Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 88: Phân rõ giới hạn (length: 12732)

◎ Canh ba ◎ Chuyện lấy tiền này, bản thân Tiêu Phán Nhi cùng Tống Phương Viễn hai vợ chồng đã lên kế hoạch kỹ càng, định bụng chờ đến lúc Tống đại mụ vui vẻ, Tống Phương Viễn sẽ đem mọi chuyện kể rõ cho bà nghe, đồng thời nói thêm rằng Tiêu Phán Nhi có việc làm có thể kiếm tiền, giúp gia đình bớt gánh nặng nuôi con.
Tống Phương Viễn dù sao cũng là con ruột, Tống đại mụ có đau lòng cũng không đến mức giận dữ với con trai mình.
Ai ngờ đâu, còn chưa kịp tìm cơ hội tốt để nói thì sự việc lấy tiền đã bị phanh phui một cách bất ngờ. Giờ Tống Phương Viễn lại không có ở nhà, đến cả người ra dập lửa cũng chẳng có.
Đối diện với ánh mắt muốn ăn thịt người của Tống đại mụ, Tiêu Phán Nhi trong lòng hoảng sợ đến muốn chết, nhưng vẫn cố ép mình trấn tĩnh, "Không phải ta cầm, là Phương Viễn ca cầm."
Tống đại mụ tức giận đến véo tay Tiêu Phán Nhi, giọng nói nghiêm khắc: "Nếu không phải ngươi ở sau lưng bỏ bùa mê thuốc lú, con trai ta có thể lấy tiền sao? Mà hắn lấy tiền cũng là vì ngươi! Đừng tưởng ta không biết số tiền đó các ngươi dùng vào việc gì? Có phải là các ngươi mua việc không?"
Đến hai chữ "mua việc", giọng Tống đại mụ hạ thấp đến mức không thể nghe thấy, chỉ có Tiêu Phán Nhi là biết bà ta đang nói gì.
Đừng nhìn Tống đại mụ khi trước ầm ĩ việc Tiêu Bảo Trân đi cửa sau thì làm như nổi đóa lên, đến lượt nhà mình lại muốn giấu giếm đi.
Dù sao chuyện mua việc làm bây giờ đã là chuyện ngầm hiểu với nhau, ai cũng biết có tiền thì có thể mua, không mua được cũng có thể dùng tiền đổi lấy công việc của người khác.
Nhưng chuyện này rốt cuộc vẫn không chính quy, nếu như bị lôi ra ánh sáng, có chứng cứ thì người bán việc, người mua việc đều phải chịu trách nhiệm liên đới, nhẹ thì cũng bị liên lụy, nặng thì cả đám cùng vào tròng.
Hơn nữa chuyện này phanh phui ra sẽ bị người ta ghét bỏ, vốn mọi người đang cùng chung mâm cơm, ngươi lại xông lên lật cái bàn, lãnh đạo sẽ ghét ngươi, người tử tế thì chỉ trỏ sau lưng, người không tốt có khi đến thẳng nhà ngươi đổ phân trước cổng.
Chuyện này đâu phải chưa từng xảy ra, năm ngoái, ở nhà máy thép có một ông lão góa con sắp về hưu, theo lý mà nói về hưu có thể nhượng lại công việc cho người thân hoặc con cái, nhưng ông lão không con cái, người thân thì cũng chẳng đáng tin, toàn muốn công việc của ông không công.
Thế là có người nảy ý, đến tìm ông cụ thỏa thuận chi một khoản tiền để thay thế ông làm việc.
Chuyện này ban đầu rất thuận lợi, người thay thế cũng đã đi làm, ai ngờ bị kẻ mắt đỏ nhìn thấy, trực tiếp chạy đến tố cáo với lãnh đạo.
Ông cụ xui xẻo thay, bị người ta điều tra ra bằng chứng, cuối cùng cả ông cụ và người thay thế đều bị chuyển vào chuồng bò, bảo phải cải tạo lao động một năm rưỡi mới được về.
Sau vụ này, cửa nhà người tố cáo hôm sau bị đổ nguyên bãi phân, hôi thối xộc trời, người nhà tức điên lên ở cổng chửi ầm ĩ hồi lâu, khắp nơi hỏi hàng xóm có thấy ai đến đổ phân không.
Nhưng bởi vì vụ tố cáo đó, xung quanh hàng xóm đều ghét cay ghét đắng nhà họ, ai lại đi nói cho bọn họ, toàn đứng nhìn trò cười.
Sau chuyện này, một thời gian dài không ai dám mua việc làm, mãi đến gần đây mới đỡ hơn một chút.
Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Bảo Trân không cố kéo Tiêu Phán Nhi đến nhà máy thép gặp lãnh đạo.
Chuyện này không có lợi gì cho bản thân, chỉ nhất thời hả giận mà thôi, vì hả giận mà kéo cả mình xuống nước thì quá không đáng.
Tiêu Bảo Trân nghĩ như vậy, ánh mắt lại rơi vào Tiêu Phán Nhi và mẹ chồng nàng dâu Tống đại mụ.
Tiêu Phán Nhi bị Tống đại mụ gặng hỏi, mắt láo liên tránh né, "Chuyện này, cứ chờ Phương Viễn ca về rồi nói."
Tống đại mụ nhìn biểu hiện của nàng, còn gì không hiểu nữa, liền mắng ầm lên, "Đồ con hồ ly tinh, mê hoặc con trai ta đến mức lú cả người, để ta cho ngươi một bài học xem, xem hôm nay ta có cho ngươi biết mặt không!"
Tề Yến đứng bên cạnh nhìn nãy giờ, có chút trêu tức nhìn Tống đại mụ, "Tống đại mụ, con trai bà cũng đâu phải trẻ lên ba, có nên tiêu tiền thế nào thì nó tự biết chứ? Chuyện này bà cứ trách Tiêu Phán Nhi cũng vô dụng, bà phải hỏi con trai bà mới đúng, hở ra là trút giận lên đầu con dâu, tài giỏi gì đâu."
Nghĩ nghĩ, cô lại nói thêm một câu, "Tôi thấy bà nên nghĩ kỹ lại chuyện vừa rồi đi."
Tống đại mụ: "Chuyện vừa rồi là chuyện gì?"
"Bà đã quên rồi sao? Lúc nãy Tiêu Phán Nhi cứ nói rành rành là Bảo Trân dùng tiền để đi quan hệ, toàn ăn không nói có, tung tin đồn nhảm, cô ta còn bảo bà đi tìm lãnh đạo nữa đấy." Tề Yến ý vị thâm trường nói, "Bà nghĩ xem nếu lúc nãy bà thật sự chạy đi tìm lãnh đạo, sau này lãnh đạo sẽ có cái nhìn như thế nào về bà, về nhà bà, về Tống Phương Viễn. Chuyện này bà đi, thì chẳng ảnh hưởng gì đến cô ta, nhưng lại có ảnh hưởng đến cả nhà bà đấy, bà nghĩ kỹ xem."
Tống đại mụ bình thường thì gào mồm rất hăng, nhưng đầu óc thì không được lanh lợi.
Lúc này được Tề Yến nhắc vài câu, bà ta cũng từ từ nghĩ kỹ lại, bỗng nhiên hiểu ra, không dám tin nhìn Tiêu Phán Nhi, "Ngươi đúng là Tiêu Phán Nhi, ngươi coi ta là quân cờ, để ta bẽ mặt trước lãnh đạo à?"
Tiêu Phán Nhi vốn đã đau đầu, không ngờ rằng trò hề của mình lại bị Tề Yến vạch trần, nhất thời thực sự rối bời.
"Tôi không có, bà đừng nghe người ta nói bậy có được không?"
Máu đỏ trong mắt Tống đại mụ càng nổi rõ, "Ngươi coi ta là đồ ngốc đúng không? Người ta nói gì ta tin cái đó sao? Ngươi còn ở đó cãi, lúc nãy ngươi bảo ta đi tìm lãnh đạo rõ ràng còn gì!"
Nói rồi, Tống đại mụ nổi đóa lên, xông đến cào cấu Tiêu Phán Nhi.
Tiêu Phán Nhi không ngờ rằng bà lão này lại hung hăng như vậy, xông thẳng lên đánh, cô vội vàng né tránh.
Nhưng vẫn chậm chân, cánh tay bị Tống đại mụ cào rách một đường.
Cánh tay rát buốt, máu còn đang rỉ ra ngoài, Tiêu Phán Nhi cũng nổi giận, chẳng màng gì đến danh tiếng con dâu hiền, liền thẳng tay đánh trả Tống đại mụ, "Coi như là lúc nãy ý của ta là thế thì sao, chẳng phải ta cũng vì nhà ta hay sao? Bà ngày nào cũng ra rả ngoài miệng kể công lớn lao cho gia đình, chẳng lẽ chuyện nhỏ nhặt này cũng không chịu giải quyết sao?"
Tống đại mụ bị Tiêu Phán Nhi đánh một cái, trực tiếp giậm chân khóc oang lên, "Mọi người ra mà xem này, con dâu đánh mẹ chồng, con dâu hỗn láo với bà già!"
"Bà cứ khóc đi, bà cứ khóc lớn hơn chút nữa xem, sợ người khác không nghe thấy hả?"
Tống đại mụ ở tỉnh thành một thời gian, Tiêu Phán Nhi đã nắm hết quyền trong nhà, lúc này cũng có đủ dũng khí, lạnh lùng nhìn Tống đại mụ làm ầm ĩ, "Bà cứ tiếp tục làm loạn đi, coi chừng đến mất việc của tôi, rồi ai được hưởng trái ngọt! Ai cho bà cháu bồng bế?"
Đánh rắn phải đánh vào chỗ hiểm, câu này đánh đúng tử huyệt của Tống đại mụ.
Công việc của Tiêu Phán Nhi bỏ ra tận ba trăm đồng, làm loạn lên rồi mất việc, thì ba trăm đồng cũng trôi theo dòng nước.
Tiếng khóc của Tống đại mụ nghẹn ứ lại trong cổ họng, muốn khóc cũng không khóc được, trừng mắt nhìn Tiêu Phán Nhi, hận không thể cắn cho nàng một miếng.
Hai mẹ con nhà chồng cứ nhìn chằm chằm nhau, trông chẳng khác gì kẻ thù chứ không phải là mẹ chồng nàng dâu.
Cả hai đều không nói lời nào, căm tức nhìn đối phương, tiếng thở cũng lớn hơn nhiều.
Lúc này, Tiêu Bảo Trân cũng đã xem đủ trò cãi nhau của họ, thấy sắp đến trưa rồi, bận về nhà nấu cơm.
Cô dứt khoát nói: "Tiêu Phán Nhi, hôm nay cô bày ra cái trò này, tôi cũng coi như nhìn rõ. Về sau cô đừng đến mà vờ vịt thân thích với tôi nữa, quan hệ nhà mình vốn đã chẳng tốt đẹp gì, sau này cô đừng mò đến nhà tôi, tôi cũng sẽ không đến nhà cô nửa bước, hai nhà mình xem như đoạn tuyệt."
"Sau này nhà cô có gì sai sót, tôi cũng sẽ không nhìn tới, để rồi lại phải mang họa vào thân, tôi không gánh nổi đâu."
Tiêu Phán Nhi có chút trợn mắt, "Không phải, Bảo Trân tôi thực sự biết sai rồi, vả lại chẳng phải tôi cũng đã xin lỗi cô rồi sao?"
Tiêu Bảo Trân, "Cô xin lỗi thì tôi bắt buộc phải chấp nhận sao? Tôi nói cho cô biết, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô, chúng ta từ giờ coi như không liên quan, chỉ là người xa lạ."
Tiêu Phán Nhi há hốc mồm, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Cô cảm thấy không đến mức phải phân rõ giới hạn như vậy, có cần thiết không?
Coi như là nhất thời tức giận, nói vài lời không đáng tin thì cũng chỉ là nói suông thôi, chỉ là tiện miệng nói mấy câu thôi mà.
Tiêu Bảo Trân có vẻ quá gay gắt rồi!
Nghĩ vậy, Tiêu Phán Nhi cũng tỏ vẻ bất phục.
Ngược lại Tống đại mụ ngao một tiếng, tức đến điên người, xông lên đánh Tiêu Phán Nhi, "Đồ sao chổi, ngày nào cũng chỉ có hồ đồ thôi, bây giờ thì hay rồi, con bé không cho chúng ta đi khám bệnh nữa, về sau làm sao đây! Mày có biết đi bệnh viện tốn bao nhiêu tiền không? Mày có biết đi bệnh viện mất nhiều công sức không? Chúng ta, cái lão Tống gia thật là khổ tám đời, cưới phải cái thứ mày!"
Tiêu Phán Nhi vốn đã khó chịu, bị Tống đại mụ nhao nhao thêm như vậy càng thêm tức tối, trực tiếp quay đầu đánh lại Tống đại mụ một cái, đánh vào tay bà ta, "Bây giờ bà nói có ích gì, vừa rồi chẳng phải bà cũng nói hùa theo nó đó sao."
Ngươi mỗi ngày chỉ biết nói leo sau lưng, ngươi nếu thật hối hận, ngươi vừa rồi đáng lẽ không nên cãi nhau với nàng chứ, giờ xảy ra chuyện lại đổ lên đầu ta!"
"Ta cho ngươi biết lão thái thái, bây giờ là xã hội mới rồi, ta không phải con dâu nhỏ bị nhà ngươi khinh rẻ, ngươi cũng không phải là ác bà bà ngày xưa có thể ngược đãi con dâu, ngươi nói chuyện với ta khách khí một chút! Ta là thật tâm muốn sống tốt với Phương Viễn ca, nhưng mà ta không thể để ngươi chọc tức, ngươi cũng không sinh ta nuôi ta."
"Ta dựa vào cái gì phải khách khí với ngươi! Ngươi chính là cái tai họa, hồ ly tinh!"
"Ta nếu là hồ ly tinh, cũng là do người đàn ông của ta tự nguyện, con trai của ngươi tự mình nguyện ý!"
"..."
Mẹ chồng nàng dâu hai người không vừa ý nhau, nói chưa được mấy câu lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.
Tiêu Bảo Trân nói xong, cũng không muốn ở lại xem náo nhiệt nữa, quay người đi ra ngoài, muốn về nhà mình.
Đi chưa được hai bước, Tề Yến từ phía sau đuổi theo, "Chờ một chút, Bảo Trân ngươi chờ một chút."
"Tề Yến tỷ, sao vậy?"
Tề Yến: "Ta vừa rồi nghe Tiêu Phán Nhi nói, ngươi vào làm ở phòng y tế, chuyện này thật hay giả?"
Tiêu Bảo Trân cười, "Thật, trước đây xưởng thép tuyển người làm cộng tác, ta cũng đi, không ngờ vận may tốt nên được chọn, sáng nay mới biết tin trên thông báo."
Tề Yến vừa nghe xong tin này, vừa mừng vừa sợ, rất nhanh lại cảm thán, "Ngươi có thể vào được phòng y tế, đây là một chuyện tốt đó, ngươi có tài năng như vậy, vào phòng y tế cũng có thể góp chút sức cho nhà máy chúng ta, hiện tại phòng y tế, haiz..."
"Tỷ, hiện tại phòng y tế không tốt sao?" Tiêu Bảo Trân hỏi.
Tề Yến nhắc đến chuyện này, giọng nói nhạt đi, "Cũng không thể nói không tốt, người ta chắc hẳn cũng có bản lĩnh thật sự, nếu không cũng không vào được xưởng thép, nếu như thật không có năng lực đó, sớm đã có người đi mách phụ nữ liên hiệp và công đoàn. Lần trước Thiết Đầu cảm mạo ta đến đó một lần, ta chỉ có thể nói, những người trong phòng y tế đó căn bản không để tâm vào công việc."
Tiêu Bảo Trân còn muốn hỏi thêm về chuyện ở phòng y tế, Tề Yến lại giật mình, "Chết rồi, ta chỉ lo xem náo nhiệt, con đang ở nhà sốt, ta phải nhanh về xem sao!"
Cô làm việc rất nhanh nhẹn như một cơn gió, đến vội vàng, đi cũng vội vàng, nhanh chân chạy về hậu viện.
Còn Tiêu Bảo Trân, lại đứng tại chỗ suy tư một lúc, cũng trở về nhà mình.
Sau khi vào nhà nghe thấy trong bếp có tiếng động, binh binh bang bang, Tiêu Bảo Trân còn tưởng trong nhà có chuột, đi vào xem thì bật cười, "Ngươi về rồi à?"
[📢 tác giả có lời muốn nói ] Ba chương đã xong..
Bạn cần đăng nhập để bình luận