Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 177: Siêu Hùng lão quá Tống đại mụ (1) (length: 7411)

Vừa nghe thấy tiếng cãi nhau này, Tiêu Bảo Trân giật mình, còn tưởng là chuyện gì xảy ra ở phía sau nhà mình.
Nhưng mà định thần lại suy nghĩ kỹ, lại thấy không đúng, phía sau nhà là nhà Tống gia với Tề Yến, hiện tại thêm cả Ngọc Nương, ai có thể giở trò lưu manh với ai chứ?
Vừa rồi giọng của người phụ nữ kia, nghe không giống người trong nhà họ.
"Bảo Trân, phía sau nhà sao thế, sao lại có tiếng cãi nhau?" Tiêu Kiến Viễn lau mặt, quay đầu nhìn về phía sau nhà, rõ ràng là hắn cũng nghe thấy tiếng ồn ào này.
Tiêu Bảo Trân: "Không biết, chắc không phải bên ta đâu nhỉ? Kệ họ, anh nói tiếp chuyện của anh đi, rốt cuộc anh với Thụy Kim xảy ra chuyện gì? Nếu có hiểu lầm gì thì nói ra là xong."
"Không có hiểu lầm gì hết, em đừng hỏi nữa." Tiêu Kiến Viễn vừa nhắc đến chuyện này là khó chịu, ủ rũ không vui, một đồng chí nam bình thường tươi tỉnh rạng rỡ, giờ trông như bị sương đánh ấy.
Tiêu Bảo Trân nhìn dáng vẻ của nhị ca mình, vừa sốt ruột vừa lo lắng, nhưng nàng là em gái, không tiện hỏi nữa.
"Chuyện của anh em đừng lo, tự anh biết phải làm gì, sau này dù anh có ra sao, cũng không trách ai cả, tự anh gánh." Tiêu Kiến Viễn lại nói thêm một câu.
Hắn đã nói thế, Tiêu Bảo Trân còn nói được gì nữa, "Vậy anh tự nghĩ thông suốt nhé, anh trai, có vài lời em làm em gái khó nói, nhưng em cũng nhắc anh một câu, nếu anh có ý với người ta thì đừng giấu diếm, có gì nói nấy, nếu thật không có ý gì, thì nói rõ ràng luôn, đừng cho người ta hi vọng, chính mình cũng đừng nuôi hy vọng, đến cuối cùng cả hai đều lỡ dở."
"Ừ, hôm nay cũng không sớm, anh còn phải về, giúp em chuẩn bị đồ xong là anh đi."
Lời vừa dứt, phía sau nhà lại có tiếng kêu thét chói tai, tiếng mắng chửi của người phụ nữ vang lên, "Mày còn dám chạy, đồ lưu manh! Mọi người mau ra đây bắt lưu manh!"
Tiếng hét này vừa vang lên, Tiêu Bảo Trân và Tiêu Kiến Viễn đồng thời đứng lên.
Lần này Tiêu Bảo Trân xác định, tiếng hét là từ phía sau đại viện nhà họ vọng đến!
Đúng lúc đó có một bóng người từ cửa chạy vào, Cao Sân vừa đi học về, quăng cặp vào phòng rồi định chạy ra ngoài.
Tiêu Bảo Trân: "Tiểu Sân em đi đâu đấy?"
"Chị dâu ở nhà à? Em ra phía sau xem sao, vừa rồi có người hô bắt lưu manh đấy, chẳng lẽ anh chị không nghe thấy à?" Cao Sân hứng khởi chạy ra ngoài, mồ hôi trên đầu còn chưa lau.
Tiêu Bảo Trân thấy kỳ lạ, "Sao em biết là tiếng ở phía sau nhà, vừa rồi ở trong nhà chị không nghe thấy gì cả."
"À, em vừa đi học về, ghé qua nhà vệ sinh, đi ngang nhà vệ sinh công cộng thì nghe thấy, em leo lên xem thì thấy, chính là phía sau nhà mình ầm ĩ đấy, một nam một nữ đang xô xát nhau!" Cao Sân lau mồ hôi trên mặt, cười toe toét nói: "Nếu không phải vội về nhà bỏ cặp, em đã ghé trên tường xem rồi. Không nói với chị nữa, em ra đó xem đã, rồi về kể cho chị!"
"Cái gì một nam một nữ chứ, nhà mình không có người lạ tới mà?"
Tiêu Bảo Trân bị Cao Sân gợi lên lòng hiếu kỳ, cứ cảm thấy chuyện hôm nay có gì đó không đúng, thế là cũng đứng dậy đi về phía sau nhà.
Tuy nói Tiêu Bảo Trân không thích hóng chuyện, nhưng phàm là người, ai lại không thích xem náo nhiệt chứ!
Nhất là vào cái thời đại này, chẳng có hoạt động giải trí gì, náo nhiệt là thứ tiêu khiển thú vị nhất.
Tiêu Bảo Trân đi hơi vội, quên cả chào nhị ca đã đuổi theo Cao Sân, hai chị em định cùng nhau ra phía sau nhà.
Tiêu Kiến Viễn đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn bóng lưng của em gái, thấy nàng che bụng bầu bước đi phăm phăm, Tiêu Kiến Viễn do dự một chút rồi cũng lập tức cất bước đuổi theo!
Xem náo nhiệt mới là bản chất của con người!
Cả ba người nhà họ Tiêu vội vã đi về phía sau nhà, vừa đến nơi mới phát hiện, không chỉ nhà họ đến xem náo nhiệt, mà cả bà quả phụ nhỏ trong ngõ, còn có Trương Tiếu nhà họ Bạch, vợ chồng Tề Yến, tất cả đều ra ngoài.
Mọi người đều đứng trước cửa nhà Tề Yến, mắt nhìn về phía cửa nhà Tống gia.
Đôi nam nữ đang cãi nhau này, chính là từ cửa lớn nhà Tống gia đi ra, nhưng không phải là Tiêu Phán Nhi và Tống Phương Viễn, mà là hai gương mặt xa lạ.
Cao Sân không đủ cao, phải đứng lên hai cục gạch mới nhìn thấy, còn vỗ vỗ vai Trương Tiếu phía trước, "Chị, hai người kia là ai vậy? Ầm ĩ cái gì thế? Lúc nãy em còn nghe có người nói giở trò lưu manh?"
Phải biết Trương Tiếu là người thứ hai sau Kim Tú Nhi về khoản hóng hớt trong cái ngõ này.
Vừa rồi tiếng của cô đồng chí kia mới hô lên, Trương Tiếu đã quyết định theo nhà đi ra, thẳng đến hiện trường hóng hớt.
Trương Tiếu cũng không ngại Cao Sân là một thằng nhóc, vừa chỉ vào hai người vừa giải thích, Tiêu Bảo Trân đứng bên cạnh cũng lắng tai nghe.
"Chẳng phải Tiêu Phán Nhi nhà mình, dạo này đang mai mối cho người ta sao? Hai người này chính là do chị ta sắp xếp, hôm nay chạy đến nhà gặp mặt." Trương Tiếu vừa nói vừa khoa tay múa chân, "Cô gái đồng chí nói, lúc nãy thằng đàn ông này định giở trò lưu manh với cô ta, cô ta định lôi đến đội trị an, thằng đàn ông kia không chịu, thế là hai người cãi nhau."
"Đúng đúng đúng, lúc nãy trên tường em nghe thấy cũng là chuyện này, vậy sao họ còn chưa đi?" Cao Sân cứ như ông cụ non, gật gù liên tục.
Trương Tiếu tặc lưỡi, "Thằng đàn ông không chịu đi, chết không thừa nhận giở trò lưu manh, nhưng mà chị thấy vụ này, tám chín phần là thật, em nhìn xem cô đồng chí kia đẹp cỡ nào, lâu lắm rồi chị chưa thấy cô bé nào xinh như thế."
Mọi người nghe Trương Tiếu vừa nói thế, theo bản năng dồn ánh mắt về phía hai người đang cãi cọ, chủ yếu là về phía cô gái.
Nhìn kỹ lại thì đúng là cô gái này rất xinh.
Thời đại bây giờ không còn chuộng kiểu liễu yếu đào tơ, mà mọi người thích kiểu con gái đầy sức sống, khỏe mạnh, cô gái trước mắt vừa đúng là kiểu người như vậy.
Da cô không trắng lắm, mà là màu lúa mạch, trên mặt còn có vài nốt tàn nhang, nhưng đôi mắt lại rất đẹp, vừa to vừa tròn, lúc nhìn người rất có thần thái, lại còn ngực nở eo thon, lúc nói chuyện giọng cũng rất khỏe khoắn.
Đúng là kiểu con gái mà mọi người thích nhất bây giờ.
Cô gái này tết hai bím tóc đen nhánh, buộc dây đỏ ở đuôi tóc, lúc nói chuyện bím tóc còn vung qua vung lại, đến Trương Tiếu cũng không nhịn được mà khen một câu xinh đẹp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận