưng chắc là cũng chưa đến mức quá tệ. Cậu hiện giờ đã là một cao thủ trong việc quan sát sắc mặt người khác, thấy thư ký Trần mặt mày lạnh tanh, cậu biết đây không phải chuyện vui. Nhưng đối phương chịu để lộ bộ dạng đó trực tiếp trước mặt cậu, tình hình hẳn là chưa đến mức quá xấu. Giang Chi Hàn chào hỏi, hỏi:
"Nghi Mông đâu ạ?"
Thư ký Trần nói:
"Đang ở trong phòng tự kiểm điểm."
Giang Chi Hàn thầm nghĩ, lần này Nghi Mông thi cuối kỳ không tệ mà, đã phạm phải chuyện gì? Thư ký Trần nói:
"Đừng cứ đứng đó, ngồi xuống đi, chú có chuyện muốn hỏi cháu."
Giang Chi Hàn nghe lời ngồi xuống. Thư ký Trần nói:
"Tiểu Giang, chú là người xuất thân từ quân đội, chú trọng sự thẳng thắn, chú sẽ đi thẳng vào vấn đề."
Giang Chi Hàn gật đầu. Thư ký Trần nói:
"Cháu có biết Nghi Mông đang yêu đương không?"
Giang Chi Hàn trong lòng thở dài, thì ra là chuyện này bị phát hiện, Nghi Mông và mình thật đúng là anh em cùng cảnh ngộ, hy vọng không phải là bị bắt gặp trên giường. Giang Chi Hàn gật đầu, nói thật:
"Cháu biết."
Thư ký Trần nhìn vào mắt Giang Chi Hàn:
"Cháu là bạn tốt của nó, nên phải nghĩ cho nó. Chuyện này, sao chưa từng nghe cậu nói với chú?"
Giang Chi Hàn nghĩ thầm, nực cười, cháu mà nói với chú thì cháu bị điên sao? Ngoài miệng lại nói:
"Không giấu gì chú Trần, cháu cũng đang yêu đương. Nhưng gần đây bị bố mẹ phát hiện, nên đã chia tay."
Thư ký Trần há hốc miệng, nhất thời không nói nên lời. Giang Chi Hàn thầm cười trong bụng, rồi nói thêm:
"Cháu biết, chú, bao gồm cả bố mẹ cháu, và phần lớn các bậc cha mẹ, đều rất kiêng kỵ chuyện yêu đương ở cấp ba, cháu cũng không có ý định tranh cãi với chú về chuyện này. Nhưng cháu muốn hỏi một câu, Nghi Mông yêu đương được bao lâu rồi?"
Thư ký Trần nói:
"Cháu không biết sao?"
Giang Chi Hàn nói dối:
"Cháu cũng thấy vài lần, nhưng không rõ họ bắt đầu từ khi nào."
Thư ký Trần nói:
"Theo nó nói, là được một năm rồi."
Giang Chi Hàn thầm nghĩ, một năm? Một năm trước đã lên giường rồi. Cậu nhìn thư ký Trần, rất nghiêm túc hỏi:
"Vậy, trong một năm này, thành tích học tập của Trần Nghi Mông có biến chuyển gì không ạ?"
Thư ký Trần nhất thời nghẹn lời, thành tích học tập của Trần Nghi Mông năm lớp 11 này đã từ hơn ba mươi vươn lên vị trí thứ 22, lần thi cuối kỳ này vừa vặn xếp sau Giang Chi Hàn, tiến bộ vẫn rất lớn. Giang Chi Hàn không đợi thư ký Trần nói chuyện, tiếp lời:
"Cháu không đến đây để khuyên chú thay đổi ý định. Chú là bậc phụ huynh, kiến thức lại hơn chúng cháu, chắc chắn biết những điều mà chúng cháu không biết. Cháu chỉ muốn nói rõ một sự thật, rất nhiều bậc cha mẹ phản đối yêu sớm, lý do lớn nhất chính là sợ ảnh hưởng đến việc học, đúng không? Nhưng đôi khi, sự thật chứng minh điều hoàn toàn ngược lại. Đương nhiên, cháu không nói là vì thành tích của nó tiến bộ mà chú nên cho phép nó tiếp tục qua lại với cô gái kia, hoàn toàn không có ý đó. Nhưng mà, sắp lên lớp 12 rồi, kỳ thi đại học mới là quan trọng nhất, cháu cảm thấy chú cũng không cần quá khắt khe chuyện này, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng và trạng thái của cậu ấy, đến lúc đó lại phản tác dụng."
Trần thư ký chỉ vào Giang Chi Hàn, "Cháu đó, cái miệng thật là lợi hại. Nghe nói Tiểu Tiếu rất nể phục cháu, quả thật không tầm thường."
Nghĩ ngợi một lát, ông nói:
"Con bé đó, ta đã cho người đi tìm hiểu, là người sống ngoài xã hội. Cho dù Nghi Mông có tốt nghiệp đại học, ta cũng sẽ không cho phép chúng nó qua lại. Chú có thể nghe theo lời khuyên của cháu, không cấm đoán nó nữa. Nhưng, chú cũng hy vọng cháu có thể giúp ta khuyên nhủ nó, để nó hạ quyết tâm, cắt đứt quan hệ với con bé đó, đừng để chú cả ngày phải như đang đề phòng mật thám."
Giang Chi Hàn ngoài miệng nói cho qua chuyện:
"Cháu sẽ cố gắng."
Trong lòng lại nghĩ, chuyện này, sao cháu có thể đứng cùng chiến tuyến với chú chứ? Chính cháu cũng vừa mới trải qua chuyện này. Vào phòng Trần Nghi Mông, hai người đập tay nhau, coi như chào hỏi. Trần Nghi Mông cười khổ nói:
"Bị nhốt cấm túc một tuần rồi, một bước ra khỏi cửa cũng không được. Cậu xem này, điện thoại bàn trong phòng tớ, cả ở phòng khách, đều bị tịch thu hết, chỉ còn một cái ở phòng ngủ của bố mẹ tớ, mà cả ngày họ đều khóa cửa."
Giang Chi Hàn nói:
"Thảo nào tớ gọi điện cho cậu không ai nghe máy, còn tưởng cậu ra ngoài chơi bời. Bố cậu cũng đủ tàn nhẫn đấy."
Trần Nghi Mông nói:
"Lão cách mạng mà, kinh nghiệm đấu tranh với kẻ địch phong phú lắm."
Giang Chi Hàn thở dài:
"Hai anh em mình, thật đúng là anh em tốt, đến cả chuyện này cũng xảy ra gần như cùng lúc."
Trần Nghi Mông nói:
"Khúc Ánh Mai tuy tốt, nhưng bố tớ có thành kiến với cô ấy, tớ đã sớm đoán được rồi. Còn cậu, đến cả bố Nghê Thường cũng không vừa mắt, đúng là hết thuốc chữa."
Giang Chi Hàn nói:
"Không nói chuyện này nữa, có gì muốn tớ giúp không?"
Trần Nghi Mông nói:
"Một tuần không liên lạc, chắc cô ấy cũng sốt ruột lắm rồi. Có hai lần, buổi tối có điện thoại, bố mẹ tớ cầm máy lên là im re, tớ đoán chắc tám phần là của cô ấy. Cậu giúp tớ nhắn lại với cô ấy đi."
Giang Chi Hàn nhìn Trần Nghi Mông:
"Bố cậu còn nhờ tớ làm người hòa giải nữa chứ. Chuyện này, rốt cuộc là phải làm thế nào đây?"
Trần Nghi Mông nói:
"Thì còn làm thế nào nữa? Vẫn là cách cũ của cậu, cứ kéo dài thời gian thôi. Chờ đến khi nào tự mình độc lập về kinh tế, thì sự hạn chế sẽ không còn nhiều như vậy nữa."
Giang Chi Hàn thở dài:
"Mờ mịt quá, mấy năm... là một khoảng thời gian rất dài."
Trần Nghi Mông im lặng một lát, nói:
"Xem đã, nếu thi không đậu đại học, chẳng phải là phải ra ngoài làm việc sao? Tớ nhất định không muốn học lại một năm đâu. Đúng rồi, nghe nói dạo này cậu làm ăn lớn lắm, đến lúc đó thật sự không tìm được việc, thì đến chỗ cậu làm thuê."
Giang Chi Hàn nói:
"Cậu nói đùa đấy à. Làm thuê cho tớ? Bố cậu là thư ký của cục Công nghiệp nhẹ đấy, được không?"
Lấy được số điện thoại của Trần Nghi Mông, Giang Chi Hàn gọi cho Khúc Ánh Mai, nói sơ qua tình hình. Khúc Ánh Mai nói vừa hay cũng có việc muốn gặp cậu, hẹn cậu đến một câu lạc bộ bida. Chiều ngày hôm sau, Giang Chi Hàn đến địa điểm hẹn, một phòng bi-da trong một con hẻm thuộc một con phố có nhiều quán bar nổi tiếng trong nội thành, tên quán thì rất quê mùa, tên là "Hâm Hâm", nhưng chữ vàng bên trong thì không ít, ước chừng có sáu chữ, không biết có phải vì kiếm được nhiều tiền như vậy không. Khúc Ánh Mai vẫn trang điểm gợi cảm như thường, thậm chí còn có phần khoa trương hơn. Cô để kiểu tóc xoăn lớn đang rất thịnh hành, tô son màu đỏ lạ mắt, mặc áo ba lỗ, khoe trọn vòng eo thon gọn, để lộ gần nửa bầu ngực. Khúc Ánh Mai thấy Giang Chi Hàn thì vẫy tay chào, rồi gọi một cô gái ngồi phía sau quầy thu ngân, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn mặc quần jean, để tóc dài trẻ trung:
"Văn Văn, tớ đã kể với cậu về Giang Chi Hàn rồi đó, đẹp trai có tiền, lại còn biết đánh nhau, vừa mới độc thân, có muốn nắm bắt cơ hội không?"
Văn Văn gật đầu cười nói:
"Nghe danh đã lâu, lần trước còn tìm cậu mượn tiền, vẫn chưa có dịp cảm ơn."
Giang Chi Hàn hơi ngớ người ra, mới nhớ lại chuyện Khúc Ánh Mai giả vờ có thai để mượn tiền lần trước, cậu mỉm cười gật đầu, nói với Khúc Ánh Mai:
"Cậu thật là phóng khoáng, Nghi Mông ở nhà đang mong chờ tin tức đây."
Khúc Ánh Mai không tiếp lời cậu, hỏi:
"Biết chơi bi-da không?"
Giang Chi Hàn nói:
"Chỉ chơi ba bốn lần, trình độ rất tệ."
Khúc Ánh Mai đưa cho cậu một cây cơ:
"Đằng nào cũng không mất tiền, sợ gì chứ?"
Hai người chơi ba ván, kết quả đương nhiên là Khúc Ánh Mai thắng tuyệt đối với tỷ số 3, 0. Khúc Ánh Mai nói:
"Cậu đúng là thông minh, không chỉ học giỏi, ván thứ ba chơi khá hơn ván đầu nhiều. Nhưng tớ ở câu lạc bộ bida này cũng hơn hai năm rồi, cậu còn kém xa lắm. Ra phía sau uống chút gì đi."
Hai người ra phía sau, lấy từ tủ lạnh hai chai nước ngọt có ga rồi uống. Khúc Ánh Mai nói:
"Hôm trước ban ngày tớ đến gần nhà cậu ta, thấy bố cậu ta xuống lầu, đi gõ cửa nhà, sau đó xuống chỗ bàn trà chúng ta hay ngồi, ở đó một tiếng đồng hồ gọi sáu cuộc điện thoại cho nhà cậu ta, cứ mười phút một cuộc."
Giang Chi Hàn nói:
"Điện thoại nhà cậu ấy đều bị khóa trong phòng ngủ của bố mẹ rồi."
Khúc Ánh Mai cười lạnh:
"Ông ta biết là tớ gọi mà, vừa gõ cửa, vừa gọi điện thoại. Tớ đợi cả buổi sáng mà cậu ta không xuống."
Giang Chi Hàn nói:
"Bố cậu ta tính tình rất nóng nảy, xuất thân từ quân đội."
Khúc Ánh Mai cười lạnh:
"Đàn ông mà, phải có trách nhiệm chứ. Bố cậu ta đâu có dùng xích sắt mà xích cậu ta lại."
Giang Chi Hàn im lặng một lúc rồi nói:
"Không làm mâu thuẫn thêm gay gắt có lẽ là đúng."
Khúc Ánh Mai có chút mỉa mai:
"Cậu đang dạy đời tớ đấy à?"
Giang Chi Hàn rất thành khẩn nói:
"Không sai, tớ đang dạy đời cậu đấy."
Khúc Ánh Mai nhìn anh một hồi lâu rồi thở dài:
"Lúc mới quen cậu, tớ thấy cậu quá nhiều tâm cơ. Sau này thấy trong đám bạn của cậu, cậu xem như là người biết điều."
Giang Chi Hàn hỏi:
"Vậy hai người định tính sao?"
Khúc Ánh Mai búng tay:
"Câu này đáng lẽ tớ phải hỏi cậu ta chứ? Chẳng phải thế giới này là do đàn ông các cậu làm chủ sao?"
Thấy Giang Chi Hàn không nói gì, cô nói thêm:
"Chẳng phải cậu là Gia Cát Lượng phiên bản trẻ sao? Trần Nghi Mông từ trước đến nay đều nghe theo lời cậu, cậu có cách gì không?"
Giang Chi Hàn nói:
"Cứ kéo dài thôi, ngoài cách này ra thì còn cách nào nữa?"
Hai người im lặng ngồi một lúc, Khúc Ánh Mai cầm chai nước ngọt có ga, dốc ngược uống cạn, lau miệng rồi nói:
"Hôm trước hẹn ăn cơm tớ có việc nên không đi được. Thực ra hôm nay gọi cậu đến là có chuyện muốn hỏi cậu."
Giang Chi Hàn nói:
"Chắc cũng không khác chuyện của tớ là mấy."
Khúc Ánh Mai hỏi:
"Đến cả cậu mà ông ta cũng không vừa mắt sao?"
Giang Chi Hàn cười khổ:
"Tớ tốt đến vậy sao?"
Khúc Ánh Mai lấy lại vẻ quyến rũ thường ngày, cười nói:
"Tớ nói vậy cậu đừng giận nhé, cậu ấy, xứng với Nghê Thường là quá đủ rồi. Nếu ai cho tớ một sinh nhật như vậy, tớ sẽ một lòng một dạ đi theo người đó, bỏ nhà ra đi cũng không tiếc!"
Giang Chi Hàn cười nói:
"Thì ra cậu dễ bị lừa như vậy!"
Khúc Ánh Mai cười lạnh:
"Đáng tiếc là, con trai các cậu thường thích kiểu người khác. Những người thật lòng vì các cậu mà bất chấp tất cả, các cậu lại không biết trân trọng."
Một lát sau, Khúc Ánh Mai nói:
"Lát nữa ra ngoài uống rượu thì sao? Tớ còn có mấy chị em muốn giới thiệu cho cậu."
Giang Chi Hàn nghĩ ngợi rồi nói:
"Được thôi, dạo này tớ cũng khá hứng thú với việc uống rượu."
Khúc Ánh Mai có chút ngạc nhiên nhìn anh:
"Tớ còn tưởng cậu sẽ từ chối chứ!"
Giang Chi Hàn hỏi:
"Vì sao?"
Khúc Ánh Mai cười:
"Cậu lúc nào cũng tỏ vẻ đạo mạo mà!"
Giang Chi Hàn khó hiểu hỏi:
"Sao tớ cứ nghe mấy cô gái nói tớ giả tạo vậy nhỉ, tớ giả tạo chỗ nào chứ?"
Khúc Ánh Mai cười khanh khách:
"Mọi người đều nói vậy, cậu không phải thì là gì?"
Buổi tối cùng nhau đi uống rượu, ngoài Giang Chi Hàn và Khúc Ánh Mai, còn có hai người bạn của cô, chủ câu lạc bộ bida Văn Văn, và cô gái mặt trái xoan xinh xắn Tiểu Tuyết mà Giang Chi Hàn đã gặp một lần. Khúc Ánh Mai nói với Giang Chi Hàn:
"Ba cô gái xinh đẹp cùng cậu uống rượu, cậu thật có phúc."
Giang Chi Hàn nói:
"Được thôi, hôm nay tớ mời, lần trước Tiểu Tuyết và cậu đã giúp tớ một việc, tớ còn chưa cảm ơn hai người."
Khúc Ánh Mai nói với hai người bạn:
"Ai dám bắt nạt hai cậu thì cứ tìm cậu ấy, cậu này đánh nhau giỏi lắm, nghe nói một chọi ba người là chuyện nhỏ."
Mắt Văn Văn sáng lên:
"Thật sao?"
Giang Chi Hàn cười nói:
"Sao? Định thuê tôi làm vệ sĩ cho câu lạc bộ bi-da của các cô à?"
Văn Văn có chút ngại ngùng cười, nhưng vẫn tò mò hỏi:
"Đã học qua võ công à? Thật sự có thể đánh ba người?"
Giang Chi Hàn thản nhiên nói:
"Đánh ba tên lưu manh bình thường chắc không thành vấn đề."
Văn Văn hỏi:
"Lưu manh bình thường?"
Khúc Ánh Mai cười nói:
"Giống như Tiểu Lương trước đây của cậu ấy ấy."
Văn Văn hỏi:
"Anh ta sao rồi?"
Khúc Ánh Mai cười:
"Đẹp trai thì có đẹp trai đấy, nhưng vô dụng, nhiều nhất cũng chỉ được mười phút, lúc nào không khỏe thì một phút cũng không xong."
Tiểu Tuyết che miệng cười. Giang Chi Hàn ngớ người một lúc mới hiểu ra, cô nàng này cũng thật là dám nói. Khúc Ánh Mai lại nói:
"Văn Văn, đừng nghĩ đến chuyện thuê cậu ấy làm bảo kê. Tuy tôi không biết cậu ta đang làm gì, nhưng nghe nói cậu ta kiếm tiền một ngày còn nhiều hơn cả cậu kiếm một tháng."
Lần này thì cả Tiểu Tuyết cũng sáng mắt lên. Ba người gọi chút bia, vừa nói chuyện vừa uống, quán bar đang bật nhạc Cantopop rất thịnh hành. Giang Chi Hàn tuy ngoài mặt thản nhiên, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ nói chuyện. Khúc Ánh Mai nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý, ghé sát tai Giang Chi Hàn nói nhỏ:
"Cậu thấy ai hấp dẫn hơn?"
Giang Chi Hàn liếc cô một cái, nói:
"Kệ cậu."
Ba người tùy tiện nói chuyện, uống rượu không ngừng, so với mấy cô gái trước mặt, Giang Chi Hàn thích cái cảm giác hơi say này hơn, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, thực sự tận hưởng ly rượu của mình. Ba cô gái thường tụm lại với nhau, nói thầm vài câu rồi cười khúc khích. Đang lúc mọi người uống rượu vui vẻ, thì nghe thấy một loạt tiếng động hỗn loạn. Giang Chi Hàn nhanh chóng quay đầu lại, thấy một chiếc bàn nhỏ bị quăng xuống đất, hai người đàn ông như hai con gà chọi mắt đỏ ngầu, đứng đối mặt nhau. Những lời lẽ chửi rủa thăm hỏi gia tộc đối phương tuôn ra như pháo nổ, một người trong số họ cầm lấy một cái chai, đập vào cạnh bàn, vỡ một nửa, hung tợn nói, mày tin tao đâm mày không? Giang Chi Hàn lấy ví tiền ra, đặt tiền lên bàn, hỏi Khúc Ánh Mai:
"Khoảng bao nhiêu tiền là đủ, thanh toán rồi đi thôi, tránh họa lây đến mình."
Khúc Ánh Mai kéo tay áo cậu, nhỏ giọng nói:
"Sợ gì chứ, tớ thấy hai người này cũng chỉ là loại tép riu."
Văn Văn nghi hoặc nhìn Giang Chi Hàn, người này chẳng phải nghe nói đánh nhau rất giỏi sao, sao lại sợ phiền phức như vậy? Đánh nhau trong quán bar không phải chuyện hiếm gặp, một vài người chạy ra ngoài, nhưng không ít người vẫn ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt hóng hớt. Khúc Ánh Mai có vẻ rất dày dặn kinh nghiệm, hai người kia giằng co rất lâu, những lời thăm hỏi tổ tông đối phương đã được lặp lại cả chục lần, nhưng vẫn chưa thực sự động tay động chân. Một lát sau, một người trong số họ ném ly rượu về phía đối phương, người kia nghiêng đầu tránh được, ly rượu vỡ tan trên mặt đất. Đối thủ của anh ta túm lấy một cái khay ném lại, người kia vừa tránh vừa lùi, đến sát tường thì thấy một kệ ly mới rửa, liền không cần biết nhặt lấy từng cái ném ra. Giang Chi Hàn đã ra hiệu cho ba cô gái ngồi xuống phía sau mình, bàn của họ gần cửa, nên có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Hơn chục cái ly bay qua bay lại, những người xem náo nhiệt bắt đầu nhốn nháo, không ngồi yên được nữa. Có hai cái ly bay về phía bàn của Giang Chi Hàn, cậu đưa tay ra, bắt gọn chúng trong tay rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn. Ly rượu vẫn chưa ném xong, hai người cuối cùng cũng bắt đầu vật lộn, xô xát, va vào một cái bàn, khiến đồ đạc trên bàn rơi xuống đất tan tành. Giang Chi Hàn nghiêng đầu hỏi Khúc Ánh Mai:
"Xem đủ chưa? Đi được chưa?"
Khúc Ánh Mai nói:
"Chưa đủ, chưa đủ, hai người này đánh nhau cũng thú vị đấy. Cậu sợ gì chứ, vừa rồi bắt ly rượu trông oai ra phết!"
Văn Văn và Tiểu Tuyết mặt ửng hồng, không biết là do uống nhiều hay là do hưng phấn, cũng không có ý định rời đi. Sau ba bốn phút, tiếng còi cảnh sát vang lên. Một hồi còi inh ỏi, hai cảnh sát mặc đồng phục xông vào. Hai người đang đánh nhau trên mặt đất thì ngừng lại, hét lên:
"Thằng nào không có nghĩa khí, báo cảnh sát?"
Chỉ vào ông chủ quán:
"Ông chủ, không phải ông chơi không đẹp đấy chứ?"
Lúc này thì họ lại trở thành đồng minh. Hai cảnh sát tiến lên gõ vào đầu họ mấy cái, bảo im miệng, rồi kéo họ đứng dậy, bắt họ ngồi xuống để kiểm tra giấy tờ tùy thân. Khúc Ánh Mai và những người khác đang xem náo nhiệt thì tỏ vẻ thất vọng muốn tính tiền rời đi. Đúng lúc này, một cảnh sát mặc thường phục bước vào, cảnh sát mặc đồng phục liền cung kính nói:
"Vi cảnh sát, chuyện nhỏ thôi, chỉ là đánh nhau vặt."
Rồi lại oán trách:
"Mẹ kiếp, bây giờ chuyện bé bằng con chuột cũng gọi 110."
Vi cảnh sát nói:
"Kiểm tra giấy tờ tùy thân xem có tiền án tiền sự gì không."
Quay đầu định đi thì liếc thấy Giang Chi Hàn, liền cười đi tới chào hỏi:
"Tiểu Giang, lâu rồi không gặp."
Giang Chi Hàn cười chào hỏi:
"Anh Vi thăng chức rồi à?"
Tiểu Vi cười ha ha:
"Thăng chức gì chứ! Vẫn còn chạy ngoài đường đây."
Nhìn lướt qua ba cô gái, cười nói:
"Không tệ nha, có phúc đấy. Rảnh thì ghé chơi."
Chào hỏi xong liền đi. Giang Chi Hàn cùng mấy cô gái ra khỏi quán, gió lạnh buổi tối thổi vào, hơi men trong người càng thêm nồng nàn. Khúc Ánh Mai đề nghị:
"Nhà Tiểu Tuyết ở gần đây, hay là lên đó ngồi chơi?"
Giang Chi Hàn nhìn sang, Tiểu Tuyết cười ngọt ngào, rõ ràng là đang mời mọc. Dưới ánh đèn, nhìn cô ấy dáng người thướt tha, ngũ quan xinh xắn, đặc biệt là vẻ e thẹn pha lẫn nụ cười, khiến người ta xao xuyến. Trong lòng Giang Chi Hàn chợt rung động, thật sự muốn cứ thế mà buông thả, nhưng cuối cùng cậu vẫn giữ được bình tĩnh, nói:
"Muộn rồi, không nên làm phiền."
Cậu vẫy tay phóng khoáng rồi quay người bước vào bóng đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận