Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 65: Đại hỗn chiến tiến hành lúc (length: 12984)

◎ canh một ◎ Tiêu Phán Nhi cùng Hà Tiểu Yến đánh nhau túi bụi!
Trên mặt đất đâu đâu cũng có tóc đen nhánh, tất cả đều là từng sợi từng sợi, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được rốt cuộc là của Tiêu Phán Nhi, hay là của Tiểu Yến.
Cũng có thể là của cả hai, dù sao trên đầu cả hai người đều có một mảng lớn da đầu sáng bóng.
Đúng, chính là bị giật trụi xuống.
Hai người đánh hăng, căn bản không để ý tới cái gì là đúng mực, ai có chiêu gì liền dùng chiêu đó, ai quản tóc tai làm gì.
Bất quá thể lực con người có hạn, ai hết sức trước người đó thua.
Hiển nhiên thể lực Tiêu Phán Nhi không bằng Hà Tiểu Yến, sau mấy hiệp chiến đấu, Tiêu Phán Nhi đuối sức, cánh tay vung không còn nhanh nữa, liền bị Hà Tiểu Yến tìm được sơ hở, trực tiếp đè nàng xuống nền tuyết.
Hà Tiểu Yến cũng đánh hăng, trực tiếp nhặt cục tuyết bẩn bên cạnh nhét vào mồm Tiêu Phán Nhi, “Mày cái con đĩ rách, mồm mép dơ bẩn, tao cho mày chửi người, tao cho mày chửi tao, tao cho mày lúc nào cũng thích thắng! Tao nhét cái mồm thối này của mày lại, xem mày còn mở mồm được không.” Tiêu Phán Nhi ở quê hay thấy các bà đánh nhau, nhưng chưa từng thấy kiểu đánh này, trong chốc lát cũng choáng váng, ngơ ngác để người ta nhét tuyết vào mồm, rồi lại nhổ ra.
Không ngờ Hà Tiểu Yến vẫn không buông tha, trực tiếp cho Tiêu Phán Nhi hai cái tát như trời giáng, đánh đầu nàng choáng váng, suýt thì ngất đi.
Lúc này, mấy người hàng xóm xem náo nhiệt xung quanh mới hoàn hồn, họ đều biết có chuyện lớn rồi.
Cãi nhau thì cãi nhau, đánh nhau cũng được, nhưng không nên đánh kiểu ác như vậy.
Huống chi lần này một nhà Tiêu Phán Nhi lại chẳng làm gì sai, bị người ta tìm tới tận nhà chửi rủa, ai không tức giận mới là đồ mềm nhũn.
Nhà Tiêu Phán Nhi không làm gì sai, huống chi Tiêu Phán Nhi vẫn là người trong ngõ của họ, cùng họ là một phe, sao họ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Phán Nhi bị đánh.
Giờ đám người cũng chẳng nói gì thêm, trực tiếp xông lên, mắt Tống Phương Viễn đỏ ngầu, lộ vẻ căm giận, hắn xông lên trước nhất.
“Phán Nhi! Chờ chút! Ta đến cứu nàng!” Tống Phương Viễn cảm động nước mắt trào ra, trên đời này đi đâu tìm được người phụ nữ tốt như Phán Nhi, vì trút giận cho hắn, mà bị một bà điên đánh thành thế này!
Tống Phương Viễn tiến lên, đám hàng xóm láng giềng cũng xông lên theo, có người kéo tay Hà Tiểu Yến không cho đánh nữa, có người đỡ Tiêu Phán Nhi dậy, còn có người khống chế Hà Tiểu Yến.
Kỳ thực đám người xem dưa trong lòng cũng có chút tức giận, cảm thấy Hà Tiểu Yến làm quá, lạ, cho nên họ hợp lực kéo Hà Tiểu Yến lại, không cho cô ta đánh nữa, nhưng nếu Tiêu Phán Nhi xông lên đánh lại, họ cũng không ngăn, dù gì cũng không thể để người ta ức hiếp Tiêu Phán Nhi, ức hiếp người trong ngõ của họ được.
Trong chốc lát cả con hẻm náo nhiệt, người thì chửi bới, người thì đánh nhau, người thì càu nhàu, còn có trẻ con nhân cơ hội chạy ra, vòng vòng quanh đó hô hào: "Đánh nhau đi, đánh nhau đi!"
Cảnh tượng này, xem ra còn náo nhiệt hơn nhà khác đốt pháo ngày tết.
Ngay khi đầu ngõ đang huyên náo khí thế ngất trời, Tiêu Bảo Trân bỗng nhiên chú ý đến có hai bóng người từ xa chạy đến, cả hai đều che phủ trong lớp áo bông da hươu, nhìn thoáng qua mà không nhận ra là ai.
Hai người vừa nghe thấy trẻ con kêu đánh nhau, liền vội vàng chạy tới, hưng phấn la hét: "Đánh nhau à? Ai đánh nhau?"
Giọng này vừa thốt ra, Tiêu Bảo Trân lập tức nhận ra hai người kia.
Đây chẳng phải là Tống đại mụ sao!
Mẹ Tống Phương Viễn, từ lần trước bị ong đốt bị thương xong, vẫn luôn ở tỉnh thành khám bệnh, cũng khám một thời gian dài rồi, vốn tưởng năm nay ăn tết cũng không về, không ngờ lại vội vội vàng vàng đêm trừ tịch đã về tới đại viện.
Lần này về thời cơ cũng thật khéo léo, vừa hay đụng phải đánh nhau, lần này lại náo nhiệt thêm rồi.
Không nói đến cái này, Tống đại mụ phong trần mệt mỏi từ tỉnh thành trở về, bên cạnh là con gái Tống Đình Đình, hai người xuống xe lửa từng bước chậm rãi mà vội vàng về nhà, vốn dĩ đã mệt rã rời, đói không chịu nổi, chỉ mong về nhà được ăn miếng cơm nóng, ai biết vừa đi đến đầu ngõ đã thấy đám đông người vây kín.
Còn có mấy đứa nhỏ đang la hét, nói đánh nhau đánh nhau, thần kinh Tống đại mụ liền lập tức bị kích động, hưng phấn không thôi, tranh thủ chen vào đám đông.
Bất quá trong đám đông thực sự quá ồn ào, mọi người không để ý đến phản ứng của Tống đại mụ, cũng không nhường cho bà ta vào.
Bản thân Tống đại mụ đã thích xem náo nhiệt, đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi, thuận tay túm lấy một người đang lấp ló ngoài rìa, hỏi: "Này, làm sao vậy? Bên trong ai đang đánh nhau thế?"
Cũng là Tống đại mụ có số may, thuận tay túm được Trương Tiếu.
Trương Tiếu đã chứng kiến toàn bộ quá trình, còn đang chưa hết cơn thỏa mãn, vừa quay đầu thấy người đang nắm mình là Tống đại mụ, cả người đều trợn tròn mắt.
Cô ta a lên một tiếng, “Tống đại mụ, sao lại là bà?” “Sao lại không thể là ta? Mau nói xem, bên trong rốt cuộc thế nào, ai đánh với ai?” Tống đại mụ với giọng điệu chỉ sợ thiên hạ không loạn, mặt mày tràn đầy bát quái hỏi.
Lần này Trương Tiếu vỗ tay một cái, bằng một cái giọng nhà bà sắp sập đến nơi, nói, “Là con dâu bà đánh nhau với người ta! Trời ơi! Nhà bà đánh nhau đó!” “Đánh nhau có ác không đó! Con bà bị người ta đánh, con dâu cũng đang đánh với người ta đấy, bà nhanh vào xem đi, mặt thằng Tống Phương Viễn nhà bà bị cào xước hết rồi!” Tống đại mụ sững người, còn không tin được, “Cô nói cái gì, Phương Viễn nhà ta đánh nhau với người ta?” “Là Tống Phương Viễn nhà bà bị người ta đánh.” Trương Tiếu đính chính một câu.
Lần này thì xong, Tống đại mụ đứng không vững nữa, lòng đau như cắt, nhảy lên cao ba thước, trực tiếp vùng dậy muốn đi bảo vệ con trai.
Cũng là đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, Tống đại mụ nghe thấy con mình bị đánh, nào còn quản được gì nữa, cầm cái bọc đồ trong tay nhét vào tay Tống Đình Đình, mình thì la hét để người ta tránh ra, nhường cho mình đi vào.
Mọi người vốn đang chen lấn nhau loạn xạ, lại còn bận ngăn cản, thấy là Tống đại mụ về, cũng mau nhường ra một lối đi nhỏ, Hứa đại mụ còn ở đó khuyên nhủ, “Bà về vừa đúng lúc đấy, mau kéo Phán Nhi nhà bà ra, nó lại đánh nhau với người ta rồi kìa!” Tống đại mụ lao vào, đầu tiên đi tìm con trai Tống Phương Viễn trước, nhờ ánh trăng chiếu vào, trên mặt Tống Phương Viễn đâu đâu cũng thấy vết máu, đỏ loang lổ, nhìn cực kỳ đáng sợ, cái này đúng là hủy mặt rồi.
Tống đại mụ thoáng nhìn suýt chút nữa thì đau lòng đến chết, đứng cũng không vững, “Con trai, đây là ai đánh?” Tống Phương Viễn thấy mẹ mình, giống như là thấy cứu tinh, tay chỉ Hà Tiểu Yến, “Chính là con mụ điên này, xông vào liền mắng con, còn đánh con.” “Con đĩ thối tha này, dám đánh con trai ta!” Tống đại mụ gào lên giận dữ, xông thẳng vào cuộc chiến!
Vốn dĩ Tiêu Phán Nhi với Hà Tiểu Yến đang một chọi một quyết đấu, thêm đám người xem dưa xung quanh kéo lại, xem như đánh ngang tay.
Cho đến khi Tống đại mụ gia nhập, trong nháy mắt liền thay đổi cục diện!
Tống đại mụ với cơn giận bừng bừng lao vào cuộc chiến, túm Hà Tiểu Yến một phát đá vào đùi cô ta, khiến Hà Tiểu Yến loạng choạng suýt thì ngã.
Còn chưa kịp để Hà Tiểu Yến phản ứng, Tống đại mụ tiếp tục cho một bạt tai trời giáng, đánh Hà Tiểu Yến hoa mắt chóng mặt, chao đảo cuối cùng ngã xuống bên cạnh Tiêu Phán Nhi.
Lần này Tiêu Phán Nhi chộp được cơ hội, túm lấy Hà Tiểu Yến đá cho một phát, khinh bỉ nói: “Cút đi cho xa! Đừng có mà dính lấy tao!” Đừng nhìn Tống đại mụ bình thường mồm hơi điêu, thích lải nhải không thôi, nhưng mà con trai bị người ta đánh, lúc này bà ta lại là người miệng lưỡi độc địa nhất, chẳng nói gì, trực tiếp lên tay làm luôn.
Hơn nữa bà ta đánh nhau cũng chẳng dùng cái kiểu giật tóc móc mắt vớ vẩn, toàn là dùng hàng thật, chỗ nào đau đánh chỗ đó, chuyên môn tìm những chỗ đau mà người khác không nhìn thấy, vừa đánh vừa véo, khiến đối phương không chống đỡ nổi.
Hà Tiểu Yến hoàn toàn choáng váng, không biết từ đâu ra một bà điên, còn lợi hại hơn mình, đánh mình trở tay không kịp.
Tống đại mụ không chỉ đánh Hà Tiểu Yến, còn nhân cơ hội đánh luôn Tiêu Phán Nhi, đi ngang qua tiện thể đá Tiêu Phán Nhi một phát, vung tay tát cho Tiêu Phán Nhi một cái.
Bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Phán Nhi, chỉ cảm thấy đây là đồ bỏ đi.
Vốn dĩ bà ta ném cái nhà này cho Tiêu Phán Nhi, còn mong nó có thể đứng lên, làm ra được một chút thành tựu, ai ngờ Tiêu Phán Nhi vô dụng đến thế, để mặc cho người khác cào mặt Tống Phương Viễn thành như thế, đúng là đồ vô dụng!
Đồ vô dụng thì đáng đánh!
Tống đại mụ đánh xong Tiêu Phán Nhi, chủ yếu vẫn tập trung hỏa lực vào người Hà Tiểu Yến, hết đấm rồi lại tát Hà Tiểu Yến, khiến người xung quanh thấy lạnh cả sống lưng.
Bọn họ nhìn Tống đại mụ bằng ánh mắt, như đang nhìn một con hổ cái bảo vệ con, loại này tuyệt đối không ai dám chọc vào.
Mà cứ thế vẫn có người dám chọc Tống đại mụ.
Không ai khác chính là Tiêu Phán Nhi.
Tiêu Phán Nhi đang ngồi yên dưới đất, tự nhiên bị Tống đại mụ tát cho một cái, cả người đều ngơ ngác, đợi đến khi hoàn hồn lại, Tiêu Phán Nhi thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bà bà của nàng đúng là bà điên mà!
Hiện tại bọn họ một nhà bị người ức hiếp, chính là lúc đồng lòng chống lại kẻ ngoài, bà bà nàng vậy mà thừa dịp loạn đánh nàng!
Tiêu Phán Nhi làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, tròng mắt nàng đảo một vòng, lập tức nghĩ ra một biện pháp hay.
"Nương ngươi đừng sợ! Ta đến giúp ngươi cùng nhau đánh chết cái tên điên này!"
Tiêu Phán Nhi kêu lên một tiếng, từ dưới đất bò dậy, nắm chặt nắm đấm liền xông về phía trước.
Ngay khi sắp xông tới chỗ Tống đại mụ và Hà Tiểu Yến, nàng làm bộ bị vấp một cái, nắm đấm kia trực tiếp nhắm thẳng mặt Tống đại mụ mà đi!
"Bộp" một tiếng, nắm đấm trúng ngay mắt Tống đại mụ, lập tức biến thành một con mắt gấu trúc!
Người bên ngoài mải nhìn đánh nhau, không nhận ra Tiêu Phán Nhi là cố ý hay vô tình, nhưng Tiêu Bảo Trân thì nhìn thấy!
Tiêu Bảo Trân đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Mẹ chồng nàng dâu hai người thừa dịp loạn "trả thù" lẫn nhau một chút xong, rốt cuộc nhất trí chống lại kẻ ngoài, dồn nắm đấm vào Hà Tiểu Yến.
Lần này Hà Tiểu Yến thật thảm rồi, vốn đã không chịu nổi Tống đại mụ đánh cho tả tơi, hiện tại lại thêm Tiêu Phán Nhi ở bên cạnh chạy tới chạy lui đánh lén, nàng hoàn toàn không còn sức phản kháng, chỉ có thể bị đè xuống đất đánh.
Lúc đầu nàng còn có thể kêu thảm thiết, về sau giọng khàn cả đi, đến kêu cứu cũng không ra hơi.
Rất nhanh có người kịp phản ứng, chồng Kim Tú Nhi trợn to mắt nói: "Không được không được, ta không thể nhìn như vậy được, ngươi xem người này kêu cũng không ra tiếng nữa rồi."
Hứa đại mụ ở bên cạnh cũng sốt ruột ra mặt, "Ta thấy đánh kiểu này sớm muộn cũng xảy ra chuyện, phải làm sao bây giờ?"
"Còn làm sao nữa, mau ngăn lại đi! Hứa Đại Phương, Cao Kính, còn có Bạch Căn Cường, mấy đứa con trai trong hẻm nhà ta mau ra giúp, kéo hai mẹ con nhà này ra."
Nhất thời có người lên tiếng, mấy người bị gọi tên cũng không chối từ, vội vàng chạy tới giúp ngăn cản.
Mấy người cố gắng kéo vài lần, kết quả căn bản không kéo ra được!
Hiện tại Tống đại mụ đang ở trạng thái cuồng nộ, sức lực lớn như trâu, vừa kéo bà ta ra một chút, bà ta lại lập tức thoát ra chạy đến đánh Hà Tiểu Yến!
Ngay lúc mọi người đều nóng nảy không biết làm gì, từ trong góc hẻm đối diện, bỗng nhiên có một người phụ nữ chạy ra, người phụ nữ kia dáng người không cao, thân hình ngược lại rất cường tráng, quấn một chiếc khăn choàng, từ đầu đến cổ đều bao chặt, chỉ lộ ra đôi mắt, khiến người ta không thấy rõ mặt.
Thấy người phụ nữ kia chạy tới, có người gãi đầu lẩm bẩm một câu: "Dáng người này, sao ta thấy quen quen vậy?"
[📢 Tác giả có lời muốn nói ] Vẫn còn chương mới nha..
Bạn cần đăng nhập để bình luận