Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 195: Cố ý khích giận (1) (length: 7424)

Trong đám đông, đột nhiên vang lên giọng của một người đàn ông.
Hắn vừa nói đừng đi đừng đi, vừa khinh thường những hành động vừa rồi của mọi người.
Khi giọng nói vừa vang lên, mọi người đều chưa kịp phản ứng xem ai đang nói, nhìn xung quanh thì thấy mọi người không ai nói gì cả.
"Ai đang nói vậy? Ai vừa nói đó?"
"Đúng đó, tên nhóc này làm sao vậy? Cái trò náo động phòng này còn có gì hay sao? Mọi người không phải đều náo nhiệt như vậy à."
"Rốt cuộc ai đang nói vậy? Mau đứng ra đi!"
Mọi người nhìn quanh một lượt, cuối cùng mới tìm được tên nhóc kia trong đám đông.
Vừa lúc này Tiêu Bảo Trân đi tới, liếc mắt một cái liền nhìn ra diện mạo của tên nhóc đó...
Nói thế nào nhỉ, hắn không xấu cũng không đẹp, tóm lại là rất bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, thuộc cái dạng người đứng trong đám đông cũng không tìm ra được, trên mặt hắn chẳng có gì đặc biệt, không trắng không đen, dáng người không cao không thấp, chính là kiểu người đứng trong đám đông một giây sau đã biến mất dạng.
Nhưng tên nhóc bình thường này, giọng điệu nói chuyện bây giờ lại cực kỳ tự đại.
Hắn đắc ý nói, "Ta nói một điểm sai cũng không có, cách náo động phòng của các ngươi ở đây quá bình thường, không có chút náo nhiệt nào, có biết quê ta náo động phòng náo nhiệt cỡ nào không? Cả mười dặm tám thôn ai ai cũng chạy đến xem đấy."
Tên nhóc khoanh tay trước ngực, dương dương tự đắc nói.
Ở địa phương này, những chuyện vui như cưới xin, mừng thọ, ai nấy đều mong càng náo nhiệt càng tốt.
Lúc này nghe tên nhóc kia nói đám cưới hôm nay không đủ náo nhiệt, những người đến dự đám cưới đều không vui.
"Tên nhóc này ăn nói ngông cuồng quá, ta thấy vừa rồi chúng ta náo nhiệt rất vui vẻ, ai nấy đều rất cao hứng, vậy không tốt sao?"
"Thằng nhóc này là người ở đâu mà giọng điệu lớn vậy? Nghe giọng của hắn ta biết là giọng người nơi khác, không phải người địa phương mình, cụ thể ở đâu thì không nghe ra."
Có người lại nói, "Này nhóc, thử nói xem ở chỗ ngươi náo động phòng như thế nào? Có trò chơi gì mới mẻ không?"
Không ngờ rằng, tên nhóc nói giọng địa phương khác kia đã sớm chờ đợi câu nói này.
Hắn khoanh tay, nghếch mũi nhìn người, có chút kiêu ngạo nói ra: "Chỗ ta chiêu thức náo động phòng có rất nhiều, ta tùy tiện lấy một cái ra cũng đủ cho các ngươi mở mang tầm mắt. Ví như ở quê ta có thể dùng tro than đen bôi lên mặt tân lang tân nương, hai người họ nhất định phải trốn, nếu không cẩn thận bị bôi trúng thì phải hôn nhau trước mặt mọi người."
Cái gọi là náo động phòng, thực ra là lợi dụng một số trò chơi để đôi vợ chồng trẻ thân thiết nhau hơn, cũng coi như tạo tiền đề cho đêm tân hôn sắp tới.
Dù sao rất nhiều người trước khi kết hôn cũng chưa quen nhau lắm, cho dù có tìm hiểu thì cũng chỉ mới vài tháng, căn bản không đủ thân thiết, dùng biện pháp này giúp hai người rút ngắn khoảng cách một chút, như vậy mới dễ dàng tiến đến bước tiếp theo.
Hơn nữa, dù gì cũng đã có giấy hôn thú, lại là ngày vui, hôn một chút cũng chẳng có gì.
Mọi người thường ngày không có cơ hội bày tỏ, gặp phải dịp này đương nhiên phải hò hét không thôi, tham gia náo nhiệt.
Tên nhóc này vừa nói xong, liền được rất nhiều người hưởng ứng.
Có người ở phía sau hô lên, "Ta thấy cách này không tệ, không bằng chúng ta chơi lại một chút, vừa rồi hình như thật sự không đủ náo nhiệt."
"Nói nhảm, vừa rồi các ngươi náo không phải cũng ồn ào lắm sao?" Người đề nghị treo quả táo ban đầu bất mãn nói.
Những người khác cười ha hả, "Ngươi không nên bài ngoại như vậy chứ, tên nhóc này nói có lý, chúng ta cứ nghe theo xem sao, vừa rồi náo một trận nghĩ lại đúng là chẳng có gì vui, không bằng cứ theo hắn nói, chúng ta đi bôi tro than đi."
Có người lập tức muốn đi ra ngoài.
Nhưng mọi người ít nhiều cũng còn có chừng mực, trước khi náo động phòng vẫn phải hỏi ý kiến của tân lang tân nương, hai người họ đồng ý mới có thể tiếp tục chơi tiếp.
"Hàn Phi, Tuần Lan Phương, hai người có đồng ý không? Hôm nay là ngày đại hỷ của hai người, hai người quyết định đi."
Hàn Phi vừa rồi hôn cô dâu một cái, mặt vẫn còn đỏ đến bây giờ.
Hắn cẩn thận liếc nhìn Tuần Lan Phương một cái, nói, "Ta đồng ý, không biết vợ ta có đồng ý không."
Lời này vừa dứt, nhóm bạn thân của Tuần Lan Phương không hài lòng kêu lên, "Này nhóc, cái gì cũng để Lan Phương nhà chúng ta quyết định hết sao? Ngươi nói ra cho rõ ràng xem nào."
Thực ra đây chỉ là nói đùa, ngày đại hỷ, ai mà không muốn vợ chồng họ hạnh phúc, chỉ là trêu chọc một câu thôi.
Hàn Phi cuống cuồng đỏ mặt, "Không phải không phải, ta không có ý đó. Ta chỉ nghĩ rằng, việc nhà ta cũng để Lan Phương làm chủ."
Tuần Lan Phương khoát tay, "Thôi được rồi, các ngươi đừng có bắt nạt người yêu của ta." Nàng nghĩ hôm nay là ngày cưới, cũng nên náo nhiệt một chút.
Trên mặt nàng cũng ửng lên mấy đóa hồng, có chút ngại ngùng nói, "Được thôi, chơi thì chơi, nhưng cũng vừa vừa phải phải thôi nhé, các ngươi đừng có quá đáng, nếu ai nhân dịp này mà tìm việc cho ta thì cẩn thận ngày mai ta đến tận nhà tìm cha mẹ các ngươi đòi công đạo đấy."
"Hàn Phi, vợ cậu cưới đúng là lợi hại đấy, xem cái khí thế này này."
Có người cười trêu chọc, mọi người lại cười rộ lên một trận.
Trong khi nói chuyện, đã có những người thích náo nhiệt chạy đến lò than, lấy tay quệt một vệt tro đen, rồi nhanh chóng chạy về phòng tân hôn, len vào giữa đám đông.
"Tránh ra tránh ra, ta đến bôi một phen đây."
Ban đầu vợ chồng Tuần Lan Phương chưa kịp phản ứng, thấy người kia đưa bàn tay đen sì muốn bôi lên mặt mình, hai người liền nhớ ra.
Vừa rồi tên nhóc kia có nói, nếu như bị tro than bôi trúng thì hai vợ chồng phải hôn nhau trước mặt mọi người, nói không chừng còn có người thừa dịp lúc họ hôn mà giữ chặt đầu họ, không cho tách ra!
Ngày vui mà làm vậy thì lại ngại ngùng quá.
Hai vợ chồng Tuần Lan Phương liếc nhìn nhau, Hàn Phi quả quyết che chắn cô dâu chạy vào trong giường.
Mọi người cũng có chừng mực, biết không được trèo lên giường tân hôn của người ta, nên đứng ở dưới đất, không ngừng vươn tay muốn bôi tro đen lên mặt đôi vợ chồng trẻ.
Hai người thì trốn, còn phía sau thì không ngừng đưa tay về phía trước.
Có người tay dài, có người lại thông minh, vòng sang phía giường bên kia, đưa tay từ phía đó lên.
Tuần Lan Phương không bị bôi trúng, Hàn Phi bị quệt một vệt đen trên mũi, nhìn từ xa giống như mọc ra một cái mụn ruồi đen lớn trên mặt.
"Bôi trúng rồi bôi trúng rồi, tân lang mau hôn vợ ngươi đi, nhanh lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận