Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 120: Chó cắn người (length: 8541)

Ngọc Nương nghe xong hắn còn dám cắn người, cưỡi trên người Bạch Căn Cường, lại cho hắn một cái tát, sau đó ngẩng đầu liền hô: "Không xong rồi, con quỷ này chắc là muốn phát điên, hắn lại muốn cắn chị Tề Yến, cái này nếu bị cắn có phải sẽ phải đi tiêm không?"
"Hắn dám cắn chị Tề Yến, lát nữa có phải lại cắn tất cả mọi người chúng ta không, cái này không được đâu."
Những người khác liền vội gật đầu, "Tuyệt đối không được, hay là mình tìm vải bịt miệng hắn lại đi?"
"Ta thấy hắn phát cuồng dữ dội, chắc là không đợi được đi tìm vải đâu." Ngọc Nương nước mắt rưng rưng, rất là không nỡ nhìn Bạch Căn Cường một chút, rồi nói, "Căn Cường, anh đừng trách em, em cũng là vì cứu anh, em không thể không có anh được."
Những người khác nhìn Ngọc Nương cứ khóc mãi, cứ đánh mãi, trong lòng đều có chút xúc động.
"Bình thường nhìn không ra, Ngọc Nương gan bé thế mà bây giờ dám xông lên đuổi tà ma, tình cảm vợ chồng nhà họ coi bộ cũng không tệ nha."
"Còn không phải sao, Ngọc Nương vừa rồi thế nhưng là cùng Bạch Căn Cường cùng nhau gặp quỷ đó, trời ơi, cái này nếu là mình, đừng nói xông lên đuổi tà ma, chắc bị dọa về nằm một ngày."
Ngọc Nương nghe những người khác khen mình, nước mắt chảy càng dữ, quay người trực tiếp đi giật giày của Hứa Đại Phương.
Hứa Đại Phương đang đứng cạnh Bạch Căn Cường, hắn dĩ nhiên không phải đến đánh người đuổi quỷ, hắn sợ Bạch Căn Cường bị mọi người đánh ra thương tích đến tính mạng, nên đứng ra chủ trì cục diện.
Bất thình lình bị Ngọc Nương giật giày, Hứa Đại Phương giật mình, "Cô đây làm gì? Ôi chao vị nữ đồng chí này, cô không được như thế chứ! Cô cởi tất tôi làm gì?"
Chỉ thấy Ngọc Nương túm lấy giày của hắn trực tiếp cởi một chiếc, lại túm lấy tất của hắn xoa xoa một phen kéo xuống, trực tiếp vo thành một cục nhét vào miệng Bạch Căn Cường, nhét kín cả miệng hắn, lần này đừng nói há mồm cắn người, hắn há mồm cũng tốn sức lắm.
Một loạt động tác này, Ngọc Nương làm một mạch, không chút do dự.
Sau khi nhét tất thối vào miệng Bạch Căn Cường, Ngọc Nương lúc này mới khóc sướt mướt nói: "Em đây cũng là vì tốt cho Căn Cường, anh ấy giờ bị ác quỷ nhập, ai cũng không biết, cứ cắn bừa, nhỡ cắn bị thương người chẳng phải phải bồi tiền sao? Quan trọng hơn là em sợ ác quỷ này đến lúc đó làm bị thương Căn Cường nhà em, lỡ hắn cắn lưỡi tự vẫn thì sao?"
Những người khác nghe Ngọc Nương nói, nghĩ một hồi, cảm thấy cũng có lý.
"Ngọc Nương nói đúng, cắn người thì thôi, dù sao cũng cắn không chết, nhưng mà nếu cắn lưỡi tự sát, thì lại là chuyện chết người."
Còn có người gật gù, "Các người khoan đã, chiêu này của Ngọc Nương hay thật, các người xem Bạch Căn Cường hiện tại có há được miệng đâu."
Nằm dưới đất, Bạch Căn Cường nghe vậy thì suýt ngất.
Hắn hiện tại không những há không nổi miệng, mà còn sắp bị mùi tất thối làm cho ngất xỉu rồi!
Sĩ có thể giết chứ không thể làm nhục, bị đánh cho một trận hắn nhịn, nhưng cái tất thối buồn nôn thế này, cũng dám nhét vào miệng hắn!
Phải biết Hứa Đại Phương làm ở phòng bảo vệ, cả ngày chạy khắp xưởng, chân vốn đã đầy mồ hôi.
Thêm lần này phòng bảo vệ phát dép mủ chất lượng không tốt lắm, đôi bàn chân lớn của hắn cả ngày bí bách trong dép mủ, vừa cởi tất ra, cái mùi kia trực tiếp làm người ta muốn xỉu, xộc lên làm Bạch Căn Cường muốn buồn nôn.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Ngọc Nương, trong lòng đã nghĩ sẵn cả vạn cách tra tấn Ngọc Nương, hận không thể ngay bây giờ liền tra tấn nàng một trận.
Lúc này Bạch Căn Cường, quả thật sống không được, chết cũng không xong, hắn siết chặt nắm tay, thấy Ngọc Nương còn định xông lên đánh mình, hai mắt hắn trực tiếp nổi đầy tơ máu, lý trí của hắn sắp hỏng mất.
Sát bên còn bị đánh, trong miệng còn nhét cái tất thối có thể làm người ngất đi, hắn cả đời này chưa từng bị nhiều tra tấn đến vậy.
Bị người ngoài đánh tơi bời hắn còn nhịn được, dù sao cũng là vì không cho hạ đài, vì chối tội trên người mình, nhưng Ngọc Nương là cái thá gì, trong mắt hắn và mẹ hắn, Ngọc Nương thậm chí còn không bằng một con chó.
Vậy mà bây giờ con chó này lại xông lên cắn người, còn cắn hắn rất đau.
Bạch Căn Cường nghiến răng ken két, giận dữ gầm lên một tiếng, cố giằng co, giờ hắn chẳng cần gì hết, hắn muốn giết Ngọc Nương!
Nhưng ngay lúc Bạch Căn Cường đột nhiên phát cuồng, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Bạch Căn Cường anh muốn làm gì, anh lại muốn làm gì Ngọc Nương? Tôi nhắc anh, bây giờ trông anh cũng không giống như là bị quỷ nhập." Tiêu Bảo Trân giọng nói cực lạnh lên tiếng.
Bạch Căn Cường khựng lại, nhắm nghiền mắt, hai cánh tay siết thành nắm đấm run rẩy không ngừng, hiển nhiên hắn giờ cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng mà có giận cũng vô dụng, kẻ làm chuyện xấu luôn chột dạ mà, hắn không dám nổi giận, không dám đánh lại Ngọc Nương, vậy chỉ có thể nằm trên mặt đất mặc cho mọi người trừ tà giúp hắn!
Ngọc Nương thừa cơ hội này, cứ xả hết cơn giận trong lòng, nàng là người đánh hăng nhất và nhiều nhất, thậm chí Kim Tú Nhi người một mực tin có quỷ cũng đánh không bằng nàng!
Nàng đánh đến toàn thân sôi sùng sục, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi, hơn nữa không hiểu sao, nhìn Bạch Căn Cường bị đè dưới đất đánh, bỗng nhiên lại rất muốn khóc, nước mắt cứ rơi lã chã, không biết là đang khóc cho Bạch Căn Cường, hay là đang khóc cho chính mình chịu đựng bấy nhiêu năm đòn roi.
Tóm lại, nước mắt không ngừng được.
Mọi người thấy bộ dạng Ngọc Nương thế này liền dừng tay, nhường chỗ cho nàng, còn có người xúc động nói, "Mọi người xem Ngọc Nương thế này là sao, đây mới gọi là quân pháp bất vị thân, người bình thường nỡ đánh như thế sao?"
"Tôi thấy cũng phải, chắc chắn cô ấy thương Bạch Căn Cường lắm rồi, thật là đáng thương, nói xem Bạch Căn Cường sao lại gặp phải chuyện này, đúng là xui xẻo mà."
"Bình thường nhìn không ra, nhưng đến lúc then chốt này, xem ra Ngọc Nương mới có quyết đoán."
Đám hàng xóm láng giềng vây quanh bên người Bạch Căn Cường, ngươi một câu ta một câu, đều đang tán dương Ngọc Nương.
Bọn họ càng tán dương, Vương đại mụ càng phẫn nộ, bà thực sự muốn tức chết, nhưng lại không dám mở miệng kêu dừng.
Không những không thể kêu dừng, thỉnh thoảng có vài ánh mắt của người hàng xóm quét tới, Vương đại mụ còn phải cố tươi cười, vỗ tay nói, "Mọi người nói đúng, Ngọc Nương đánh giỏi lắm, mau chóng đuổi con quỷ đó đi, đây mới là con dâu hiếu thuận của ta."
Lúc này trong lòng Vương đại mụ khổ, chỉ sợ chỉ có Bạch Căn Cường mới hiểu được.
Thống khổ tra tấn à, cũng không biết đã đánh bao lâu, Bạch Căn Cường cảm thấy mình sắp bị hành hạ đến chết rồi, hắn nằm thoi thóp trên mặt đất, tất thối trong miệng vẫn đang không ngừng xông lên, xông đến mức nước mắt hắn cứ chảy ra.
Đúng lúc này, ngoài ngõ vang lên một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
"Sao sao thế? Tôi nghe nói trong cái ngõ này có người phạm pháp, bảo là hạ độc đổi thuốc của lãnh đạo, còn hại chết lãnh đạo nữa, thật hay giả đấy?"
"Vừa nghe thấy tin chúng tôi đã chạy tới, nghe nói người kia làm không ít chuyện xấu, còn quan hệ bất chính với nhiều phụ nữ, thế nào, bắt được chưa?"
[📢 tác giả có lời nói ] Cho mọi người tin tức tốt nè, cảm cúm của ta đang đỡ rồi đó! Đi khám ở bệnh viện, bác sĩ nói có thai tốt nhất không dùng thuốc, giờ cứ nghỉ ngơi cho khỏe thôi.
Vì không uống thuốc, bệnh tình hồi phục khá chậm, buổi đêm luôn bị ho, nghỉ ngơi không đủ, nên ta xin nghỉ ba ngày, ăn tết cho khỏe rồi quay lại đăng chương mới nha, chúc mọi người năm mới vui vẻ, một năm mới phát tài phát lộc!!
p: Mọi người ra đường chú ý bảo vệ nha, bị cảm cúm khó chịu lắm, đau họng như dao cắt vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận