Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 92: Biện pháp lời của ngươi (length: 11386)

◎ Canh hai ◎
Hôm nay là ngày đầu tiên đến phòng y tế báo cáo, những người khác Tiêu Bảo Trân chỉ liếc qua, nhớ kỹ người ta tên gì, hình dáng thế nào, làm công việc gì, vậy là xong.
Nhưng là Diệp Hồng Anh, Tiêu Bảo Trân quan sát rất tỉ mỉ.
Dù sao đây là đối tượng của anh trai nàng, hơn nữa đoạn tình cảm này kỳ lạ, mục tiêu đầu tiên của Tiêu Bảo Trân sau khi vào xưởng thép, chính là điều tra xem Diệp Hồng Anh rốt cuộc vì sao lại tìm anh trai mình yêu đương, còn gấp gáp muốn kết hôn như vậy.
Hôm nay đến trưa, Tiêu Bảo Trân đều bận rộn lau dọn vệ sinh, mỗi lần đi ngang qua gian ngoài, đều chú ý đánh giá Diệp Hồng Anh.
Nói không ngoa, Diệp Hồng Anh đúng là một cô nương xinh đẹp, tóc dài ngang lưng, đen nhánh mượt mà, tết hai bím, khoác trước ngực theo động tác nói chuyện của nàng mà đung đưa.
Theo quan sát của Tiêu Bảo Trân, Diệp Hồng Anh xem như cô nương có nhân duyên tốt nhất toàn phòng y tế, nói chuyện với ai cũng nhẹ nhàng, trên mặt còn mang theo nụ cười, ai cũng có thể nói chuyện.
Nhưng mà nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười trên mặt Diệp Hồng Anh có chút giả tạo.
Cũng như hiện tại, Tiêu Bảo Trân vừa vào đã thấy Diệp Hồng Anh, nghe thấy tiếng động Diệp Hồng Anh cũng ngẩng đầu.
Hai người liếc nhau một cái, Diệp Hồng Anh trước tiên nở nụ cười, nhưng chỉ là cười trên mặt, trong mắt nàng có thăm dò, có dò xét, không hề có ý cười.
"Đồng chí Tiêu Bảo Trân, cô về rồi à?" Diệp Hồng Anh cười nói.
Tiêu Bảo Trân gật đầu, đi vào phòng trong, "Cô không cần gọi tôi là đồng chí Tiêu Bảo Trân, gọi tôi Tiểu Tiêu là được rồi."
Diệp Hồng Anh: "Tiểu Tiêu, cô thật là giỏi, chỉ một buổi sáng đã dọn dẹp sạch sẽ nơi này, tôi đến phòng y tế làm việc lâu như vậy rồi, còn chưa từng thấy nơi này sạch sẽ như vậy đâu."
Tiêu Bảo Trân không biết nên trả lời thế nào, theo như lời của nàng, đó chẳng phải là nói những người khác lười biếng bê tha sao, không theo ý của nàng, nhưng mà sự thật là như vậy, nàng cũng không thể mở mắt nói dối.
Cho nên Tiêu Bảo Trân trực tiếp bỏ qua chủ đề này, đi thẳng vào vấn đề, "Cô Diệp, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Không có việc gì mà, chẳng phải là hôm nay cô mới tới, chúng tôi thấy lạ nên xem chút thôi." Diệp Hồng Anh lắc lắc bím tóc, cười tủm tỉm nói, "Tôi tìm cô tán gẫu thôi, chúng ta hiểu nhau thêm, về sau còn phải làm việc cùng nhau mà."
"Cô đừng lo, tôi thật sự chỉ là tán gẫu thôi, chúng ta đều rất dễ thân nhau, cô ngồi ở đó chúng ta nói chuyện nha." Diệp Hồng Anh lại nói.
Tiêu Bảo Trân cũng không khách khí, đi đến ngồi trên ghế sau quầy, cũng nhìn Diệp Hồng Anh, "Đằng nào cũng không có việc gì, cô muốn nói gì?"
Hai phòng trong phòng y tế có một cánh cửa, cửa mở to, mà còn làm bằng kính, từ bên trong có thể thấy rõ bộ dạng bên ngoài, cũng có thể nghe thấy người bên ngoài đang nói gì.
Tương tự, bên ngoài cũng thấy được bên trong, đều rõ mồn một.
Hiện tại cánh cửa đang mở to, lúc nói câu này Tiêu Bảo Trân chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài ngừng bặt, bác sĩ Giang, y tá Chu hai người hiếu kỳ nhìn sang, chỉ có cô y tá mặt tròn Tiểu Dương, nghe nói là con gái của xưởng trưởng là không nhìn mình, cô ta đang ăn bánh quy, răng rắc răng rắc, như chú chuột Hamster nhỏ, vừa ăn vừa nhét vào miệng.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói im bặt, y tá Tiểu Dương chần chờ ngẩng đầu, mơ hồ nói, "Sao vậy? Sao không nói chuyện? Có lãnh đạo tới à?"
"Không có, cô cứ ăn tiếp đi." Diệp Hồng Anh dịu dàng cười, nhưng Tiêu Bảo Trân phát hiện khóe miệng cô ta hơi trễ xuống, biểu lộ có chút khinh thường.
Vừa nói, bác sĩ Giang bên ngoài nháy mắt với Diệp Hồng Anh.
Diệp Hồng Anh thu ánh mắt, mỉm cười nhìn Tiêu Bảo Trân, dò hỏi, "Bảo Trân, trước kia tôi không mấy khi gặp cô trong xưởng, hình như cũng không phải người thân của ai, nhà cô ở đâu vậy?"
Hai người này liếc mắt đưa tình, vừa vặn bị Tiêu Bảo Trân nhìn thấy rõ, trong lòng nàng lập tức hiểu ra.
Chẳng phải đã rõ như ban ngày sao? Chắc chắn là họ tò mò về nàng, nên mới phái Diệp Hồng Anh đến tán gẫu, tiện thể thăm dò lai lịch của nàng.
Tiêu Bảo Trân cười, bọn họ muốn dò xét nàng cho bằng hết, nàng còn muốn tìm hiểu Diệp Hồng Anh qua lời nói đây, xem những gì Diệp Hồng Anh nói với anh trai mình, rốt cuộc là thật hay giả.
Tiêu Bảo Trân: "Cô chắc là chưa từng thấy tôi rồi, tôi là người nông thôn, vừa mới lên thành phố chưa được bao lâu."
"Người nông thôn? Thật không giống a." Diệp Hồng Anh hơi kinh ngạc, "Tôi thấy cô trắng trẻo như vậy, không giống với cô gái nông thôn mà tôi đã từng thấy, tay cô cũng mềm mại, không giống như là từng làm việc đồng áng."
Nói xong, cô ta vội thêm một câu, "Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy cô không giống người từ nông thôn lên thành phố thôi."
Đương nhiên là không giống rồi, nguyên thân lúc ở nhà được cha mẹ cưng chiều như trứng mỏng, trừ vụ mùa ra, hầu như không phải xuống ruộng, tay không hề thô ráp.
Sau khi Tiêu Bảo Trân đến đây thì vào thành phố, không phơi nắng mấy, cộng thêm nàng còn có dị năng, thường xuyên dùng dị năng bổ sung năng lượng cho cơ thể, một thời gian sau, đã trắng mịn.
Nhưng những lời này đương nhiên không thể nói cho họ biết, nên Tiêu Bảo Trân chỉ cười, không đáp lời.
Diệp Hồng Anh: "Cô ở nông thôn, cũng có thể biết tin tức xưởng thép tuyển công sao? Tôi nghe nói lần này tuyển công không thông báo ra ngoài mà?"
"Ồ? Không thông báo ra ngoài sao? Tôi còn tưởng đây là tin tức ai cũng biết chứ." Tiêu Bảo Trân bắt đầu giả ngốc, nói xong lại cười, "Tôi là do tình cờ, vừa rồi chị Giang các cô đều biết, tôi với chị ấy có chút quan hệ họ hàng, là chị ấy nói cho tôi, tôi mới đến phỏng vấn, ai ngờ lại trùng hợp vậy, đậu luôn, chắc là do may mắn thôi."
"Vừa rồi chị Giang là người thân của cô?"
"Ừm, coi như vậy."
Nói là may mắn, nhưng ai tin chứ, không có chút quan hệ nào sao có thể dễ dàng thi đậu nhân viên hợp tác, càng không thể vào phòng y tế nhàn nhã được.
Diệp Hồng Anh cắn môi, luôn cảm thấy người này đang nói dối mình.
Còn chưa kịp hỏi tiếp, Tiêu Bảo Trân lại nói, "Cũng không thể hoàn toàn nói là may mắn, là thế này, trước đây tôi ở nông thôn đi theo một ông thầy lang học được chút ít, giúp người ta xử lý vết thương, hoặc xem mấy bệnh nhẹ thì không thành vấn đề, tôi thấy lúc phỏng vấn người ta cũng hài lòng, chắc là cũng để ý đến điểm này, nghĩ đến cho tôi vào đây ít ra cũng có chút kiến thức chữa bệnh, có thể giúp các cô san sẻ một số công việc, cô thấy đúng không?"
"Cô nói cũng có lý." Diệp Hồng Anh lo lắng gật đầu, cô ta luôn cảm thấy lời Tiêu Bảo Trân nói không đúng, nhưng người ta nói có đầu có đuôi, trong nhất thời cũng thật không tìm ra điểm gì để bắt bẻ.
Điểm duy nhất đáng ngờ, chính là mọi thứ đều quá trùng hợp, quá gặp may, vừa khéo ép ra được người quen, vào được phòng y tế.
Chẳng lẽ cô Tiêu Bảo Trân này thật sự không phải là người quen, hoặc là người thân của lãnh đạo lớn nào đó sao?
Vậy thì sau này cô ta còn cần thiết phải khách khí, ngon ngọt với Tiêu Bảo Trân nữa không?
Diệp Hồng Anh ngồi trên giường bệnh, cứ vậy trầm tư suy nghĩ vấn đề này.
Lúc này, bác sĩ Dương và y tá Chu bên ngoài cũng không ngồi yên nữa.
Những câu Diệp Hồng Anh hỏi đều là những câu hỏi vớ vẩn gì vậy, cái họ nhờ cô ta hỏi không phải là cái này mà?
"Tiểu Tiêu này, tôi thấy cô còn trẻ quá, tôi năm nay hai mươi sáu, cô chắc là ít tuổi hơn tôi nhỉ?" Y tá Chu cầm cốc nước, nhanh nhẹn đi đến, tùy tiện hỏi.
Tiêu Bảo Trân: "Vậy tôi nhỏ hơn cô ba tuổi, qua năm hai mươi ba."
"Ồ? Thật là trẻ đó, mà còn xinh nữa chứ." Sắc mặt y tá Chu có chút cứng đờ.
Bác sĩ Giang bên ngoài chen vào, "Vậy cô có đối tượng chưa?"
Ánh mắt của cô ta đảo quanh trên người Tiêu Bảo Trân, "Cô trông cũng được đó, bây giờ còn vào xưởng thép làm việc, chắc có nhiều người giới thiệu cho cô lắm nhỉ? Có ai ưng ý chưa?"
"Tôi thấy bác sĩ Triệu nhà chúng ta cũng được, cô có thích kiểu người đó không? Để chúng tôi giới thiệu cho nha?"
Nghe vậy, bác sĩ Triệu đang cắm cúi viết gì đó bất mãn nói: "Tiểu Giang, cô đùa quá trớn rồi, tôi tạm thời không muốn nói chuyện yêu đương, hơn nữa các cô cũng đừng đem đồng chí mới đến ra trêu chọc, như thế là không tôn trọng người ta đó."
Bác sĩ Giang mặt mày hớn hở le lưỡi với bác sĩ Triệu, "Biết rồi, bác sĩ lớn, sau này không đùa thế nữa là được chứ gì."
Bác sĩ Triệu bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dáng không biết phải làm gì với cô nàng.
Bác sĩ Giang nhìn vẻ mặt của anh ta càng vui hơn, chỉ là Tiêu Bảo Trân từ bên cạnh quan sát được, thì phát hiện y tá Chu đang bĩu môi, còn trừng mắt.
Nàng đã đại khái hiểu ra.
Hai người này sở dĩ nhờ Diệp Hồng Anh đến thăm dò mình, là do các cô ấy đều thích bác sĩ Triệu, sợ mình cũng để ý đến bác sĩ Triệu mà ra à?
Bác sĩ Giang lại chuyển qua, cười nói với Tiêu Bảo Trân: "Không đùa nữa, Tiểu Tiêu cô thích kiểu nam đồng chí nào, chúng tôi cũng có thể tìm cho cô nha."
Tiêu Bảo Trân không thích cái thái độ trơ trẽn của cô ta, thản nhiên nói: "Bác sĩ Giang nhìn tuổi chắc không chênh lệch với tôi bao nhiêu chứ?"
Bác sĩ Giang sững sờ, bỗng nhiên cười, "Sao có thể, tôi cũng hơn cô hai tuổi, tôi hai mươi sáu."
"Vậy thì sau này tôi gọi cô là chị Giang được rồi, chị Giang, sau này chị đừng có đùa kiểu đó với tôi nữa, tôi có chồng rồi." Tiêu Bảo Trân thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, mắt của hai người phụ nữ kia liền sáng lên.
Cô y tá Chu có chút không khống chế được khóe miệng, cứ liên tục nhếch lên, "Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy đã kết hôn rồi à? Chồng ngươi là người ở đâu vậy?"
Tiêu Bảo Trân: "Ở nông thôn kết hôn sớm, chồng ta cũng là công nhân trong xưởng, làm việc ở phân xưởng, nói ra chắc các ngươi cũng không biết."
Nếu đã kết hôn, mà chồng còn là công nhân chính thức, phỏng chừng sẽ không còn để ý bác sĩ Triệu nữa.
Lần này, thái độ của bác sĩ Giang và cô y tá Chu trở nên bình thường, còn nhiệt tình hơn không ít, còn chào hỏi Tiêu Bảo Trân sau này có gì không hiểu có thể hỏi bọn họ, nói xong cô y tá Chu bưng chén trà ra ngoài, tiếp tục tán gẫu với người khác.
Ngược lại, Diệp Hồng Anh ngồi ở trên giường bệnh, vẫn không đi, nàng vẫn chưa nắm chắc được thái độ đối với Tiêu Bảo Trân, liền muốn hỏi thêm vài câu.
"Ngươi và chồng ngươi sớm như vậy đã kết hôn, vậy quen nhau thế nào? Là từ nhỏ cùng nhau lớn lên sao? Chồng ngươi là người trong thành phải không?" Diệp Hồng Anh ra vẻ chị gái tri kỷ, cười nói chuyện phiếm, "Nhìn cái dáng vẻ ngươi nhắc đến chồng, tình cảm hai ngươi có vẻ tốt đấy."
Tiêu Bảo Trân mỉm cười nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, cũng đến lúc ta đối phó lại ngươi rồi nhỉ?
[📢 tác giả có lời muốn nói] Hẹn gặp lại ngày mai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận