Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 164: Mẹ chồng nàng dâu đấu pháp (1) (length: 7441)

Kim Tú Nhi một hơi hỏi mấy vấn đề, khiến Tiêu Bảo Trân choáng váng cả đầu, nàng lúc này đang được hơi ấm trong phòng sưởi cho mềm oặt cả người, buồn ngủ ríu cả mắt, một hồi lâu sau mới phản ứng được ý của Kim Tú Nhi.
Tiêu Bảo Trân cẩn thận nghĩ ngợi, lúc này mới nói: "Công việc cũ của ta là phân loại và sắp xếp dược phẩm, kiểm tra lượng thuốc tồn kho, kiểm tra ngày sản xuất của thuốc, xem phòng y tế đang thiếu thuốc gì, thuốc nào còn nhiều, sau đó báo cho bên bộ phận thu mua để họ điều chỉnh theo nhu cầu."
Tiêu Bảo Trân ngẫm nghĩ, "Việc này nghe thì không nhiều, nhưng làm lại rất rườm rà, sau này ta không làm nữa, phỏng chừng vẫn phải tuyển người khác vào thôi, nếu không phòng y tế lại rối tung như trước."
"Thật sao? Ngươi nghĩ xưởng thép sẽ lại nhận người?"
"Nếu ta đoán không sai thì là như vậy, dù sao phòng y tế trước kia như thế nào mọi người đều rõ, nếu không phải quản lý trước đây quá hỗn loạn, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện Bạch Căn Cường lén đổi thuốc. Nếu phòng y tế quản lý nghiêm ngặt hơn một chút thì chuyện của hắn đã bị phát giác rồi, mấy người lãnh đạo đâu thể ngã cùng một cái hố hai lần được, lần này chắc sẽ tìm người đáng tin cậy hơn để làm công việc của ta." Tiêu Bảo Trân phỏng đoán nói.
"Bất quá đây chỉ là suy đoán của ta thôi. Tình hình cụ thể thế nào còn phải xem thông báo của xưởng, ta đoán không lâu nữa sẽ có thông báo, đến lúc đó sẽ điều người khác đến hay tuyển người mới vào thì cũng chưa biết." Tiêu Bảo Trân nói rất cẩn trọng, dù sao vị trí cộng tác viên bây giờ còn chưa chắc chắn, không thể khiến Kim Tú Nhi hy vọng ngay được.
Tuy nhiên, những lời này của Tiêu Bảo Trân cũng đủ khiến Kim Tú Nhi vui mừng, mắt nàng sáng lên, hớn hở không để ý đến điều gì khác, trực tiếp nắm lấy tay Tiêu Bảo Trân, phấn khích hỏi, "Bảo Trân, vậy ngươi thấy ta được không? Ta muốn giành vị trí này."
"Ngươi đừng vội, bây giờ vẫn chưa chắc đã tuyển cộng tác viên." Tiêu Bảo Trân bất lực nói.
Sự nhiệt tình của Kim Tú Nhi đâu dễ gì bị dập tắt bởi một hai câu nói, nàng phấn khích nói, "Nếu xưởng thép không tuyển người bên ngoài thì thôi đi, nếu họ thật sự tuyển thì ta nhất định phải cạnh tranh vị trí này, Bảo Trân, ngươi thật tình nói cho ta biết, ngươi thấy ta có được không?"
"Trí nhớ của ngươi tốt không? Bình thường làm việc thế nào? Có cẩn thận không?" Tiêu Bảo Trân không thể không nghiêm túc đánh giá Kim Tú Nhi, nàng và Kim Tú Nhi không thân bằng Tề Yến, nên không biết rõ tác phong làm việc của Kim Tú Nhi ra sao, chỉ biết nàng là người nhiệt tình, thích hóng hớt chuyện của người khác.
"Trí nhớ của ta không được tốt lắm, sau khi sinh con xong ta thường xuyên mất ngủ nên hay quên, nhưng làm việc thì ngược lại khá cẩn thận." Kim Tú Nhi suy nghĩ nói.
Tiêu Bảo Trân gật đầu, "Vậy ta nghĩ ngươi có thể thử, công việc chủ yếu của ta là phải làm việc tỉ mỉ, nếu trí nhớ không tốt thì cũng không sao, 'trí nhớ tốt không bằng cây bút chì cùn', nếu trí nhớ không tốt bằng người khác thì phải chịu khó hơn, cái gì cần nhớ thì ghi hết vào giấy, thường xuyên xem lại, làm quen một thời gian là được thôi."
Lời của Tiêu Bảo Trân giúp Kim Tú Nhi tự tin hơn, nàng gật đầu mạnh, nắm chặt tay Tiêu Bảo Trân, "Được, ta nghe ngươi. Bảo Trân, cảm ơn ngươi đã cho ta biết tin này."
"Nếu nhà máy thật sự tuyển cộng tác viên, ta phải gọi cháu gái ta đến đăng ký, con bé năm ngoái tốt nghiệp trung học, vợ chồng anh chị nó muốn tìm việc cho con, nhưng vẫn chưa tìm được."
"Khu phố toàn bắt con cái người ta đi lên núi xuống nông thôn, cháu gái ta thì nhất quyết đòi ra biên giới cống hiến xây dựng, anh chị ta ở nhà cả ngày thở dài, ngươi coi có phải quá khổ không, nuôi con gái lớn từng này rồi, thế mà lại đưa con đến nơi xa như vậy, ở biên giới thì khổ sở, suốt ngày bão cát sa mạc, không biết bao giờ mới gặp lại nhau." Hứa đại mụ vừa nói vừa thêu lót giày, thở dài ngao ngán.
Lúc này trong phòng, ngoài Kim Tú Nhi, còn có hai người cũng nảy ý định với vị trí cộng tác viên này.
Một người là Trương Tiếu, một người là Tống đại mụ.
Nói về Trương Tiếu, từ sau khi Bạch Căn Cường bị điều xuống, cuộc sống gia đình ngày càng khó khăn, túng thiếu trăm bề, Trương Tiếu đã định phải kiếm việc, dù thế nào cũng không thể để hai đứa con trai khổ sở được.
Lúc nghe Kim Tú Nhi hỏi Tiêu Bảo Trân, mắt nàng cũng sáng lên, nhưng nghĩ kỹ lại thì Trương Tiếu lại từ bỏ ý định này.
Mẹ chồng nàng là Vương đại mụ giờ đi lại rất khó khăn, mỗi ngày phải nằm trên giường quá nửa thời gian, coi như đứng dậy cũng cần người đỡ, nhà này không thể không có người.
Tuy nói Ngọc Nương chưa dọn đi nhưng đó là chuyện sớm muộn. Dù có tìm được việc làm thì cũng không có thời gian quán xuyến chuyện nhà.
Thôi vậy, Trương Tiếu tiếc nuối thu ánh mắt về.
Trương Tiếu thì tiếc nuối từ bỏ, còn Tống đại mụ lại không lên tiếng, nàng cúi đầu làm như đang lắng nghe người khác nói chuyện, nhưng thực ra là đang vểnh tai lên nghe Tiêu Bảo Trân nói chuyện với Kim Tú Nhi.
Tống đại mụ im lặng nghe cả buổi, đợi đến khi Cao Kính mang phần thịt đã chia của nàng đến, Tống đại mụ cầm lên định đi ngay.
"Tống đại mụ, túi của mụ quên rồi, ta nhờ Tiểu Cao vào lấy cái gì đó rồi đưa túi cho mụ để mụ mang về." Tiêu Bảo Trân không muốn để Tống đại mụ quay lại nữa.
Tống đại mụ lập tức quay đầu, vỗ vào đầu, "Ôi, tôi lại quên mất."
Thực ra trong lòng bà đang mải nghĩ đến công việc nên quên luôn cả việc còn đồ đạc ở lại đây.
Cao Kính nhanh chóng lấy một chiếc túi trống để đổ phần lương thực tinh vào, Tống đại mụ cầm túi rồi vội vàng bỏ đi.
"Không biết Tống đại mụ làm sao vậy, gần đây cứ lơ đãng thế nào ấy, trước kia bà ấy có vậy đâu."
"Ngươi xem lời ngươi nói kìa, con gái bà ấy là Tiêu Phán Nhi trước kia cũng có thế này đâu, còn nữa Bạch Căn Cường trong viện mình từ trước cũng có như vậy đâu, người ta có thể thay đổi mà."
"Ôi dào, nhắc đến Căn Cường lại thấy không vui, hắn ta đã bị điều đi rồi còn gì." Trương Tiếu thở dài nói, "Ta thực sự hối hận, đáng lẽ nên sớm chia nhà, biết đâu khi Bạch Căn Cường xảy ra chuyện thì nhà ta cũng không bị liên lụy nhiều như vậy, ngươi nhìn xem bây giờ mọi người trong viện cứ nhắc đến Bạch Căn Cường là nhắc đến nhà ta, lũ trẻ con nhà ta ra ngoài cũng không dám ngẩng mặt nhìn ai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận