Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 160: Nửa phiến thịt heo (length: 11641)

"Đừng nói trẻ con, chính chúng ta là người lớn mà không ăn thịt lâu như vậy cũng chịu không nổi, trong người luôn cần chút chất béo."
"Hôm nay được phát dầu hạt cải không tệ, vậy chúng ta cũng phải ăn chút mỡ lợn chứ, nếu không cả ngày làm việc thì cơ thể đều không còn sức lực." Hứa đại mụ mang lương thực tinh vào nhà, sau khi đi ra cũng một mặt lo lắng mà nói.
Vu nãi nãi đi ra, "Năm nay rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hàng hóa thì ngược lại phát đủ cho cả trẻ lẫn già, nhưng mà thịt đâu? Những năm qua coi như không phát được tầm mười cân, thì cũng sẽ phát được mấy cân chứ? Ăn Tết mà không có thịt thì tính sao? Ta vẫn còn chờ được phát thịt để làm viên thịt nhỏ rán cơ."
Những năm trước, còn chưa tới ngày nghỉ thì xưởng thép đã sớm dán danh sách phúc lợi ăn Tết lên cột thông báo rồi, năm nay thì chậm chạp không thấy động tĩnh, cái này khó khăn lắm mới có phúc lợi phát xuống mà ngay cả miếng bọt thịt cũng không nhìn thấy.
Không nói đến Tiêu Bảo Trân, mà ngay cả đám hàng xóm trong khu tập thể cũng đều không hiểu chuyện gì.
Tiêu Phán Nhi bưng chậu đi tới, cô ta ngược lại rất thông minh, liền nói: "Vu nãi nãi, bà là người lớn tuổi nhất và có thâm niên nhất trong khu tập thể này, hay là bà đến xưởng thép hỏi lãnh đạo xem sao? Thịt năm nay đến bao giờ phát, còn phát không?"
Chính cô ta không đi hỏi mà lại nhờ Vu nãi nãi đi, là vì sợ lãnh đạo phiền cô ta đây mà.
Vu nãi nãi lườm Tiêu Phán Nhi một cái, trong lòng biết Tiêu Phán Nhi đang lợi dụng mình, nhưng bà cũng không tức giận.
Chủ yếu là năm nay thực sự quá kỳ lạ, Vu nãi nãi đã tay sờ lên tạp dề, chuẩn bị tháo tạp dề để đi xưởng thép.
"Để ta qua đó xem thử, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì." Bà còn chưa cởi tạp dề ra thì Tề Yến đã kéo Thiết Đầu từ trong nhà đi ra.
"Thôi, Vu nãi nãi không cần đi, ta biết năm nay là có chuyện gì rồi." Tề Yến nói.
"Ngươi biết à, mau nói cho chúng ta biết xem, thịt năm nay đâu? Đến cuối cùng còn phát không? Không có thịt thì gọi gì là ăn Tết."
"Đúng đấy, ta nhớ là trên đại hội, lãnh đạo có nói là năm nay xưởng thép chúng ta hiệu quả sản xuất đặc biệt tốt cơ mà? Hiệu quả sản xuất tốt như thế, sao lại còn không phát thịt nhỉ? Mọi năm trước đều phát cả mà." Kim Tú Nhi từ ngoài cửa đi tới, cũng mang vẻ lo lắng.
Đừng nhìn Kim Tú Nhi không phải là người trong khu tập thể này, nhưng cô ta có thể coi là người ngoài biên chế của khu, dù sao cứ trong khu có chuyện gì vui thì Kim Tú Nhi đều là người đầu tiên chạy đến, cô ta với Hứa đại mụ và Vu nãi nãi trong khu quan hệ rất tốt, ngay cả Trương Tiếu cũng có thể nói chuyện được vài câu, nên cứ có chuyện gì là Kim Tú Nhi đều thích chạy đến khu này, chứ không phải đi hỏi hàng xóm trong khu mình.
Ánh mắt Tề Yến đảo quanh một vòng, phát hiện mọi người đều đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, cô thở dài, "Năm nay là không có thịt heo rồi."
"Cái gì, tại sao? Trong xưởng sao có thể không phát thịt chứ, vậy thì bảo chúng ta ăn Tết bằng gì?" Tống đại mụ lập tức nhảy dựng lên, định đi ra ngoài, "Không được, ta phải đi hỏi lãnh đạo xem cái lý gì? Công nhân chúng ta quanh năm suốt tháng đổ bao mồ hôi xương máu cho xưởng, vậy mà đến Tết còn không có nổi một miếng thịt, như thế thì còn ra thể thống gì nữa?"
Trương Tiếu vừa rồi ở trong nhà nghe ngóng, lúc này nghe nói năm nay sẽ không có thịt thì cũng vội vã chạy ra.
Trước đây nhà cô có hai người làm công, tuy Vương đại mụ keo kiệt nắm quyền tài chính, nhưng cũng thi thoảng được ăn chút thức ăn mặn, giờ chỉ còn một người có lương mà năm nay còn không có thịt, Trương Tiếu cũng nóng ruột.
"Đúng đó Tống đại mụ, tôi đi cùng bà, năm nay mà không phát thịt thì còn ra thể thống gì nữa? Hay là có lãnh đạo nào tham ô mất thịt của chúng ta?" Trương Tiếu bắt đầu suy nghĩ theo hướng xấu nhất.
Hai người họ phản ứng mạnh nhất, Tề Yến thấy hai người họ vội vã như vậy thì vội gọi họ lại, "Mấy người cũng phải chờ ta nói xong đã, nghe nguyên nhân xem nào."
"Tề Yến cô có thể nói năng không hấp tấp được không, cứ nói một lèo xem, cô muốn dọa chết người hả?"
"Nào có phải ta nói hấp tấp, là do mấy người không chờ ta nói xong đã muốn đi, nói cho mấy người biết, năm nay không có thịt heo không phải là lỗi của xưởng, mà là toàn thành phố này đều không có thịt heo."
Mọi người nghe xong liền nhốn nháo cả lên.
"Sao có thể như thế được? Lợn đâu? Thịt đâu?" Tống đại mụ lo lắng bắt đầu ồn ào.
Tề Yến nhìn bà ta, nhịn xuống giải thích, "Là như thế này, hơn một tuần trước, lợn trong trang trại nuôi heo của thành phố chúng ta bị dịch tả lợn, sau đó lây lan ra, mấy trang trại nuôi heo có chỉ tiêu cũng đều chết bệnh, hiện tại chỉ còn mấy trại may mắn sống sót mà vẫn chưa bị bệnh dịch, những con lợn bệnh chết thì đều bị chôn và đốt tại chỗ hết rồi, cho nên năm nay chúng ta chỉ sợ là không được ăn thịt heo đâu."
"Không đúng Tiểu Yến, sao tôi nhớ là hôm qua tôi đi cửa hàng thực phẩm phụ vẫn thấy thịt heo được bày bán trên bàn dài mà? Chỉ có điều thịt hơi ít thôi." Vu nãi nãi không hiểu lắm hỏi.
"Bà có hỏi giá thịt không? Giờ thịt heo giá cao ngất trời, bán đắt lắm, lại còn phải xếp hàng mua cho nhanh không thì không còn. Hai hôm nữa là ngay cả cửa hàng thực phẩm phụ cũng hết thịt luôn, những tin này là khi đi họp tôi nghe các lãnh đạo nói đấy, theo như bọn họ giải thích thì năm nay nhà máy cũng làm ra được hai mươi con heo, nhưng chừng đó thịt căn bản không đủ chia cho tất cả mọi người, nên dứt khoát để dành thịt cho cán bộ hưu và công nhân về hưu một ít, còn công nhân bình thường như chúng ta thì không được chia. Lãnh đạo nói rồi, người trẻ thì một năm không ăn thịt heo cũng không sao, ưu tiên cung cấp cho cán bộ lão và công nhân về hưu trước."
Nghe nói chỉ có người về hưu mới có, Vu nãi nãi lo lắng, "Không đúng, ta cũng về hưu rồi mà, sao ta lại không có?"
"Đợt thịt này mới về hai hôm trước, phỏng chừng còn chưa làm thịt, không cùng đợt phúc lợi ăn Tết mà phát, bà chờ một lát nữa đi, nói không chừng hôm nay hoặc ngày mai sẽ có người mang đến cho bà."
Vu nãi nãi thở dài một hơi, có chút tiếc nuối nói, "Cũng không biết ta được chia bao nhiêu thịt nữa, vốn định làm viên thịt nhỏ rán để đó mà ăn dần, xem ra là không được rồi."
"Vu nãi nãi bà không cần nói vậy, nhìn lại chúng tôi xem này, trong nhà đến một cân thịt heo cũng không có, ngay cả cái bọt thịt cũng không thấy." Kim Tú Nhi lắc đầu thở dài, những người khác cũng đều mặt mày ủ rũ.
"Không có thịt thì Tết nhất ăn cái gì, còn lấy gì mà lấp đầy mấy cái miệng của lũ trẻ trong nhà nữa."
Nhưng mà đối với cách làm ưu tiên đồ tốt cho cán bộ và công nhân hưu thì mọi người lại không có ý kiến.
Đây là truyền thống cũ của xưởng thép rồi, lãnh đạo ở trên khi còn đương chức cũng sẽ ưu ái những công nhân và cán bộ hưu, dù sao ai rồi cũng có ngày già, ai rồi cũng có ngày hưu, khi anh tại vị mà không đối xử tốt với những người về hưu, thì sau này khi anh về hưu thì ai còn quản anh nữa chứ?
Cũng vì đạo lý này, nên mọi người rất dễ dàng chấp nhận.
Trong khu tập thể một trận thở than, Trương Tiếu dứt khoát ngồi phịch xuống bậc thềm, rất khó chịu, "Quanh năm suốt tháng chỉ mong ngóng đến dịp Tết có thể ăn thịt thả ga, ai ngờ năm nay lại không có, trong xưởng không phát chắc bên ngoài càng không mua được, các người bảo năm nay ăn Tết kiểu gì đây? Hay là chúng ta tổ đội đi bắt cá xem sao? Dù sao cũng có chút thức ăn mặn."
"Cô toàn nghĩ chuyện trên trời, giờ sông ngòi ở ngoại ô đều đóng băng cả rồi thì còn bắt cá ở đâu ra chứ? Đây cũng có phải vùng nông thôn đâu."
Tất cả mọi người mặt mày ủ rũ, Tiêu Bảo Trân cũng có chút chết lặng, cô còn muốn ăn Tết có thịt kho tàu, dưa cải hầm xương lớn đây, giờ thì coi như bỏ, có khi nào phải về quê hỏi lão nương xem có nhà ai vụng trộm nuôi heo không.
Tiêu Bảo Trân đang suy nghĩ thì trong khu tập thể lại có người đi vào, người đi đầu là tiểu quả phụ trong ngõ, tiểu quả phụ thở hồng hộc chạy đến.
Cô ta còn chưa thở đều hơi thì đã vội vàng nói: "Tiểu Cao, bên ngoài có người tìm cậu kìa."
Cô ta khoa tay múa chân, hành động có chút khoa trương, miêu tả, "Người kia gánh trên lưng nhiều thịt heo lắm, tôi đoán chừng phải có nửa con heo đấy."
"Ơ, sao lại có nhiều thịt heo vậy?"
"Sao cô lại biết người kia tìm Cao Kính, hay là nhà máy tìm được heo, chuyên để phát phúc lợi cho chúng ta đấy?" Trương Tiếu đứng phắt dậy, mắt như muốn sáng lên.
Tiểu quả phụ khoát tay, "Hắn vừa đến đầu ngõ là hỏi Tiểu Cao có nhà không, tôi không biết sao được? À, mà kia là một thanh niên, đầu húi cua lại còn mặc quân phục nữa, tôi đoán chắc là đồng chí quân nhân, Tiểu Cao có phải người nhà đến không đó? Gánh cả một con heo to thế kia cơ mà."
Hai vợ chồng Tiêu Bảo Trân và Cao Kính nhìn nhau, đều thấy sự mơ hồ trong mắt đối phương.
Đồng chí quân nhân, còn mang theo nhiều thịt heo như thế, có thể là ai được?
Còn chưa kịp để hai vợ chồng ra ngoài đón tiếp thì đồng chí quân nhân đã tự đi vào, quả không hổ là lính, gánh nhiều thịt heo như vậy mà bước đi vẫn nhẹ như gió, chân bước cũng rất nhanh.
Anh ta vừa vào đã hô lớn, "Cao Kính, em dâu, mau xem ta mang gì cho hai người này."
Tiêu Bảo Trân nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, vừa nhìn đã biết người đến là ai, Vu Vệ Hải, hắn chính là cháu trai của ông chủ đất nước lương thực.
Từ sau lần trước ở phân xưởng xảy ra chuyện Bạch Căn Cường bị đội trị an bắt đi, Vu Vệ Hải cũng đi, vội vàng về bệnh viện chăm sóc chú, một thời gian dài không thấy thằng nhóc này, không ngờ hôm nay hắn lại đến.
Điều quan trọng hơn là Vu Vệ Hải đang vác trên lưng nguyên nửa miếng thịt heo, đến gần còn thấy được lớp mỡ dày nửa tấc trên miếng thịt kia, còn bóng loáng nữa chứ.
Sau mông hắn có một đám trẻ con chạy theo thịt heo đến, đứa nào đứa nấy đều nuốt nước miếng, có một đứa nhỏ chảy cả dãi, mắt trừng trừng nhìn thịt heo, hận không thể xông lên ăn sống.
Vu Vệ Hải đi lên trước hai bước, cười rất tươi, "Sao? Miếng thịt heo này không tệ chứ? Con lợn này không bị dịch tả lợn đâu, yên tâm mà ăn."
Đúng là vậy, nhìn là biết lợn từ trại chăn nuôi ra rồi, béo múp míp, con không lớn lắm, nửa con cũng chỉ tầm 120 cân, mỡ thì có thể nhiều.
Vu Vệ Hải vừa vào, mấy cô gái lớn cô vợ trẻ trong viện cả đám quân nhân đồng chí cũng không để ý tới nữa mà nhìn chằm chằm vào miếng thịt heo sau lưng hắn.
Lúc này Tiêu Bảo Trân và Cao Kính hai vợ chồng đã hoàn toàn ngơ ngác, cả hai đều không hiểu chuyện gì.
"Này Vệ Hải, cháu làm gì thế? Sao lại vác cả nửa miếng thịt heo đến? Thịt heo này từ đâu ra? Cháu mang đến nhà ta làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận