Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 83: Cột công cáo phong ba (length: 11991)

◎ canh hai ◎ Tiêu Phán Nhi từ phía sau đuổi theo, cũng không hề ồn ào, trên mặt nở nụ cười, cùng Tiêu Bảo Trân cùng nhau đi xưởng thép.
Nàng vừa rồi nói lời không khách khí, bất quá Tiêu Bảo Trân cũng chỉ liếc nàng một cái, không lên tiếng trả lời.
Chủ yếu là vì chính Tiêu Bảo Trân cũng không biết, việc làm cộng tác viên rốt cuộc có chắc chắn hay không.
Một mặt, nàng chưa đưa tiền, chắc chắn là không thể so với người ta đã nộp tiền.
Mặt khác, đêm giao thừa hôm đó Giang bác sĩ lại tỏ rõ sự thích thú với nàng, còn nói muốn đích thân hỏi về việc tuyển người vào phòng y tế.
Tiêu Bảo Trân không rõ Giang bác sĩ rốt cuộc chỉ nói cho có hay không, hay là thật sự có ý định hỏi, coi như thật hỏi đến, cũng không nhất định là sẽ chọn nàng.
Trong lúc nhất thời thật không biết chuyện này sẽ ra sao.
Mang tâm trạng thấp thỏm, Tiêu Bảo Trân tranh thủ thời gian tăng nhanh bước chân đến xưởng thép.
Bảng thông báo tuyển dụng của xưởng thép ở ngay cửa chính, đi qua cổng xưởng thép vài bước là thấy được, hôm nay bảo vệ cũng không chặn, thấy người ta giống đến xin việc thì để vào.
Tiêu Bảo Trân và Tiêu Phán Nhi chạy đến thì phía trước bảng thông báo đã có một đám người vây quanh, mọi người đều đang chen chúc về phía trước để xem kết quả, tình hình này thật sự không biết làm sao mà chen vào.
Tiêu Bảo Trân còn đang nghĩ cách để chen qua đám đông, Tiêu Phán Nhi thì mắt sáng lên, vô cùng hào hứng.
Nàng xắn tay áo lên, xông thẳng về phía đám đông, sau đó trực tiếp tiến lên.
Một nữ đồng chí bị Tiêu Phán Nhi chen lấn đến mức lảo đảo, suýt ngã, lập tức mắng lên, "Cái người nào đây, không có mắt à? Không thấy có bao nhiêu người ở đây hả? Cứ nhắm vào mà chen, suýt chút nữa thì ngã."
Cô gái này cũng không phải dạng vừa, thấy Tiêu Phán Nhi vẫn cứ đẩy tới trước, trực tiếp chỉ tay vào nàng mà mắng: "Nói cô đấy, đồng chí, mắt cô bị mù à, ở đây đông người thế này mà cô cứ mặc kệ người khác rồi xông lên phía trước, làm gì có hoa gì trên đó à?"
Những người khác cũng để ý có người đang cố xông lên trước, nhưng không tiện nói ra mà thôi, lúc này có người đứng ra mắng thì tự nhiên đều đổ dồn ánh mắt lên người Tiêu Phán Nhi, ánh mắt ai cũng bất mãn và oán trách.
"Thế nào, đây có phải nhà của các người đâu, đây là địa phận của xưởng thép, các người đứng được thì ta cũng đứng được." Tiêu Phán Nhi cũng không phải người dễ dàng khuất phục, hùng hồn mà đáp lời.
Nàng liếc nhìn xung quanh, thấy rất nhiều người đang nhìn mình, ánh mắt không mấy thân thiện.
Nhưng mà Tiêu Phán Nhi chẳng hề sợ sệt, nàng tự động hiểu đó là ánh mắt ghen tị.
Đúng vậy, tất cả mọi người đang ghen ghét với nàng!
Nghĩ như vậy, Tiêu Phán Nhi liền thấy hả dạ hơn, không thèm để ý bị người ta mắng, liền cố gắng chen vào đám người, tiếp tục đẩy lên phía trước.
Những người khác lập tức lên tiếng phàn nàn, "Ít nhất cô cũng phải chờ người ta xem xong rồi mới đi vào chứ! Ở đây đông người thế còn cứ muốn lên đầu."
"Đúng đấy, con gái nhà ai mà thế này không biết?"
Tiêu Phán Nhi càng đẩy tới trước, những người ở bên trong muốn động tay đẩy nàng ra ngoài, lần này thì Tiêu Phán Nhi tức giận, "Các ngươi xem xong rồi thì mau tránh ra đi, cứ đứng đó làm gì?"
Nàng căm giận bất bình, chợt như nghĩ ra điều gì đó, nhìn mọi người bằng ánh mắt trách móc, "À! Ta biết rồi, có phải các ngươi không đỗ nên mới cứ đứng đó không cho người khác xem? Các ngươi thật ác độc."
Mọi người: ...
Không hiểu, thật sự không hiểu được suy nghĩ của cô đồng chí này.
Tiêu Phán Nhi dẫm lên người phía trước, hùng hổ nói, "Ta sẽ không để các người toại nguyện, hôm nay thế nào ta cũng phải chen lên phía trước, đừng hòng tranh mất việc làm cộng tác viên của ta!"
Nhắc đến đây, ánh mắt Tiêu Phán Nhi tràn đầy đắc ý, "Ta thi vào làm ở phòng y tế, mau tránh ra, để ta xem thông báo."
Lần này khi nàng đẩy về phía trước thì lại thuận lợi hơn, mọi người không muốn mất thời gian với nàng, thấy Tiêu Phán Nhi đến thì chủ động lùi sang bên.
Tiêu Phán Nhi lẻn đến trước bảng thông báo, nheo mắt bắt đầu nhìn chữ trên đó, từ trên xuống dưới, nàng muốn tìm chỗ của phòng y tế, tìm tên của mình.
Ai ngờ mới vừa nhìn được một hàng chữ, Tiêu Phán Nhi đã tròn mắt kinh ngạc.
Nàng phát hiện chữ đỏ trên giấy nàng không biết hết! Chỉ biết chữ "Một", "Xe", "Hai", mấy chữ đơn giản, những chữ khác thì nhìn quen, nhưng không nhớ rõ là có ý gì.
Còn về chữ phòng y tế, thì nàng hoàn toàn không biết.
Tiêu Phán Nhi nhìn những chữ lạ lẫm trên giấy đỏ, cắn cắn môi, trong lòng dấy lên sự phẫn hận.
Thực ra nàng cũng từng học tiểu học, hơn nữa còn có bằng tốt nghiệp tiểu học, theo lý thuyết không thể mù chữ được.
Nhưng mà vấn đề là ở chỗ, hồi tiểu học nàng không chịu nghe giảng bài, nghĩ đến chuyện này thì Tiêu Phán Nhi lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vốn là nhà Tiêu Phán Nhi không muốn bỏ tiền cho nàng đi học, cảm thấy con gái sớm muộn cũng đi lấy chồng, đi học là lãng phí tiền.
Nhưng mà Tiêu Phán Nhi nhất quyết không chịu, ở nhà khóc lóc ầm ĩ, còn chạy ra thôn vừa khóc vừa gào, nói hai người anh trai đều được đi học mà nhà lại không cho nàng đi, đúng là không xem nàng ra gì.
Tiêu Phán Nhi làm loạn quá, cuối cùng lãnh đạo trong thôn phải ra mặt giúp Tiêu Phán Nhi nói chuyện, bảo vợ chồng Tiêu nhị phải bỏ tiền đưa con gái đi học.
Vợ chồng Tiêu nhị sợ bị người khác nói xấu sau lưng, bất đắc dĩ phải lấy tiền cho Tiêu Phán Nhi đi học.
Theo lý thuyết náo loạn như vậy, Tiêu Phán Nhi ở trường tiểu học phải học hành cho chăm chỉ, chính nàng cũng dự tính như thế, đi học thật giỏi, sau này thi lên cấp hai, lại lên cấp ba, ít nhất có thể đi thi tuyển vào vị trí công nhân, đổi đời.
Nhưng mà tính toán của người không bằng trời tính, Tiêu Phán Nhi tính toán đâu vào đấy, ai ngờ lúc lên tiểu học thì hai tên vô dụng kia của nàng bắt đầu phá rối, suốt ngày kêu la là mình đang tuổi ăn tuổi lớn ăn không đủ no, đến bữa ăn thì như quỷ đói đầu thai, vét sạch đồ ăn trên bàn, không chừa cho Tiêu Phán Nhi một chút.
Tiêu Phán Nhi ở nhà không được ăn no, bụng đói cồn cào, cuối cùng không còn cách nào đành phải lên rừng tìm đồ ăn.
Ban ngày nàng phải đi học, đương nhiên không có cách nào trốn học lên rừng, chỉ có thể nhân lúc ban đêm lên núi tìm một ít đồ ăn, nhiều khi vẫn không được ăn no.
Ban đêm không ngủ đủ thì ban ngày mệt mỏi rã rời, ăn không no cũng không có sức nghe giảng, một thời gian sau, Tiêu Phán Nhi liền không theo kịp bài giảng của thầy, cuối cùng miễn cưỡng thi được cái bằng tốt nghiệp tiểu học.
Vì chuyện này, Tiêu nhị thẩm ở trong thôn cười nhạo một trận, nói con gái của mình chỉ toàn làm chuyện vô nghĩa, rõ ràng đầu óc chậm chạp mà còn muốn học đòi đi học, cuối cùng thi được cái kết quả rác rưởi, đúng là mất mặt!
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Tiêu Phán Nhi cũng không có cơ hội tiếp xúc lại với kiến thức, một thời gian sau, những chữ đã học đều trả lại hết cho thầy giáo, nên bây giờ mới thành ra nhìn chữ trên giấy đỏ lại cảm thấy xa lạ.
Lúc này, Tiêu Phán Nhi thật sự hận đến chảy máu, nàng bắt đầu hối hận chuyện tết nhất đã lấy đồ mang về, nhà mẹ đẻ của nàng căn bản không xứng với những thứ đó!
Theo Tiêu Phán Nhi thì nàng còn thông minh hơn hai tên vô dụng kia của mình, nàng mới là người đáng được cha mẹ thiên vị và hưởng mọi tài nguyên, chỉ tiếc cha mẹ của nàng cũng là một đôi đồ đần, đã là đồ đần thì không xứng đáng để nàng về sau phải hiếu thuận.
Tiêu Phán Nhi nghĩ đến chuyện cha mẹ về sau già cả, muốn nhờ cậy hai người anh trai thì không thể, đến lúc phải cầu xin nàng, còn mình thì sẽ thờ ơ lạnh nhạt với họ, không khỏi cười lạnh thành tiếng.
"Này không phải là do ngươi cũng đứng đó nửa ngày sao, ngươi rốt cuộc đỗ chưa vậy? Chưa đỗ thì mau tránh ra đi, người khác còn phải xem nữa." Lời phàn nàn bên tai khiến Tiêu Phán Nhi bừng tỉnh.
Nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn chữ trên giấy đỏ, nhíu mày.
Người bên cạnh lại càng thêm mất kiên nhẫn, "Vừa nãy cô còn làm ầm lên bắt người khác tránh ra, giờ thì lại cứ đứng lì ra đó không đi, có biết xấu hổ không?"
Tiêu Phán Nhi đảo mắt, nảy ra chủ ý, nàng cố tình ghé sát vào tờ giấy đỏ, mở to mắt ra xem, sau đó mới nói: "Gấp cái gì mà gấp, chẳng qua là mắt ta kém không nhìn rõ thôi mà? Ta không được nhìn cẩn thận sao?"
"Thế mà cô nhìn nửa ngày trời rồi đấy, mắt cô kém đến mức nào thế?"
Tiêu Phán Nhi liền hùng hồn nói, "Chê bai cái gì, thế thì anh xem cho tôi đi, anh tìm được thì tôi đi."
Người bên cạnh cũng bị làm cho hết cách, ngẫm kỹ lại thấy cũng có lý, thế là gật đầu, "Tên cô là gì, đăng ký vào phân xưởng nào?"
"Tôi không phải phân xưởng, tôi ở phòng y tế, Tiêu Phán Nhi! Anh cứ tìm Tiêu Phán Nhi là được." Tiêu Phán Nhi biết mình đã nộp tiền rồi, coi như đã là cộng tác viên, nên bắt đầu đắc ý.
Nàng mang vẻ đắc ý nhìn những người xung quanh, "Anh mau giúp tôi tìm đi, tìm được tôi sẽ nhớ ơn anh, nhớ là phòng y tế Tiêu Phán Nhi đấy nhé."
Thế là có người giúp nàng tìm, từng cái từng cái liếc xuống, "Tiêu Phán Nhi... phòng y tế... phòng y tế... Tiêu Phán Nhi, tìm được rồi! Tôi tìm thấy ở phòng cứu thương."
"Mau giúp tôi xem, có tên tôi ở dưới phòng y tế không!"
Tiêu Phán Nhi hưng phấn suýt chút nhảy dựng lên, không kịp chờ đợi hỏi.
Giúp nàng tìm tên người kia lại im lặng một hồi, sau đó phát ra giọng nghi ngờ, "Ngươi xác định ngươi tên Tiêu Phán Nhi? Cái tên ở danh sách phòng y tế không phải của ngươi mà?"
"Cái gì?"
"Phòng y tế chỉ tuyển một người, cũng họ Tiêu, nhưng mà không phải ngươi Tiêu Phán Nhi, ngươi có nhầm lẫn gì không?"
Trong khoảnh khắc này, máu huyết Tiêu Phán Nhi toàn thân như đông lại, lạnh từ đầu đến chân, lông tơ sau lưng trực tiếp dựng đứng lên.
Tiêu Phán Nhi: "Ngươi có nhìn nhầm không?"
Nàng cũng không đợi người ta trả lời, trực tiếp đẩy người kia ra, tiến đến chỗ giấy đỏ xem, nàng chưa từ bỏ ý định xem thử.
Ba chữ phòng y tế nàng không biết, nhưng nàng biết cái tên phía dưới ba chữ kia không phải của mình, không phải Tiêu Phán Nhi.
Nói cách khác, nàng bỏ tiền ra, nhưng không có được công việc cộng tác viên!
Tiêu Phán Nhi toàn thân một trận run rẩy, nàng nhớ lời Phương Viễn ca đã nói, ba trăm đồng tiền này là hơn phân nửa tiền tích cóp trong nhà, bây giờ số tiền này lấy ra đi, nhưng không nhận được việc làm, bọn họ bị người lừa rồi!
Tiêu Phán Nhi thật sự thất vọng tột độ, đồng thời lại thấy tức giận, nàng thực sự muốn tức chết, trực tiếp muốn đi tìm Tống Phương Viễn.
Nàng cũng không màng đến bây giờ còn đang là giờ làm việc, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Đi tìm Tống Phương Viễn, bảo Tống Phương Viễn đi đòi lại công bằng, bắt người ta trả lại ba trăm đồng!
Nhưng ngay lúc Tiêu Phán Nhi bước ra, lại nghe thấy phía sau kêu lên, "Tiêu Phán Nhi, ta tìm thấy tên của ngươi rồi."
Tiêu Phán Nhi mừng rỡ quay đầu, chỉ nghe thấy người nọ nói, "Ngươi trúng tuyển! Trong thông báo có tên ngươi, ngươi là tạp công nhà ăn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận