Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 216: Dũng cảm xinh đẹp xinh đẹp không sợ khó khăn (length: 12218)

Trương Tiếu thậm chí chạy ra tận cửa nhìn thoáng qua, đảm bảo Tống Đình Đình đã vào nhà mình rồi mới chạy về.
"Yên tâm đi, Đình Đình không ra ngoài đâu, về nhà rồi, mọi người nói xem, lần này nàng có thể thắng được Tiêu Phán Nhi không?"
Tất cả mọi người nhìn nhau, Tiêu Bảo Trân gật đầu nói: "Trước đây thì không được, nhưng bây giờ chắc là được rồi. Chỉ cần tự mình tìm được lối đi, mọi chuyện chắc chắn sẽ có chuyển biến, mà chiêu trò của Tiêu Phán Nhi cũng có gì cao siêu đâu, lại còn bày trò tìm đối tượng thân cận cho em chồng, đúng là hết chỗ nói."
"Trước kia ta nghe người trong viện nói, cô với Tiêu Phán Nhi là họ hàng, hai người cùng một thôn tới, gả đến đây rồi thì lại thấy hai nhà không qua lại, trong lòng ta thấy lạ, rõ ràng là họ hàng, ở cùng một sân, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, sao lại không nói chuyện gì chứ?" Chu Lan Phương lộ vẻ khó nói, liếc sang nhà bên cạnh, rồi lại nói với Tiêu Bảo Trân: "Bây giờ thì ta hiểu rồi, cái con Tiêu Phán Nhi này đúng là không phải người tốt, trước kia lúc cô ta đến phòng y tế vẫn luôn chào hỏi với ta, tỏ vẻ hòa nhã, ta còn tưởng là cô này cũng được, dễ sống chung, không ngờ lại có thể làm ra chuyện này. Xem ra sau này ta cũng không nên qua lại với cô ta nhiều, ai biết lúc nào lại bày trò không đáng tin."
Trương Tiếu hùng hổ gật đầu, ở bên cạnh phụ họa: "Bây giờ cô mới biết à, tôi biết từ lâu rồi, Tiêu Phán Nhi vốn không phải thứ tốt lành gì, lần trước còn đẩy tôi từ trên cây xuống, làm tôi suýt chút bị lợn rừng giẫm chết." Trương Tiếu kể lại chuyện xảy ra trên núi lần trước, chuyện này đã gây ra bóng ma tâm lý cho nàng, khó lòng vượt qua được.
Mọi người đang nói chuyện thì bé con trên giường bắt đầu lảm nhảm, đòi bú.
Tề Yến bế nó lên, vén áo cho con bú, mọi người không hẹn mà cùng dời mắt, tiếp tục tán gẫu.
Tề Yến kéo một miếng vải che trước ngực, che khuất bé con rồi mới tiếp tục nói: "Thật ra trước đây ta cũng không thấy Tiêu Phán Nhi đáng ghét đến thế, trước kia chỉ thấy người này keo kiệt, nói chuyện không khách khí, ai ngờ lại là loại người này, may là ta vốn không thân với cô ta, cô ta cũng ít khi đến nhà ta."
Trương Tiếu nghe những lời này thì suýt nữa cười thành tiếng.
Từ khi quan hệ của nàng với Tiêu Phán Nhi trở nên căng thẳng, nàng thực sự hận không thể để Tiêu Phán Nhi ở trong cái viện này không ai thèm đoái hoài đến.
Hiện tại xem ra, mọi người đều đã nhận ra bộ mặt thật của Tiêu Phán Nhi, trong lòng nàng lập tức nở hoa.
"Ta thấy mọi người vẫn còn quá nhân từ, nghĩ kế cho cô ta còn quá hiền, cái gì mà tìm Tống đại mụ làm chỗ dựa, tìm Lâm Chí Quân hòa giải, theo tôi thấy thì nếu chuyện này mà xảy ra với tôi, tôi đã trực tiếp ấn đầu Tiêu Phán Nhi và Tống Phương Viễn vào hố phân rồi." Trương Tiếu hai tay chống nạnh, không khách khí nói: "Hai người đó dám bày mưu tính kế người khác như thế, thì phải chuẩn bị tinh thần chịu đòn chứ, đúng là bọn họ gặp may, đụng phải Tống Đình Đình dễ bắt nạt như vậy, chứ nếu gặp tôi, thì ha ha..."
Mọi người nghe Trương Tiếu nói, thử tưởng tượng một chút, ghê thật, một tay ấn vào hố phân, chuyện này đúng là chỉ có Trương Tiếu mới làm được.
Dù sao thì lần trước bị mất con, nàng cũng đã đâm bọn buôn người hai nhát dao rồi.
Mọi người im lặng nhìn Trương Tiếu không nói gì, từng người từng người đều là vẻ mặt câm nín.
Trương Tiếu bị họ nhìn đến mất tự nhiên, thẳng lưng, hùng hồn mà nói: "Sao thế? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Đối phó với loại người không biết lý lẽ này, thì phải dùng cách không biết lý lẽ. Mọi người xem tôi bao giờ hung hăng càn quấy với mọi người chưa, bởi vì tôi biết mọi người đều là người biết đạo lý, nhưng với cái loại người như Tiêu Phán Nhi, cô nói đạo lý với cô ta thì cô ta lại được đà lấn tới, chuyện gì cũng đổ lỗi cho người khác, chỉ có cô ta là đúng thôi."
Chu Lan Phương bịt mũi lại, cố ý lùi mông ra xa, cách Trương Tiếu một chút.
"Cô nói mà ghê quá đi, ấn mặt người ta vào hố phân, cô còn để cho người ta ăn cơm trưa không đấy?"
Tề Yến "phì" một tiếng bật cười: "Cách của cô không ổn rồi, Tiêu Phán Nhi với Tống Phương Viễn dù gì cũng là anh chị dâu của Đình Đình, mặc kệ họ làm chuyện gì sai trái thì cũng có quan hệ máu mủ, bây giờ Đình Đình đang chiếm ưu thế, nếu thật sự làm theo kiểu của cô thì Đình Đình lại thành ra mất lý, đến lúc đó còn khó giải quyết hơn, nhưng nếu không có quan hệ máu mủ thì cách của cô cũng không tệ."
Trương Tiếu cảm thấy cũng đúng, nàng có vẻ suy tư.
"Cô nói cũng phải, dù lúc nào thì cũng thiếu gì người ba phải chứ." Trương Tiếu cảm thán một câu.
Mọi người ngồi chém gió đủ chuyện, một bên lại lắng tai nghe ngóng động tĩnh ở nhà bên, sợ nhà bên làm ầm lên.
Còn ở bên nhà ông bà Tống lúc này.
Tống Đình Đình đang theo kế hoạch nói chuyện với Tống đại mụ.
Tống Đình Đình vừa bước vào cửa đã nói ngay: "Mẹ, con nghĩ rồi, chuyện vải đỏ con vẫn nuốt không trôi cục tức này, thái độ của anh chị rõ ràng là không muốn trả, muốn quỵt luôn, mẹ cho con một lời chắc chắn đi, mẹ có ủng hộ con đòi lại không?"
"Con bé này, sao đến giờ vẫn còn nói chuyện vải đỏ thế, có mỗi một mảnh vải thôi mà dây dưa mãi thế, con không sợ người ta cười sao." Tống đại mụ đang lau bàn, thấy Tống Đình Đình vào còn tưởng con gái đã nghĩ thông suốt, ban đầu còn vui mừng, ai ngờ nghe Tống Đình Đình nói vậy thì mặt lại xị xuống.
Bà vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vừa mở miệng đã bắt đầu mắng Tống Đình Đình.
Những lời này, Tống Đình Đình nghe từ nhỏ đến lớn, mẹ của nàng ngoài miệng thì nói thương yêu chiều chuộng nàng, nhưng trên thực tế, lúc nói chuyện với nàng thì giọng điệu đó hoàn toàn không giống lúc nói chuyện với anh trai, mẹ nàng lúc nói chuyện với anh trai, vĩnh viễn là thân mật, hòa nhã, nhưng đối với nàng thì hở ra lại "con bé chết tiệt", hoặc là mỉa mai coi thường.
Lần này lại nghe thấy những lời đó, Tống Đình Đình vốn cho rằng mình sẽ tức giận, nhưng những lời này vừa được Tống đại mụ nói ra, nàng ngược lại có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Tống Đình Đình ngây người ra một lát rồi nói: "Mẹ, mẹ cứ nói rõ đi, rốt cuộc mẹ có ủng hộ con đòi lại hay không, hay là mẹ thấy, cái mảnh vải đó bị bọn họ quỵt mất cũng không sao, con phải chấp nhận chịu thiệt?"
Tống đại mụ ném khăn lau vào ngực Tống Đình Đình: "Con bé này rốt cuộc là có ý gì? Có phải con ở chung với Tề Yến và Tiêu Bảo Trân lâu rồi nên tâm địa cũng khác đi rồi không? Mẹ nói cho con biết, trong cái đại viện này, gia đình mới là người thân nhất của con, anh trai và chị dâu mới là người mà con có thể thật sự dựa vào."
"Con dựa vào bọn họ thế nào? Bọn họ sắp khi dễ chết con rồi." Tống Đình Đình hỏi ngược lại.
Sắc mặt Tống đại mụ ngây ra một chút, rất nhanh đã nói: "Lấy của con chút đồ, con bé chết tiệt sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Hơn nữa, chuyện nhỏ xíu này cũng làm to chuyện lên, mẹ hết cách nói con rồi, đúng là mẹ làm hư con. Thôi, chuyện này sau đừng nói nữa, mẹ thay anh trai con nói xin lỗi con được chưa? Sau này mẹ sẽ bảo nó không được lấy gì của con, con bé này keo kiệt quá!"
"Cho nên mẹ, mẹ đây là muốn hòa giải phải không? Mẹ là không chịu đứng về phía con, đúng không? Dù là lần này con một chút lỗi cũng không có." Tống Đình Đình trực tiếp cắt lời, hỏi trúng tim đen.
Tống đại mụ lập tức quay lưng lại, không muốn để cho Tống Đình Đình nhìn thấy vẻ bối rối của mình.
Thật ra bà cũng muốn đứng về phía Tống Đình Đình, nuôi con gái lớn chừng này, nói không thương là không thể nào, nhưng con trai và con gái, ai nặng ai nhẹ, Tống đại mụ biết rõ.
Bà nhận định một đạo lý, con gái sau này rồi cũng phải đi lấy chồng, về già không thể về hầu hạ bà được, nên bà có thể trông cậy vào chỉ có con trai.
Tuy nói là yêu thương Tống Đình Đình, nhưng mà gặp phải chuyện như này thì nhất định phải kiên định đứng về phía con trai, mà đứng về phía con trai thì đồng nghĩa với việc đứng về phía Tiêu Phán Nhi.
Mặc dù bà cảm thấy Tiêu Phán Nhi không đáng tin cậy, nhưng đó dù gì cũng là con dâu, bà cũng không thể ép con trai ly hôn Tiêu Phán Nhi được.
Tống đại mụ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình làm vậy không có gì sai.
Bà quay người vào phòng, lấy trong hộp tiết kiệm của mình ra mấy đồng tiền nhét cho Tống Đình Đình: "Được rồi, coi như số tiền này là mẹ bồi thường cho con, mẹ biết số tiền này không mua nổi một tấm vải đỏ, nhưng mà mẹ chỉ có ngần này thôi, coi như là mẹ thay chị dâu con bồi thường con."
Tống Đình Đình nhìn tiền không nói gì, Tống đại mụ nghĩ ngợi rồi lại nói: "Nhưng mà vừa rồi con to tiếng với anh trai và chị dâu, cũng làm tổn thương lòng của họ rồi, thôi thế này đi, mẹ cho tiền, rồi con quay sang xin lỗi anh chị con đi, nói chuyện này là con sai. Sau này mình vẫn là người một nhà, thân thiết như xưa."
Lúc này, mặt Tống Đình Đình hoàn toàn lạnh xuống, nàng nhét tiền lại vào tạp dề của Tống đại mụ rồi đi thẳng về phòng.
"Con bé chết tiệt này lại làm gì nữa đây?"
Tống đại mụ nhìn bóng lưng Tống Đình Đình, trong miệng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, nói tới nói lui, chỉ cảm thấy nha đầu này tâm tư hoang dại, không hiểu chuyện, căn bản không nghe lời mình.
Tống Đình Đình vào phòng mình, nói là phòng, kỳ thật chỉ là một cái giường, đặt ở trong phòng con mẹ nó, chiếm một góc.
Tống Đình Đình ngồi ở góc này, ngồi im nửa ngày, cuối cùng ý thức được một sự thật.
Cái nhà mẹ đẻ này không thể ở lại được nữa, ca tẩu không xem nàng là người, lão nương có lẽ có chút tình cảm với nàng, nhưng cũng không sâu, chỉ cần gặp chuyện là nàng sẽ là người đầu tiên bị hy sinh.
Mà bây giờ, nàng muốn rời nhà mẹ đẻ cũng chỉ có hai con đường.
Đường thứ nhất, cùng khu phố xử lý đơn xin, chủ động xin xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nếu lựa chọn xuống nông thôn thì không thể chọn chỗ gần nhà, nếu không ca tẩu sẽ tiếp tục quấn lấy nàng, nhất định phải đi phương xa hoặc là biên cương.
Đi biên cương, chuyến này cũng không biết có cơ hội trở về không, có lẽ nàng một bé gái mồ côi sẽ ở đó cả đời...
Ngoài xuống nông thôn, còn một con đường khác là kết hôn với Lâm Chí Quân, sau đó theo quân.
Thế nhưng theo quân... Mẹ nàng biết địa chỉ đơn vị của Lâm Chí Quân.
Nhỡ mẹ nàng bị Tiêu Phán Nhi thuyết phục, viết thư tố cáo lên đơn vị, trong thư đầu trắng đổi đen, nói nàng bất hiếu với mẹ, không tôn kính anh chị, như vậy không chỉ ảnh hưởng tiền đồ của Chí Quân, thanh danh của nàng trong Gia Chúc viện cũng xong đời.
Tống Đình Đình ngồi trên giường, càng nghĩ, cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp, nàng cảm thấy có thể lợi dụng cơ hội Tiêu Phán Nhi giới thiệu xem mắt lần này, đại náo một trận, nắm thóp được Tiêu Phán Nhi và Tống Phương Viễn, để bọn họ không dám tìm nàng gây phiền phức nữa.
Tống Đình Đình nghĩ kỹ mọi chuyện, một giây cũng không muốn chậm trễ, chẳng đoái hoài bên ngoài vẫn đang mưa to, nàng mượn Tề Yến cái ô, vội vã ra ngoài, thẳng hướng nhà Lâm Chí Quân.
Mà lúc này, Tiêu Phán Nhi vẫn không biết chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận