Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 26: ◎ Tiêu Phán Nhi ánh mắt ngươi quần dài. Trong đũng quần đi! ◎ (1) (length: 7449)

Vừa thấy mẹ chồng Tống gia và nàng dâu kẻ trước người sau vào sân, tuy rằng người xóm giềng đứng ở cửa nhặt rau đều thấy, biết hai mẹ con này về đến nhà nhất định sẽ cãi nhau một trận lớn, ai nấy đều chuẩn bị tinh thần chờ đến lúc ồn ào thì qua xem náo nhiệt.
Nhưng bọn họ lại không hề cãi nhau.
Tiêu Phán Nhi vừa về đến nhà liền hỏa tốc bắt đầu thu dọn phòng, nàng không thu dọn chỗ khác mà xông thẳng vào phòng ngủ chính của mình và Tống Phương Viễn.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, trải cho Tống Phương Viễn một tấm nệm thật mềm mại, để hắn có thể nằm nghỉ ngay khi vừa về đến nhà.
Tống Phương Viễn vừa nằm xuống, thấy Tống đại mụ muốn kiếm chuyện gây khó dễ cho Tiêu Phán Nhi, liền nói thẳng, "Mụ, con mới xuất viện, mụ có thể im lặng chút để con nghỉ ngơi được không?"
Con trai đã lên tiếng, Tống đại mụ sao dám không nghe, bà ta sai con gái út ở nhà dọn dẹp phòng ốc, lại sai Tiêu Phán Nhi đi nấu cơm tối, còn mình thì dắt xe lừa đi ra, cái xe lừa này mượn của người trong thôn, phải mau chóng trả lại.
Tống đại mụ vừa đi, trong nhà liền triệt để thái bình, Tiêu Phán Nhi chẳng thèm chạy đến nũng nịu với Tống Phương Viễn, mà vào bếp bắt đầu ngẩn người.
Về đến nhà, lòng Tiêu Phán Nhi thật lâu không thể bình tĩnh.
Ngay từ đầu khi thấy Tiêu Bảo Trân xuất hiện trong sân, Tiêu Phán Nhi đã thấy hoảng sợ, nhưng hiện tại, cảm xúc hoảng sợ này đã biến thành ghen ghét, nàng ngồi ở đầu bếp trong nhà, nghe tiếng người xóm giềng bên ngoài cười nói với Tiêu Bảo Trân, trong lòng như muốn nổ tung vì tức giận.
Không có nguyên nhân nào khác, Tiêu Phán Nhi chỉ cảm thấy Tiêu Bảo Trân cướp mất danh tiếng của mình.
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Phán Nhi luôn có một loại cảm giác kỳ lạ, nàng cảm thấy vận may của mình rất tốt, tuy rằng cha mẹ trong nhà trọng nam khinh nữ, nhưng ở những phương diện khác, vận may của nàng lại tốt lạ thường.
Cũng giống như là, mọi người trong thôn đều lên núi, ở ba năm đói kém vỏ cây cũng sắp bị người ta bóc sạch, vậy mà lần nào nàng lên núi hầu như đều tìm được cái ăn, có khi là quả dại, có khi là thỏ rừng.
Hái được quả dại, nàng ăn ngay tại chỗ, bắt được thỏ rừng liền lột da rồi tìm chỗ nướng chín ăn, Tiêu Phán Nhi chưa từng nghĩ đến việc mang về nhà, dù sao mẹ nàng chỉ thương hai đứa anh trai, nếu mang thỏ về thì anh trai sẽ được ăn nhiều hơn, còn nàng ngay cả xương thỏ cũng không có phần.
Cũng bởi vì vận may tốt như vậy, mà nàng ở cái thời đại ai ai cũng không đủ ăn lại cao ráo đầy đặn, cho nên mới khiến Triệu Dũng vừa thấy đã yêu, ngay cả Tống Phương Viễn nhìn thấy nàng lần đầu cũng liền say đắm.
Tiêu Phán Nhi đặc biệt tự tin vào vận may của mình, nhưng mà không biết từ khi nào, vận may của nàng đã không còn hiệu nghiệm trước mặt Tiêu Bảo Trân.
Tiêu Bảo Trân bị nàng cướp mất người yêu, thế mà không chịu số phận gả cho nông dân trong thôn, mà còn gả vào thành, thậm chí cướp ở trước mặt nàng, có quan hệ tốt với xóm giềng trong khu nhà lớn.
Đặc biệt là chuyện Tiêu Bảo Trân sớm có mối quan hệ tốt với hàng xóm trong khu nhà lớn, càng làm Tiêu Phán Nhi một lần nữa cảm thấy ông trời thật không công bằng, dựa vào cái gì mà lợi thế gì Tiêu Bảo Trân cũng chiếm, dựa vào cái gì chứ? Cha mẹ tốt là của nàng, anh trai tốt cũng là của nàng, mà bây giờ hàng xóm tốt cũng lại là của nàng.
Lúc này tiếng cười nói ở ngoài sân càng lớn, Tiêu Phán Nhi nghe giọng điệu của họ, miễn cưỡng đoán được, thì ra sở dĩ Tiêu Bảo Trân có thể có mối quan hệ với hàng xóm, là vì đêm qua nàng dùng y thuật của mình cứu được một người.
Tiêu Phán Nhi vừa nghe được tin tức này, hận không thể xông ra vạch trần ngay, nhưng lý trí đã ngăn nàng lại.
Nàng hiện tại thấy Tiêu Bảo Trân quá xảo quyệt, quá nhiều tâm cơ!
Tiêu Bảo Trân vậy mà thừa dịp lúc mình không có trong sân mà đi khắp nơi ba hoa khoác lác nói nàng biết xem bệnh.
Chuyện này Tiêu Phán Nhi tuyệt đối không tin.
Người khác không biết, chứ nàng là đường tỷ của Tiêu Bảo Trân, từ bé đã lớn lên cùng nhau, lẽ nào nàng không biết sao? Tiêu Bảo Trân căn bản không biết xem bệnh!
Đêm qua sở dĩ cứu sống được cái cô Ngọc Nương kia, chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là mèo mù vớ được cá rán trùng hợp, hoặc là chính là Tiêu Bảo Trân sớm đã thông đồng với Ngọc Nương!
Nghĩ đến đây, Tiêu Phán Nhi hừ lạnh một tiếng, ghen ghét khiến nàng hoàn toàn mất lý trí, nàng chỉ biết Tiêu Bảo Trân không thể nào biết xem bệnh!
Đúng, Tiêu Bảo Trân lúc ở trong thôn đúng là từng đi theo lão đại phu trong thôn làm phụ tá, nhưng mà về sau lão đại phu bị ngã bị thương, xã cử bác sĩ mới đến, Tiêu Bảo Trân liền theo mọi người đi xuống đồng làm ruộng.
Chuyện này đã qua nhiều năm rồi, làm sao có thể vẫn còn biết chữa bệnh?
Tiêu Phán Nhi dùng hiểu biết cố hữu của mình để giải thích chuyện này, nàng cảm thấy y thuật cũng giống như học tập, nhiều năm không dùng sẽ trở nên hoang phế, cuối cùng cũng không nhặt lại được.
Lại nói, Tiêu Bảo Trân lúc ở trong thôn, cũng chưa từng đứng ra nói mình biết xem bệnh mà, sao vừa vào thành lại đột nhiên biết xem bệnh?
Chắc chắn là giả vờ!
Tiêu Phán Nhi không nghĩ một chút, trong thôn có bác sĩ chân đất được xã cử đến, Tiêu Bảo Trân đứng ra nói mình biết xem bệnh, chẳng phải là tát vào mặt bác sĩ người ta sao?
Điều này Tiêu Phán Nhi đã không nghĩ ra, trong đầu nàng toàn nghĩ đến Tiêu Bảo Trân, khi thì cảm thấy Tiêu Bảo Trân quá xảo trá, khi lại đặc biệt ghen tị Tiêu Bảo Trân, ghen tị vì nàng chỉ dựa vào lừa gạt, dựa vào giả vờ mà có thể có quan hệ tốt với tất cả hàng xóm trong hẻm nhỏ, Tiêu Phán Nhi thật là ngưỡng mộ.
Nàng cảm thấy hào quang này đáng ra phải thuộc về mình, sao có thể thuộc về Tiêu Bảo Trân chứ?
Càng nghĩ, Tiêu Phán Nhi càng quyết định phải tìm cách vạch trần Tiêu Bảo Trân, không để cho nàng lại ba hoa khoác lác trong sân.
Và trong lúc vạch trần Tiêu Bảo Trân, tốt nhất có thể xây dựng cho mình một hình tượng mẹ kế tốt, giành lại hào quang đó!
Tốt nhất là nghĩ ra một biện pháp nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng mà biện pháp này cũng không dễ nghĩ, Tiêu Phán Nhi ngồi trước bếp suy nghĩ nửa ngày, thấy trời đã tối thì đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Bây giờ nghĩ cách không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là bà bà nàng trước khi đi đã dặn nàng làm cơm tối, giờ bà sắp về rồi, nếu vào đến nhà phát hiện nàng chưa nấu cơm thì lại sẽ lải nhải cả buổi mất.
Tiêu Phán Nhi vội vàng đứng lên, bắt đầu đốt lò nấu cơm, một tay cầm dao phay xắt bí đỏ, xắt nghe tiếng lộp cộp lộp cộp vang dội.
"Tiểu cô cô, tiểu cô cô, van cô, cho con nhìn một chút, chỉ cho con nhìn một chút thôi có được không vậy." Một giọng của bé trai vang lên.
Tiêu Phán Nhi lập tức hiểu, đây là giọng của con trai thứ hai của Tống Phương Viễn, cũng chính là con riêng của nàng.
Tống Phương Viễn có một đôi con trai sinh đôi, một cô con gái út, bởi vì Tống đại mụ tin chắc rằng tên xấu dễ nuôi, nên đặt tên cho hai đứa con trai là Đại Mao, Nhị Mao, còn cô con gái út thì tên Tiểu Nha.
Tiêu Phán Nhi ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Nhị Mao đuổi theo sau cô em gái út Tống Phương Viễn là Tống Đình Đình, vừa đuổi vừa nhảy nhót, mặt mũi đầy vẻ cầu xin...
Bạn cần đăng nhập để bình luận