Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 184: Tiêu Phán Nhi tức đến ngất đi (1) (length: 7420)

Vừa nghe nói Tiêu Phán Nhi ngã bất tỉnh, tất cả mọi người đồng loạt vây lại, hô lớn gọi nhỏ.
"Má ơi, Tiêu Phán Nhi thật sự ngã bất tỉnh, trực tiếp ngã xuống đất."
"Phán Nhi, Phán Nhi ngươi sao vậy, ngươi không sao chứ? Sao sắc mặt ngươi trắng thế kia?" Đứng bên cạnh, Hứa đại mụ vội ngồi xổm xuống, dùng tay vỗ vào mặt Tiêu Phán Nhi, không ngừng gọi.
Nàng gọi mấy tiếng, Tiêu Phán Nhi vẫn không có phản ứng gì, Hứa đại mụ giật mình, ngẩng đầu nhìn mọi người, "Mặt Phán Nhi lạnh băng, không lẽ bị bệnh rồi?"
Một đám người hàng xóm liền nhìn về phía Tống đại mụ đứng bên cạnh nàng.
"Tống đại mụ, Tiêu Phán Nhi nhà ngươi làm sao vậy? Trước đó có triệu chứng gì không?" Tống đại mụ cũng ngơ ngác, "Chưa từng có nha, cơ thể nàng các ngươi còn lạ gì, khỏe hơn ai hết, sao có thể sinh bệnh?"
Chính Tống đại mụ cũng giật mình, vừa rồi hắn cùng Tiêu Phán Nhi đứng ở ngoài đám đông, nhón chân xem náo nhiệt bên trong, đang nghe Kim Tú Nhi nói mình thành người làm công tác khu phố, Tống đại mụ đã cảm thấy Tiêu Phán Nhi có chút không ổn, nàng lộ vẻ cứng đờ, lại còn tái nhợt, cắn chặt môi.
Lúc đó Tống đại mụ còn tưởng Tiêu Phán Nhi khó ở người, vừa định hỏi thì thấy Tiêu Phán Nhi hai mắt trợn ngược, ngã luôn xuống đất.
Tống đại mụ ngồi xổm xuống, gọi thêm Tiêu Phán Nhi vài tiếng, nàng vẫn không phản ứng, Tống đại mụ cũng cuống, "Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao tự nhiên ngất đi?"
Kim Tú Nhi vừa mới đốt ba đống lửa xong, vội vàng đẩy đám đông chen lấn đến, ngồi xổm xuống xem Tiêu Phán Nhi một hồi, thấy nàng không có vết thương ngoài da, mới nói: "Phán Nhi đây là ngất đi, đất bây giờ mát, ta không thể để nàng cứ nằm thế này được, trước đưa nàng về nhà đã, Tống đại mụ ngươi thấy sao? Nếu ngươi muốn đưa nàng đi bệnh viện ngay, ta sẽ kiếm cho một cánh cửa, rồi tìm mấy thanh niên trai tráng, mau đưa người đến bệnh viện, ta nghĩ tốt nhất vẫn nên đưa nàng đến bệnh viện xem, ngất xỉu đột ngột thế chắc không phải bệnh vặt đâu."
Tống đại mụ có chút do dự, đến bệnh viện là tốn tiền, Tiêu Phán Nhi bình thường nhìn khỏe re, không giống mắc bệnh nặng, có nên tốn tiền đưa nàng đi khám không?
Ngay lúc Tống đại mụ do dự thì phía sau vọng đến giọng của Tề Yến, "Không nhất thiết ngã bệnh mới ngất, có thể là tụt huyết áp thì sao?"
Thấy mọi người đều nhìn mình, Tề Yến giải thích: "Ta đang có thai mà, lúc đi khám thai bác sĩ cũng dặn, nếu thấy choáng váng thì mau ăn chút đường, phụ nữ có thai dễ bị tụt huyết áp, ta thấy Phán Nhi dạo này béo lên, có khi nào là có thai không?"
"Cũng có thể đó nha, Phán Nhi gả về cũng lâu rồi, Bảo Trân gả cùng đợt đã có bầu rồi, nàng có thai cũng bình thường, ta thấy nàng với Tống Phương Viễn cũng tình cảm tốt mà. Tống đại mụ, bà có biết chuyện này không? Tiêu Phán Nhi rốt cuộc có thai hay không?"
Ngay cả Tống đại mụ cũng không chắc, "Ta không biết, nó có nói gì với ta đâu."
Kim Tú Nhi đứng ra chủ trì, "Dù sao đi nữa, trước tiên kiếm cái cửa đưa nàng về giường đã, không thể cứ để nằm dưới đất thế này được, người đang khỏe mạnh nằm lâu sẽ bị cảm lạnh. À phải, chỗ mình không phải có bác sĩ sao? Bảo Trân cô xem giúp Tống đại mụ được không? Việc nàng tự dưng ngất xỉu là thế nào?"
Tiêu Bảo Trân còn chưa lên tiếng, chỉ hơi do dự, Tống đại mụ liền nói, "Nếu cô chịu khám giúp Phán Nhi nhà tôi, tôi sẽ cho cô một quả trứng gà, được không?"
Tống đại mụ tính toán rõ ràng, lúc này Tiêu Phán Nhi trông có vẻ không sao, nếu đến bệnh viện thì lằng nhằng lại tốn bao nhiêu tiền của, còn phải đi đi lại lại mất công, nếu nhờ Tiêu Bảo Trân khám cho thì chỉ cần một quả trứng gà là xong, cái gì nhẹ cái gì nặng, Tống đại mụ tính kỹ rồi.
Tiêu Bảo Trân vẫn im lặng, Tống đại mụ sốt ruột, "Ủa, Phán Nhi nhà tôi thành ra thế này, cô không chịu xem bệnh sao? Hai đứa là chị em ruột thịt mà, chẳng lẽ muốn thấy chết không cứu?"
Tống đại mụ tiếp tục nói, "Tôi thừa nhận hồi trước Phán Nhi nhà tôi nói xấu cô không ít sau lưng, nhưng chuyện đó qua rồi, nó cũng giải thích với cô rồi, bao lâu nay nó cũng không kiếm được gì của cô cả, vậy mà cô cũng không chịu xem cho nó sao? Tôi đồng ý cho cô một quả trứng gà, cô có thể coi gia đình tôi như hàng xóm bình thường được không, cho dù là hàng xóm ngất đi, cũng đâu thể thấy chết không cứu như thế?"
Người bên ngoài thấy Tiêu Phán Nhi nằm dưới đất, mặt mày trắng bệch đáng thương kia, cũng không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: "Bảo Trân à, tục ngữ nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, các cô làm bác sĩ đều có lòng nhân từ mà, cô xem cho Phán Nhi một chút đi."
"Không phải tôi không muốn xem, các người cũng biết Tiêu Phán Nhi trước kia trong sân nói xấu tôi không ít, nhà họ lại chẳng dễ chung đụng, sợ đến lúc xem cho nhà họ, quay lại có vấn đề gì lại đổ hết lên đầu tôi, trách nhiệm này tôi gánh không nổi." Tiêu Bảo Trân nói thẳng.
Cao Kính cũng đứng lên, lạnh lùng nói: "Bảo Trân nhà tôi có muốn xem hay không là quyền tự do của cô ấy, cô ấy muốn xem tôi ủng hộ, nếu không muốn xem thì ai cũng đừng lắm lời, lỡ như Bảo Trân nhà tôi hảo tâm xem cho rồi, quay đầu có vấn đề gì lại đến nhà tôi gây phiền phức, đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí."
Mọi người nghe hai vợ chồng Tiêu Bảo Trân nói vậy, tự nhiên nhớ tới những hành động trước đây của Tiêu Phán Nhi trong sân.
Trước đây Tiêu Phán Nhi đúng là luôn đợi cơ hội nói xấu Bảo Trân trong sân, còn không chỉ một lần trước mặt mọi người, nói y thuật của Bảo Trân chỉ là trò mèo.
Trong tình huống đó, người ta chịu quan tâm đến nàng, khám bệnh cho nàng đã là tốt lắm rồi, lỡ mà còn bị nàng cắn ngược lại thì ai mà không lo lắng cho được.
Trong chốc lát không ai lên tiếng, không có ai đứng ra khuyên can.
Tiêu Bảo Trân không nói gì, cũng chẳng có ai đứng ra nói giúp một câu công bằng, Tống đại mụ cuống lên, bà sợ Tiêu Phán Nhi thực sự có mệnh hệ gì, lại phải đưa vào bệnh viện tốn tiền.
Thế là bà nói: "Tôi xin cam đoan ở đây, tôi thề được chưa? Tôi cam đoan sau này dù có xảy ra vấn đề gì, nhà tôi cũng sẽ không gây phiền phức cho cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận