Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 152: Đòi hỏi vải đỏ (length: 12151)

"Chị dâu, mẹ, hai người đang làm gì vậy?" Cô nương này lúc bước vào còn đang cười, nhưng ánh mắt quét đến Tống đại mụ cùng Tiêu Phán Nhi, ánh mắt lập tức căng thẳng, vội vàng khuyên can, "Trong nhà mãi mới yên tĩnh được một chút, hai người lại nói nhặng xị cả lên, vui vẻ không tốt sao?"
Người vừa đến không ai khác, chính là em gái út của Tống Phương Viễn, Tống Đình Đình.
"Đình Đình con nói cái gì vậy, là ta muốn cãi nhau với mẹ con à? Là ta kiếm chuyện vô cớ à? Chính mẹ con gây sự muốn đánh nhau với ta đấy." Tiêu Phán Nhi rụt tay đang chuẩn bị véo Tống đại mụ, sửa sang lại cổ áo bị kéo xộc xệch, không vui nói.
Nhân lúc Tiêu Phán Nhi mất tập trung, Tống đại mụ cũng không khách khí véo tay Tiêu Phán Nhi một cái, trong lòng lúc này mới thoải mái.
Tiêu Phán Nhi chỉ cảm thấy tay tê rần, lập tức quay lại nhìn, vừa vặn thấy Tống đại mụ còn chưa kịp rụt tay về.
Nàng nhíu mày, nhân lúc Tống đại mụ không để ý, thò chân ra, suýt chút nữa làm Tống đại mụ vấp ngã sấp mặt. "Tiêu Phán Nhi cô cố ý phải không?" Tống đại mụ trừng mắt, vừa nói vừa muốn xông lên đánh, Tiêu Phán Nhi cũng xắn tay áo lên không chịu yếu thế.
"Chẳng lẽ cô không cố ý à? Hai ta đều động tay động chân cả rồi? Giờ còn nói ai cố ý hay không cố ý làm gì? Cô đã không có dáng bà bà, thì tôi cũng không cần phải có dáng con dâu."
Hai người cãi nhau như học sinh tiểu học, Tống Đình Đình nhìn mà hết sức bất lực, "Thôi được rồi, mẹ dù sao cũng lớn tuổi hơn, cô nhường một chút đi, chị dâu con người thì..."
Tống Đình Đình nói được nửa chừng không biết phải nói tiếp thế nào, nàng thực sự không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung con người Tiêu Phán Nhi.
Tống Đình Đình chỉ còn cách nói: "Thôi được rồi, đều là người một nhà, êm ấm không tốt sao? Nhất định phải gây gổ đánh nhau thế này. Hai người cũng đâu phải trẻ con nữa, giờ ngay cả Đại Mao với Nhị Mao cũng không cãi nhau như vậy, hai người chẳng lẽ còn kém cả hai đứa bé à?"
"Hừ, con quản tốt mẹ con trước đi, có phải tại ta muốn tìm bà ấy cãi nhau đâu." Tiêu Phán Nhi hừ lạnh một tiếng, cầm cặp gắp than quay người đi nấu cơm.
Nàng dẫn đầu rút lui khỏi chiến trường, Tống đại mụ cũng biết làm ầm ĩ như này không ổn, nên cũng hừ lạnh một tiếng, mũi không ra mũi mắt không ra mắt lườm bóng lưng Tiêu Phán Nhi mấy cái, rồi mới thu lại ánh mắt.
Tống đại mụ thấy Tống Đình Đình đang cầm túi tiền của mình trên tay, mặt lại xị xuống, "Con lấy túi tiền ra ngoài làm gì? Lại đi mua đồ đấy à?"
Vì là con gái ruột của mình, Tống đại mụ nói chuyện không cần quá khách sáo, thẳng thắn nói: "Con bé chết dẫm này, cứ có tí tiền trong tay là tiêu xài hoang phí, không lễ không tết gì mà cứ rút tiền ra ngoài làm gì? Con lại mua lung tung cái gì đấy? Còn tiếp tục như này, sau này ta sẽ không để túi tiền cho con giữ nữa, ta giữ giúp cho."
Đây là chiêu trò quen thuộc của Tống đại mụ, ngoài miệng nói giữ giúp tiền cho Tống Đình Đình, nhưng tiền cứ vào tay bà ta thì y như ném vào chum, không bao giờ đòi ra được.
Tống đại mụ từng dùng chiêu này lừa lấy hết tiền mừng tuổi của Tống Đình Đình cũng như mấy đồng ít ỏi mà nàng lén đi may vá quần áo kiếm được, tất cả đều bị Tống đại mụ lấy sạch.
Lần này Tống Đình Đình sẽ không sập bẫy nữa, nghe mẹ mình nói vậy, ý cười trên môi Tống Đình Đình nhạt đi mấy phần.
Vẻ mặt nàng có chút khó chịu nói: "Mẹ à, con không có ra ngoài tiêu tiền, con ra ngoài gọi điện thoại."
Tống đại mụ lại tiếp lời ngay, thái độ hùng hổ: "Hả, con gọi điện cho ai? Con không biết gọi điện tốn tiền à? Con bé chết dẫm kia chẳng biết gì kiếm tiền khó khăn cả."
Nụ cười trên mặt Tống Đình Đình đã hoàn toàn biến mất, giọng nói có chút nản lòng: "Mẹ à, con đến chút tự do cũng không có sao? Con ra ngoài gọi điện thoại cho Chí Quân, gọi điện cho người yêu mình cũng phải báo cáo với mẹ à? Mẹ à, con là người, chứ có phải con chó đâu, tại sao cái gì cũng phải nghe lời mẹ?"
Người yêu của Tống Đình Đình tên là Lâm Chí Quân, hiện đang là lính ở Vân Nam, hai người đã đính hôn từ lâu, nhưng vì Lâm Chí Quân chưa về từ Vân Nam nên vẫn chưa làm đám cưới được.
"Con là do mẹ sinh ra, đương nhiên phải nghe mẹ, hỏi có mấy câu mà đã giận dỗi rồi, đúng là tại mẹ chiều hư con, sau này không được nuông chiều con như vậy nữa." Tống đại mụ cũng cảm thấy xấu hổ, giận dữ trả lời một câu, rồi nhanh chóng hỏi tiếp, "Không lễ không tết gì, con gọi điện cho Chí Quân làm gì?"
"Con với Chí Quân đã ba tháng không liên lạc được rồi, con nhớ anh ấy, đi ra bưu điện gọi cho anh ấy, hỏi xem khi nào anh ấy về, chuyện này cũng phải báo cáo với mẹ à? Mẹ à, mẹ có coi con là người không đấy?"
"Mà, tiền này cũng đâu phải mẹ cho con, là Chí Quân gửi tiền trợ cấp về cho con, con dựa vào cái gì phải đưa cho mẹ?" Đến đây, tâm trạng tốt của Tống Đình Đình đã hoàn toàn tan biến, nàng im lặng một hồi, cắn môi nói, "Chí Quân bảo rồi, anh ấy khoảng một tháng nữa là về, lần này về là chuẩn bị làm đám cưới."
Không sai, vừa rồi trong điện thoại Tống Đình Đình mới biết được vị hôn phu sắp trở về, lúc về nhà mặt mày còn tươi rói, ai ngờ vừa vào cửa lại bị mẹ mình vặn hỏi đủ điều, bao nhiêu tâm tình tốt đều tiêu tan hết.
Nụ cười trên mặt Tống Đình Đình hoàn toàn tắt ngấm, có chút ấm ức nói: "Chờ con với Chí Quân cưới nhau rồi con sẽ theo quân, sau này không phải ở trước mặt mẹ chướng mắt nữa."
"Con bé chết dẫm kia ăn nói kiểu gì đấy? Ta cực khổ nuôi con lớn thế này, con lại nói những lời làm tổn thương trái tim ta. Mà, mẹ là mẹ còn không quản được con à, con đúng là lông cánh cứng cáp muốn bay rồi nhỉ." Tống đại mụ xua tay, "Thôi thôi, ta cũng không nói con nữa, con sắp thành gái lớn rồi cũng sắp kết hôn rồi, Chí Quân có nói cụ thể khi nào về không? Ta còn chuẩn bị chút đồ ăn ngon cho anh ấy, dù sao cũng là người sắp làm con rể, đến lúc đó không có thứ gì ra hồn thì sao được?"
Nghe Tống đại mụ nói vậy, tâm trạng Tống Đình Đình lại dịu đi, nín khóc mỉm cười, nàng nghĩ ngợi rồi nói, "Chí Quân chưa nói rõ khi nào về, nhưng cũng trong vòng một hai tháng tới thôi, anh ấy bảo con cứ chuẩn bị chuyện hôn lễ các thứ, với lại làm cho anh ấy ít bánh hẹ, anh ấy thích ăn món đó lắm."
"Bánh hẹ à? Để mẹ làm cho, tay nghề của con vẫn kém hơn mẹ." Con rể sắp về, Tống đại mụ trong lòng cũng vui vẻ, dù sao thì thời buổi này quân nhân là vinh dự nhất, trong nhà có người thân làm bộ đội thì cả nhà đi ra ngoài đều được nở mày nở mặt.
Giờ bà còn có thêm một con rể quân nhân, vậy thì đương nhiên là vui rồi.
Nghĩ như vậy, thái độ của Tống đại mụ đối với Tống Đình Đình cũng tốt hơn rất nhiều, bà chỉ vào phía ngoài cửa phòng bếp nói, "Đừng có lẩn quẩn ở đây, hôm nay không cần con nấu cơm, con về phòng nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm mẹ sẽ gọi."
Tống đại mụ vui vẻ hớn hở nói.
Tống Đình Đình vẫn còn hơi lo lắng, ánh mắt đảo qua lại giữa Tiêu Phán Nhi và Tống đại mụ, "Con về phòng rồi hai người làm thế nào? Hay là hai người cùng đi nghỉ đi, cơm hôm nay để con làm, hai người đừng có làm ầm ĩ lên nữa."
"Đừng nói nhiều, đi mau! Mẹ con là người không biết suy nghĩ sao? Con rể mẹ sắp về rồi, mẹ với chị con còn chấp nhặt cái gì? Có gì mà làm ầm ĩ lên nữa, yên tâm đi, đi mau!"
Tống Đình Đình và Tống đại mụ đều rất đắc ý, chỉ có Tiêu Phán Nhi đang cặm cụi cắt đồ ăn, ánh mắt thì lóe lên.
Lúc nãy Tống Đình Đình và Tống đại mụ nói chuyện, Tiêu Phán Nhi vẫn luôn không phản ứng gì, cắm cúi thái thịt, đến khi Tống Đình Đình đi hẳn, Tiêu Phán Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu xác nhận Tống Đình Đình đã rời đi, lúc này mới dồn hết tinh thần vào việc nấu cơm.
May mà con bé này không nhớ ra, cuối cùng cũng đi rồi.
Tiêu Phán Nhi thầm thở phào trong lòng.
Kết quả cái thở phào còn chưa dứt thì Tống Đình Đình vừa mới đi đã quay lại, lại trở về phòng bếp.
Tống đại mụ ngạc nhiên ngẩng đầu, "Không phải bảo con về phòng nghỉ sao? Sao lại quay lại rồi?"
"Mẹ à, con đột nhiên nhớ ra chút chuyện, muốn nói với chị dâu hai câu."
Vẻ mặt Tống đại mụ đầy kinh ngạc, "Chuyện gì vậy?"
Tống Đình Đình không nói gì, trực tiếp đi đến trước mặt Tiêu Phán Nhi, thẳng thắn nói, "Chị dâu, chị còn nhớ hồi chị kết hôn, em có đưa cho chị một tấm vải đỏ không? Lúc đó anh trai em nói là mượn của em, đợi chị kết hôn rồi sẽ trả cho em, em cũng không nhớ nữa, mà cũng không có ai nhắc đến, bây giờ em sắp kết hôn, cần dùng vải đỏ để may quần áo, khi nào chị trả lại vải cho em?"
Khi đó Tống Phương Viễn nói với em gái là, mượn một tấm vải đỏ để may áo sơ mi đỏ, cưới vợ cho có mặt mũi.
Đợi kết hôn xong, nhà máy thép sẽ phát phiếu vải, hắn sẽ ra thành phố hoặc tỉnh thành xếp hàng, mua một tấm vải đỏ bù cho Tống Đình Đình.
Vì vậy, Tống Đình Đình mới đồng ý.
Về sau, hắn luôn quên béng mất chuyện này, giờ Tống Đình Đình sắp kết hôn, cuối cùng cũng nhớ ra, nên mới tìm đến Tiêu Phán Nhi.
Không ngờ cuối cùng cũng không tránh được, Tiêu Phán Nhi buông dao phay xuống làm bộ mình bận rộn, lấy tay lau lau tạp dề, rồi đi lấy rau cải trắng, tối nay ăn món cải trắng hầm đậu phụ.
Lúc này Tiêu Phán Nhi làm bộ chính mình bận bịu dọn dẹp không rảnh tay, cúi đầu lột rau cải trắng, miệng thì hỏi Tống Đình Đình, "Cái gì? Anh của ngươi lúc đó đã nói với ngươi như vậy sao? Hắn chưa từng nói với ta như thế bao giờ."
Tống Đình Đình tính tình vẫn còn tốt, nhẹ gật đầu, "Đúng, anh ấy lúc đó cứ nói là mượn của ta, nói chờ các ngươi kết hôn xong sẽ trả cho ta. Hiện tại ta sắp kết hôn rồi, chỉ còn thiếu tấm vải đỏ đó, khi nào thì các ngươi trả cho ta?"
Tiêu Phán Nhi lột rau cải trắng nhanh hơn, trong lòng rối như tơ vò.
Nàng chút nào không muốn trả lại.
Vải đỏ đó, hiếm có lắm, rất nhiều người đêm hôm xếp hàng đi tỉnh mua, có khi còn không mua được, vất vả lắm mới có được một tấm vải đỏ hiếm như thế, làm sao nàng nỡ trả lại?
Coi như mình không cần, cũng có thể đem cho người khác để làm quen, cái này có thể tính là một mối ân tình lớn, Tiêu Phán Nhi thà chết cũng không muốn trả.
Nàng đảo mắt, cố ý giả ngu nói, "Tấm vải đỏ đó ta đã may thành áo sơ mi rồi mà, chính là cái áo ta mặc vào ngày về nhà chồng đó. Cái áo sơ mi đó chắc ngươi mặc không vừa đâu, ta cao hơn ngươi, lại còn mập hơn ngươi một chút, nếu ngươi muốn mặc thì phải cắt ngắn đi, vải đỏ còn lại sẽ uổng lắm."
"Chị dâu, ý của chị là gì? Lúc trước anh ấy mượn của ta có nói sẽ trả lại một tấm vải mới, bây giờ chị nói với ta mấy lời này là sao? Lại còn cố tình giả vờ ngây ngô," Tống Đình Đình thấy rõ mánh khóe của Tiêu Phán Nhi, liền nói thẳng, "Lúc ấy hai người nói với ta rất rõ ràng, nói sẽ trả cho ta một tấm vải mới, vì lúc đó ta cũng đưa một tấm vải mới cho hai người, tấm vải này là người yêu ta trước khi nhập ngũ đã cất công đi tỉnh thành mấy ngày mới mua được về, bây giờ chị nói với ta mấy lời này là có ý gì? Chị không muốn trả phải không?"
Tống Đình Đình càng nói càng cuống, trong mắt đã ngấn lệ, nàng ra sức lau mắt, đưa tay thẳng về phía Tiêu Phán Nhi, bộ dáng nhất định phải đòi cho được.
"Chị dâu, vải đỏ của ta đâu? Xin chị bây giờ trả lại cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận