Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 173: Bạo chùy gã đeo kính (1) (length: 7492)

Nghe vậy, Dương Thụy Kim cắn môi hồi lâu không nói, trong lòng nàng cũng không biết mình có thật sự muốn hay không.
Chuyện với Tiêu Kiến Viễn thất bại, trong lòng nàng rất khó chịu, luôn cảm thấy nghẹn một hơi, liền nghĩ tranh thủ tìm người khác để kết hôn, chứng minh với Tiêu Kiến Viễn rằng mình vẫn có người muốn, chứ không phải ế chồng.
Thế là khi anh trai giới thiệu xem mắt, nàng liền đồng ý gặp mặt người nam kia.
"Dương đồng chí, không giới thiệu một chút sao? Vị này là..." Người đàn ông đeo kính đang xem mắt với Dương Thụy Kim không biết từ lúc nào đã đến, thoáng một cái đã khoác tay lên vai Dương Thụy Kim, mặt nở mấy phần tươi cười mà hỏi.
Khi tay hắn chạm vào vai Dương Thụy Kim, lông mày nàng cau lại, nhưng nàng cố nhịn không chửi, chỉ khách khí gạt tay hắn ra khỏi vai mình.
Thời này tập tục còn bảo thủ, nam đồng chí khoác tay lên vai nữ đồng chí là hành động hơi thân mật.
Với những cặp đôi đã xác định quan hệ thì hành động đó không quá phận, nhưng người này mới gặp Dương Thụy Kim lần đầu đã khoác tay lên vai nàng, rõ là kẻ lỗ mãng.
Gã đeo kính không nhận ra điều đó, không biết mình đã chọc giận Dương Thụy Kim, chẳng những không nhận ra mà còn cho rằng nàng đang ngại ngùng, ra vẻ mình hiểu rõ.
Sau đó hắn lại tiến đến sau lưng Dương Thụy Kim, đứng rất sát, Tiêu Bảo Trân nhíu mày nhìn hắn, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, "Vị đồng chí này, hai người hôm nay chỉ là gặp mặt xem mắt thôi mà? Còn chưa xác định quan hệ, đứng gần như vậy không tốt đâu, người khác sẽ nói ra nói vào, hơn nữa Thụy Kim cũng không thích người khác lại gần như thế."
Đương nhiên, người khác sẽ không nói gì về nam đồng chí, mà chỉ nói Dương Thụy Kim.
Gã đeo kính nhíu mày, cười rất lộ liễu, cúi xuống nhìn Dương Thụy Kim, "Tiểu Dương, ta gần em như vậy em không vui sao? Anh thấy hai ta rất hợp, rất hợp cạ."
Dương Thụy Kim không muốn phá hỏng lần xem mắt này, nàng nắm lấy tay Tiêu Bảo Trân lắc đầu, ý bảo không nên nói gì thêm.
Gã đeo kính được nước lấn tới, lại nhìn Tiêu Bảo Trân hỏi, "Vị này là ai? Vừa rồi tôi nghe các cô nói nhà máy gì đó, cô ta là người làm chính thức hả?"
"Đúng, đây là bạn thân của ta, cô ấy là công nhân chính thức trong nhà máy." Dương Thụy Kim vẫn giữ nụ cười nhạt nhẽo trên mặt, nhưng trong lòng đã phiền muộn lắm rồi, nàng còn mang ấm ức với Tiêu Kiến Viễn, không muốn đắc tội đối tượng xem mắt này, nên một mực nhẫn nhịn.
Nghe nói Tiêu Bảo Trân là công nhân chính thức, ánh mắt gã đàn ông lóe lên, giả vờ như vô tình hỏi tiếp: "Công nhân chính thức à, bình thường tôi ở nhà máy sao chưa từng thấy cô ta? Chắc không phải nhà máy mình rồi? Vị đồng chí này, tôi là ở xưởng đóng hộp Thần Hi, còn cô ở nhà máy nào?"
Trong huyện thành chỉ có một xưởng thép lớn, còn lại là các nhà máy nhỏ, trong đó xưởng đóng hộp là quy mô lớn nhất.
Địa phương này nhiều đào, cứ đến mùa thì đào ăn không hết, thế nên xưởng đóng hộp sẽ mua về làm đồ hộp, sản phẩm này rất nổi tiếng khắp tỉnh.
Tiêu Bảo Trân đặc biệt không ưa loại đàn ông này, nàng lơ ánh mắt đi, coi như không nghe thấy gì.
Dương Thụy Kim lại phải giữ lễ phép, nàng cố nhịn nói, "Bạn thân tôi làm ở xưởng thép, vị đồng chí này, tôi chỉ đang gặp bạn cũ thôi, anh có thể chờ ở bàn một lát không? Tôi nói với bạn ấy vài câu rồi sẽ qua tìm anh. Từ khi bạn thân tôi lên thành phố, hai đứa đã lâu lắm không gặp, chỉ là nói chuyện chút thôi mà."
"Tiểu Dương em đừng vội, anh không có ý kiến gì đâu, chỉ tiện miệng hỏi chút thôi, mà này, bạn em có người yêu chưa?" Câu hỏi này vừa thốt ra, cả ba người trên bàn đều im bặt.
Dương Thụy Kim siết chặt tay, chỉ hận không thể nhảy dựng lên đánh người, lời mắng còn chưa kịp bật ra, thì Tiêu Bảo Trân đã nổi cáu.
"Anh mù hả, không thấy bụng tôi lớn rồi sao, đây là chồng tôi, tôi mang thai được ba bốn tháng rồi." Tiêu Bảo Trân lúc nãy vẫn luôn nhẫn nhịn.
Gã đàn ông kia cứ dùng ánh mắt bỉ ổi mà đánh giá nàng, nàng nhịn hết nổi, nghĩ tên này dù sao cũng là đối tượng của Dương Thụy Kim, không biết chừng sau này hai người cưới nhau, lúc đó Dương Thụy Kim mời nàng đi ăn cưới, lỡ như nàng đánh nhau với chú rể thì còn ra thể thống gì.
Nhưng nhịn mãi nhịn mãi, Tiêu Bảo Trân phát hiện mình không nhịn được nữa, gã đàn ông này căn bản không thể lấy làm chồng, mắt mù lại nhân phẩm kém, Dương Thụy Kim mà lấy phải loại này, nửa đời còn lại coi như chôn trong hố lửa.
"Vị đồng chí này, sao cô lại nói vậy? Tôi chỉ hỏi một câu cô có người yêu chưa thôi mà." Gã đàn ông bị Tiêu Bảo Trân mắng một trận cũng không tức giận, còn nhún vai, vẻ mặt ngây thơ.
"Không, anh không chỉ hỏi có người yêu chưa, anh còn dùng ánh mắt liếc lên liếc xuống người tôi, còn cố tình lại gần, anh nghĩ gì tôi cần phải nói toạc ra à? Chẳng lẽ anh không thấy cái người đàn ông ngồi đối diện đây sao, anh không thấy hắn đang nhìn anh chằm chằm à? Mà cho dù tôi có hay không có người yêu thì có liên quan gì tới anh? Đừng tưởng mở miệng một tiếng 'đồng chí' là anh là người tốt, đừng có giở cái trò này với tôi, chẳng ai thèm ăn đâu."
Tiêu Bảo Trân càng nói càng không khách khí, chủ yếu là ánh mắt của gã này thực sự quá trơ trẽn, khiến người khác trong lòng đặc biệt khó chịu.
Tiếng trách mắng của Tiêu Bảo Trân không hề nhỏ, gần như ngay lập tức, những người ăn cơm ở các bàn bên cạnh đều ngoái đầu lại nhìn, tò mò nhìn vào bàn của họ, còn có người liên tục đánh giá gã đeo kính, thậm chí có người đang thì thầm bàn tán.
Gã đeo kính mặt mày âm trầm đứng sau lưng Dương Thụy Kim, sắc mặt từ trắng chuyển xanh, rồi từ xanh biến thành đen, hận không thể xông lên đánh người.
Lúc này trong quán cơm quốc doanh đều là công nhân tan ca hoặc người nhà của họ, thậm chí có vài người làm ở xưởng đóng hộp, tuy không phải đồng nghiệp nhưng cũng là "ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp".
Gã đeo kính thậm chí còn nhìn thấy đồng nghiệp của mình.
Nếu chuyện này truyền đến xưởng đóng hộp, thì thanh danh của hắn coi như xong, gã vốn là kẻ trọng sĩ diện, trong lòng liền hận Tiêu Bảo Trân vô cùng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận