Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 87: Nhận lỗi lại xin lỗi (length: 11472)

◎ Canh hai ◎
Tống đại mụ vừa rồi nghe Tiêu Phán Nhi khóc lóc, tủi thân kể lể một hồi, trong lòng lập tức bốc hỏa, lúc lao ra khỏi nhà thì nghĩ rằng, ta một bà già có gì phải sợ, cứ liều mạng, quyết một phen gan góc lôi cổ Diêm Vương xuống ngựa, ta không quan tâm!
Nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Bảo Trân đứng ngay cửa, ánh mắt kia như lưỡi dao băng giá quét tới, Tống đại mụ liền sinh ra mấy phần chột dạ.
Sau lưng nói xấu người khác, lại còn định đi tố cáo, đã vậy còn bị chính chủ bắt gặp, nói tóm lại là có chút xấu hổ.
“Ta…” Tống đại mụ ban đầu còn hơi ngại, nhưng rồi lại nghĩ thông, hùng hổ nói, “Ta muốn đi tìm lãnh đạo phân xử cho ra lẽ, tại sao cô có thể ép con dâu ta được vào làm ở phòng y tế, có còn công lý không? Có tiền thì ghê gớm lắm sao, nhà ta còn nhiều tiền hơn, nhưng tại sao cô lại được đi cửa sau chen vào chỗ làm của người khác, cái này thật không thể chấp nhận được, ta nhất định phải đi tìm lãnh đạo!”
Nói đến đây, Tống đại mụ còn hậm hực hơn, “Ngược lại là cô, đứng ở cửa nhà ta nghe lén người khác nói chuyện, cô có chút đạo đức nào không?”
“Nếu ta không ở đây nghe, làm sao biết hai mẹ con các người chuẩn bị đi tố cáo vu khống người khác, đi nói xấu ta trước mặt lãnh đạo?” Tiêu Bảo Trân vặn hỏi lại.
Tống đại mụ: “Sao lại nói là vu khống, sao lại nói là nói xấu, cô đúng là đi cửa sau mà!”
Tiêu Bảo Trân lập tức cười, tuy rằng cười nhưng ánh mắt càng thêm lạnh.
Nàng không đôi co vô nghĩa với Tống đại mụ, lập tức sải chân bước vào nhà Tống gia, đi đến trước mặt Tiêu Phán Nhi kéo người dậy.
“Ôi chao, Tiêu Bảo Trân cô làm gì vậy? Cô là kẻ cướp à? Hay cô định đánh người, ta cho cô biết đây là khu tập thể, không phải nơi để cô hoành hành.” Tiêu Phán Nhi kêu la, còn không ngừng giãy dụa.
Nhưng sức nàng sao sánh được Tiêu Bảo Trân, huống hồ Tiêu Bảo Trân còn dùng xảo kình, một tay như gọng kìm, một mực kéo Tiêu Phán Nhi lên.
Tiêu Bảo Trân lạnh giọng nói, “Không phải cô luôn miệng nói với người khác là ta đi cửa sau sao? Được, bây giờ ta cho cô cơ hội, hai chúng ta bây giờ liền đến trước mặt lãnh đạo nhà máy thép, có gì cô cứ nói hết ra trước mặt lãnh đạo, chúng ta tranh cãi thẳng thắn, cô đừng có mà bày trò sau lưng nữa.”
Tiêu Phán Nhi bám chặt vào cửa, cứ thế giằng co.
“Không phải cô đi khắp nơi nói với người ta là ta dùng tiền đi quan hệ sao? Vậy bây giờ đi với ta đến trước mặt lãnh đạo.” Tiêu Bảo Trân nói, “Cô có gì cứ nói với lãnh đạo, hạ bệ ta thì cô có thể lên mà, chẳng phải cô muốn thế sao? Chúng ta ra mặt trước lãnh đạo tranh cãi đi, đi chứ, sao cô không dám đi?”
Nàng vừa nói vừa kéo, nhưng vẫn không nhúc nhích, Tiêu Phán Nhi như mọc rễ vào cánh cửa, nhất quyết không buông tay.
Tống đại mụ hăng hái ở bên cạnh không ngừng nói, “Đi chứ, chính nó nhận rồi kìa, cô còn không dám đi? Cô đúng là đồ hèn, mau đi cho ta!”
“Mẹ à, mẹ đừng có mà đổ thêm dầu vào lửa nữa, con không thể đi được.” Tiêu Phán Nhi vội vàng muốn chết.
Tiêu Phán Nhi sắp khóc, nàng không hiểu hôm nay sao vận xui đến vậy, hai lần sau lưng nói xấu Tiêu Bảo Trân đều bị nàng bắt gặp.
Lần này thì còn tệ hơn khi bị người ta bắt quả tang tại trận, hết lần này đến lần khác mẹ chồng nàng ngu xuẩn lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
Tống đại mụ còn nóng lòng hơn cả Tiêu Bảo Trân, trợn mắt quát, “Sao lại không thể đi? Cô không muốn công việc ở phòng y tế nữa à?”
“Con muốn, nhưng không thể đi!” Tiêu Phán Nhi nghiến răng nói, nàng biết chuyến đi này chắc chắn sẽ không có lợi cho mình, dù sao Tiêu Bảo Trân có đi cửa sau hay không nàng không chắc, nhưng nàng thì đã ván đóng thuyền đi cửa sau rồi.
Tống đại mụ tức giận vung tay áo, dứt khoát nói, “Cô không đi thì ta đi, ta làm việc luôn đàng hoàng, cô sợ gì chứ? Tiêu Bảo Trân ta đi cùng cô!”
“Được.”
Tiêu Bảo Trân dứt khoát buông Tiêu Phán Nhi ra, cùng Tống đại mụ đi ra ngoài, hai người định đi đến nhà máy thép.
Vừa đi chưa được mấy bước, Tiêu Phán Nhi loạng choạng chạy theo, ôm lấy chân Tống đại mụ, “Không đi! Chúng ta không đi!”
Tống đại mụ trợn tròn mắt, không biết con dâu này bị làm sao, ra sức kéo nàng, “Làm gì vậy, lúc then chốt cô lại dở chứng, buông ra!”
“Con không buông! Hôm nay mẹ không được đi đâu hết.”
Tiêu Phán Nhi thấy mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát, bị ép đến mức rối rắm, không còn cách nào khác đành nghiến răng chịu thua với Tiêu Bảo Trân, “Bảo Trân à, nể tình hai ta là người quen, chuyện này coi như bỏ qua đi, tôi không truy cứu, tôi không làm loạn, cô cũng đừng đi tìm lãnh đạo.”
Nàng trở mặt nhanh hơn cả lật sách làm Tống đại mụ kinh ngạc, ngay cả Tề Yến đứng bên cạnh cũng há hốc mồm.
Tiêu Bảo Trân cười nhạt, đầy châm biếm, “Cô còn không truy cứu ư?”
“Không không không, tôi biết sai rồi, tôi không gây chuyện nữa.” Tiêu Phán Nhi vì giữ lấy công việc, thật sự bất chấp tất cả, vội vàng nói, “Thế này được không, tôi xin lỗi cô.”
Nói rồi, Tiêu Phán Nhi quay lại nhà bếp, tìm một lúc trong tủ, cắn răng lấy ra một hộp đồ hộp hoa quả.
Không sai, chính là hai hộp mà Tống Phương Viễn tặng chủ nhiệm hôm bị ngất vì danh hiệu "Trứng gà đơn".
Đã tặng hai hộp, nhưng nhà nàng chỉ ăn một hộp, còn một hộp không nỡ ăn, lúc này để bảo vệ công việc của mình, Tiêu Phán Nhi cũng chẳng quan tâm nữa.
Nàng cầm hộp hoa quả đưa cho Tiêu Bảo Trân, cố nén đau nhét vào tay Tiêu Bảo Trân, “Hộp hoa quả này coi như tôi bồi thường cho cô, coi như nể tình hai ta là người quen, cô coi như bỏ ngoài tai lời tôi nói được không?”
Tiêu Phán Nhi mặt mày van nài, sợ Tiêu Bảo Trân thực sự kéo mẹ chồng đi tìm lãnh đạo, thế thì mất mặt cả nhà.
Tiêu Bảo Trân không nhận đồ hộp, “Cô vừa nãy còn lớn tiếng nói ta dùng tiền đi cửa sau mới vào được làm ở phòng y tế, giờ lại thay đổi sắc mặt ngay, Tiêu Phán Nhi, cô rốt cuộc có mấy bộ mặt hả?”
“Tôi, tôi…” Tiêu Phán Nhi đỏ bừng cả mặt, là cái kiểu đỏ bừng đến nóng rát, lúng túng hận không tìm được cái lỗ để chui xuống, nàng cắn răng đánh vào mặt mình một cái, “Tôi nói bừa đấy, cô không có đi cửa sau, là tôi nói mò!”
“Đồ của cô tôi không cần.”
Nghe lời này, Tiêu Phán Nhi càng hoảng hốt, “Đừng không cần mà, đây là tôi xin lỗi, tôi thực sự biết sai rồi, cô nhận đi, cái này là đồ hộp đào vàng ngon lắm đấy.”
Trong lòng Tiêu Bảo Trân vẫn còn tức giận, bèn lộ vẻ mỉa mai, “Trước mặt mọi người nói ta đi quan hệ, lúc định đi gặp lãnh đạo thì lại nói là mình nói bậy, cô coi ta là bùn hả, để cô muốn nói sao thì nói.”
Tiêu Phán Nhi hối hận muốn chết, thực sự là hối hận vô cùng, nàng sợ Tiêu Bảo Trân không vừa ý mà thật sự đi tìm lãnh đạo, chỉ có thể mặt mày van nài nhét đồ hộp vào tay nàng.
Tiêu Bảo Trân trong lòng cũng đã quyết định, nàng lạnh mặt, nhất quyết không nhận cái hộp kia.
Lúc này, Tống đại mụ đứng hóng chuyện nãy giờ cuối cùng cũng đã kịp phản ứng, giận đến suýt nhảy dựng lên.
Tống đại mụ tức giận đến run cả tay, chỉ vào Tiêu Phán Nhi mắng, “Mày bị ngu rồi à? Con điên, đồ hộp đào vàng ngon lành cành đào sao mày lại đem tặng cho người ta, mày không ăn thì cho tao, sao mày dám phí phạm đồ hộp của tao!”
Mắng xong Tiêu Phán Nhi vẫn chưa hết giận, lại quay sang bùng nổ với Tiêu Bảo Trân, “Ta mặc kệ cô dùng thủ đoạn gì khiến cho Tiêu Phán Nhi ra cái dạng này, nhưng chuyện này ở chỗ ta là không xong, các cô không đi thì ta đi tìm lãnh đạo, ta muốn tố cáo Tiêu Bảo Trân cô dùng tiền mua chức, chúng ta đi coi!”
“Mẹ nhanh đi đi Tống đại mụ, tốt nhất mẹ nên đi ngay, kẻo lãnh đạo nhà máy thép tí nữa là nghỉ trưa rồi.” Tiêu Bảo Trân không hề khách sáo nói.
Tống đại mụ: “Ta đi ngay bây giờ!”
Tiêu Bảo Trân cười khẩy, cũng không thèm khách khí với bà lão này, dứt khoát nói, “Trước khi đi tốt nhất bà nên hỏi Tiêu Phán Nhi nhà bà, xem rốt cuộc con dâu bà đã làm cái trò gì tốt, mà chột dạ đến mức không dám đi gặp lãnh đạo với tôi. Tôi thấy bà nên hỏi cho rõ trước đi, để đến cuối cùng công việc của tôi không bị làm sao, mà bà lại tự làm hỏng công việc của con dâu mình.”
“Cô có ý gì?” Tống đại mụ bước chân chần chừ.
Tiêu Bảo Trân: “Ý của tôi là gì bà tự đi hỏi Tiêu Phán Nhi chẳng phải sẽ rõ?”
Tống đại mụ chạy tới túm lấy Tiêu Phán Nhi, “Nó nói vậy là sao, tại sao nó bảo mày làm chuyện tốt gì đó, mày làm cái gì?”
Chuyện đã đến nước này, Tiêu Phán Nhi cũng không thể giấu giếm thêm nữa, bà mẹ chồng này không sợ trời không sợ đất, bà ta hoàn toàn dám đi tìm lãnh đạo.
Mặt Tiêu Phán Nhi tái mét như chàm, ấp a ấp úng nói nhỏ, “Thì tại vì Phương Viễn anh ấy tìm việc cho con, tốn chút tiền.”
Chuyện vỡ lở, Tống đại mụ tức giận dậm chân, chỉ vào Tiêu Phán Nhi nửa ngày không nói được một lời.
Qua vài giây, Tống đại mụ cuối cùng cũng đã kịp phản ứng, vội vã chạy đến phòng mình, bà ta xông vào nhà sau đó lục lọi trong tủ, cuối cùng cũng lấy được một chiếc hộp gỗ, mở ra xem, Tống đại mụ lập tức trợn tròn mắt.
“Tiền của ta, ta vốn dĩ có hơn bốn trăm đồng, giờ sao lại thiếu mất ba trăm, nhà ta bị trộm rồi!” Tống đại mụ nước mắt lập tức rơi xuống, một cơn gió vội vàng chạy đến, giận đến dậm chân tại chỗ, “Mau gọi cảnh sát, nhà ta bị trộm rồi!” Nàng thấy Tề Yến còn đứng ở bên cạnh, giống như thấy được cây cỏ cứu mạng, "Tề Yến ngươi không phải lãnh đạo xưởng thép sao? Ngươi đi giúp ta tìm khoa bảo vệ, nhà ta bị trộm, bị trộm ba trăm đồng!"
Bị nàng điểm mặt gọi tên, Tề Yến lại cười lạnh một tiếng.
Tề Yến đứng bên cạnh nhìn một hồi, cũng đã thấy rõ mọi chuyện bên trong.
Thực ra là Tiêu Phán Nhi cùng Tống Phương Viễn dùng tiền mua việc, lại không nói cho Tống đại mụ, việc bây giờ có rồi, Tiêu Phán Nhi không vừa lòng việc mình đi nhà ăn làm tạp công, liền bắt đầu vu oan cho Tiêu Bảo Trân, nói Tiêu Bảo Trân dùng tiền để vào phòng y tế.
Ha ha, tự mình đi ị không chịu lau sạch, lại còn dám ra đây tung tin đồn nhảm?
Tề Yến lạnh lùng nhìn hai mẹ con, tức giận nói: "Còn tìm khoa bảo vệ, ngài tốt nhất là hỏi han con mình trước đi, đừng quay đầu khoa bảo vệ đến tra một cái thì lại thành ăn trộm. Muốn tìm thì tự đi mà tìm, ta còn cảm thấy mất mặt."
Lời nói này khó nghe, nhưng đã đánh thức Tống đại mụ.
Nàng giật mình, toàn thân toát mồ hôi, quay sang túm lấy Tiêu Phán Nhi.
"Ngươi nói xem, ba trăm đồng tiền của ta đi đâu?" Lão thái thái này hung dữ hỏi một câu, như muốn nuốt sống Tiêu Phán Nhi.
[📢 tác giả có lời muốn nói ] Hôm nay còn một chương nữa a..
Bạn cần đăng nhập để bình luận