Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 123: Lần lượt lấy tiền (1) (length: 7653)

Tiếng kêu thảm thiết của con trai cuối cùng cũng kéo lý trí của Vương đại mụ trở lại.
Nàng giật mình, "Đúng đúng đúng, con trai ta còn đang nằm đó, không phải, rốt cuộc các ngươi muốn thế nào? Rốt cuộc muốn ta nói cái gì mới chịu đưa nó đến bệnh viện?"
Mọi người khoanh tay đứng nhìn, nghe Vương đại mụ nói vậy liền có người bĩu môi, "Ngươi nói có tác dụng gì, Vương đại mụ, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Giờ mấu chốt không phải ngươi nói gì, mà là chúng ta làm chuyện này chẳng có lợi lộc gì mà còn nguy hiểm."
Những người khác gật đầu theo, coi như đã thấy rõ bản tính của Vương đại mụ.
"Đúng đó, thằng Bạch Căn Cường nhà bà giờ người đầy thứ nhơ nhớp, làm bẩn cả áo bông của chúng ta không nói, nhỡ đâu điều tra ra vấn đề gì thì bà lại đổ tội cho chúng ta, có khi còn lừa của bọn ta một khoản tiền, cái chuyện không công mà còn rủi ro thế này, ai mà muốn làm."
Hứa đại mụ kéo con trai mình, nắm chặt tay hắn, mặt mày cau có nói, "Đại Phương, con đừng có hồ đồ, người ta như thế mình không giúp nổi đâu. Giờ con hảo tâm đưa Bạch Căn Cường đi viện, lỡ đâu người ta mà bị gãy xương nứt cốt thật theo như lời Vương đại mụ nói, không bị lừa đến sạch túi cũng không yên, ta không cho con đi, con muốn đi thì bước qua xác ta đã."
"Mẹ..." Hứa Đại Phương bất đắc dĩ.
Hứa đại mụ: "Gọi cái gì cũng vô dụng, đứng im đó cho mẹ."
Quần chúng vây xem lắc đầu, mở miệng ra toàn là lợi lộc, chẳng nể nang gì.
Vương đại mụ từ đầu đã tái mặt, há hốc mồm, nửa ngày không nói nên lời.
Thấy Bạch Căn Cường nằm dưới đất sắc mặt ngày càng tệ, càng lúc càng trắng bệch, Vương đại mụ sốt ruột, nàng do dự hồi lâu, cắn răng, cuối cùng quyết tâm nói, "Nếu vậy thì ta bỏ tiền ra thuê các ngươi giúp được chứ gì?"
"Bà trả bao nhiêu tiền?"
Có tiền thì sai khiến được quỷ thần, câu này quả không sai, vừa nghe có tiền liền có người động lòng.
"Ba đồng." Vương đại mụ nói.
"Ha ha, bà giữ mà dùng đi, thôi đi thôi, tụi mình đừng đứng đây xem náo nhiệt nữa, về nhà ngủ đi."
"Đúng đó, ba đồng này là đuổi ăn mày đi à. Không được rồi ta buồn ngủ, mai còn phải đi làm, không làm đâu."
Mấy tên đứng trước cười lạnh vài tiếng rồi khoác vai nhau đi về.
Vương đại mụ thấy thế liền nóng nảy, bắt đầu tăng giá, "Chờ chút đừng đi, năm đồng?"
Mọi người vẫn không hề quay đầu lại, không chỉ mấy tên kia, người vây xem cũng chẳng thèm liếc Vương đại mụ, ngáp ngắn ngáp dài, tốp năm tốp ba đi về.
"Các ngươi đúng là! Một đồng! Một đồng là được chứ gì!"
Một đồng! Bây giờ lương tháng của công nhân bình thường chỉ hơn ba mươi đồng, một đồng là lương của họ một ngày.
Vác một người đến bệnh viện mà có thể kiếm được một ngày lương, có vẻ hời đấy chứ.
Một gã trai trẻ hàng xóm quay đầu lại, "Một đồng thì cũng được thôi."
Tề Yến lạnh lùng liếc hắn một cái, "Ngươi đừng hồ đồ, người Bạch Căn Cường đang nôn mửa tè dầm kìa, nhỡ làm bẩn áo bông của ngươi, một đồng có bù nổi không?"
"Ngươi nói mới nhớ... áo bông này năm ngoái mới làm, một đồng thì không được đâu." Gã trai có chút do dự.
Vương đại mụ hung hăng lườm Tề Yến một cái, lòng đau như cắt, chìa ra hai ngón tay, "Hai đồng! Giá chót!"
Gã trai kia nhăn nhó, "Không được đâu, con bà bẩn thế này, mà tôi còn phải cõng nữa."
Không biết có phải do nhà họ Bạch đắc tội nhiều người hay do chuyện Bạch Căn Cường gặp ma thật xui xẻo, nói nãy giờ mới chỉ có gã trai này chịu đứng ra.
Vương đại mụ đau lòng muốn chết, "Hai đồng rưỡi, ngươi mà còn tăng giá nữa là ta không làm, ta kéo cái thân già này mà đưa nó tới viện."
"Hai đồng rưỡi thì được thôi, nhưng mà tôi phải lấy tiền trước rồi mới đến bệnh viện, nhỡ bà không nhận thì sao." Gã trai nhìn Vương đại mụ vẻ dè chừng, chìa tay ra đòi tiền.
Nghĩ nghĩ, hắn lại nói thêm, "À phải, lúc đến viện có phát hiện vấn đề gì bà cũng không được đổ tại tôi, tôi là động tay vào đấy nhưng là vì cứu người, để trừ tà thôi, bà mà ăn vạ thì tôi và cả nhà bà không xong đâu, dù sao tôi cũng độc thân, chẳng sợ gì cả."
Nhục nhã quá, Vương đại mụ bao nhiêu năm làm người tốt, cũng vì cái chuyện ma quái này mà mất hết hình tượng.
Vương đại mụ tức đến lộn ruột, lúc móc tiền tay vẫn còn run rẩy, lục lọi trong túi nửa ngày mới móc ra được ba đồng lẻ, nàng khó xử nhìn gã trai, "Ta giờ không có tiền, cho ba đồng trước được không?"
"Đương nhiên là không được, lỡ bà xù nợ thì sao, tôi cần tiền cọc, hai đồng rưỡi, thiếu một xu cũng không làm." Gã trai lắc đầu ngay.
Vương đại mụ: "Nhưng ta chỉ có ba đồng thôi, giờ làm sao?"
"Chẳng phải con dâu bà đang ở đây sao, bảo nó đưa đi, mà nhà bà chẳng ở sau lưng đây còn gì, về nhà mà lấy, bà đừng hòng xù nhé, hôm nay bà có nói gì tôi cũng không tin."
Vương đại mụ nghiến răng, nhìn gã trai hồi lâu, trong lòng cũng mắng thầm không ít, cuối cùng vẫn phải kéo tay Trương Tiếu, "Trương Tiếu, cô về nhà lấy tiền, hai đồng rưỡi."
"Lấy ở đâu?" Trương Tiếu hỏi.
Vương đại mụ: "Đầu giường ta, cô biết để ở đâu."
Trương Tiếu sững người ra hai giây, bỗng nhiên nhảy dựng lên, "Đó chẳng phải tiền của tụi con sao? Tiền này không phải vợ chồng Căn Cường tự trả sao?"
Nãy giờ nghe nửa ngày, sở dĩ nghe thấy mẹ chồng muốn bỏ tiền ra mà không nói gì, cũng là vì cảm thấy tiền này đáng lẽ hai vợ chồng Bạch Căn Cường phải chịu, giờ đột nhiên nghe mẹ chồng muốn lấy tiền ở nhà, nàng bực mình?
"Căn Cường mỗi tháng đều giao lương cho ta, vợ chồng nó lấy đâu ra tiền, tiền này là trong nhà chi."
"Nói là mỗi tháng đều đưa hết lương, ai mà biết hắn có giấu tiền riêng hay không, nếu không đưa thật thì Bạch Căn Cường còn tiền rảnh rỗi đi mời lãnh đạo uống rượu à? Lừa ai vậy! Lão thái thái đúng là bất công, chỉ biết bênh con trai út." Trương Tiếu thầm oán một câu, nghĩ đến trong nhà sắp phải bỏ ra hai đồng rưỡi, tim như rỉ máu.
Trương Tiếu nhìn Bạch Căn Cường dưới đất một chút, hét lên, "Mẹ, không phải con keo kiệt bủn xỉn, mà là tiền này chi oan uổng, Căn Cường bị người đánh, chứ đâu phải tự ngã bệnh, tiền này phải là nó tự trả chứ, nếu không phải nó nửa đêm ra ngoài uống rượu đến muộn mới về thì có gặp ma không? Con mặc kệ, tiền này con không chịu chi!"
"Cô muốn tức chết ta hả! Cái thứ con dâu gì mà người thì lười nhác, tính tình thì ích kỷ, cô muốn nhìn Căn Cường chết trước mặt ta sao? Hả? Vậy cô nói xem, giờ người ta đòi hai đồng rưỡi mới chịu cõng Căn Cường đến viện, cô bảo ta làm sao?" Vương đại mụ giận đến không buồn giả bộ hiền lành với Trương Tiếu nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận