Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 43: Dồn sức đánh người què cái kia tốt chân (length: 12016)

◎ Canh ba ◎ Tống Phương Viễn nhận thức được điều này, sắc mặt còn khó coi hơn lúc nãy.
Hắn chắc chắn mình không trộm đồ lót, cũng không hiểu vì sao đồ lót của Tề Yến lại xuất hiện trong nhà mình, bây giờ chỉ thấy sốt ruột.
Có cách nào giúp hắn chứng minh sự trong sạch của mình không?
Tống Phương Viễn sắp nóng ruột muốn chết rồi.
Chuyện càng nóng nảy còn ở phía sau, hắn cẩn thận hồi tưởng lại, chợt nhận ra từ lúc Tề Yến tan tầm về nhà đến khi phát hiện quần lót bị mất cắp, cả hậu viện chỉ có một mình hắn là đàn ông ở đây, nên hắn là người đáng nghi nhất.
Trong tình thế cấp bách, Tống Phương Viễn liền nhìn đám hàng xóm đang hóng chuyện, "Vừa rồi có ai thấy không? Lúc Tề Yến tắm, ta vẫn ở trong sân, không hề bước chân về phía nhà nàng ấy, có ai thấy không?"
Từ sân trước đến sân giữa có một cửa thuỳ hoa, qua cửa thuỳ hoa mới vào được sân giữa, từ sân giữa đến hậu viện lại có một cửa hông, từ sân giữa không thể nhìn thấy cảnh hậu viện.
Bởi vậy, không ai lên tiếng, mọi người đều nửa tin nửa ngờ nhìn Tống Phương Viễn, không biết gã này thật sự không trộm, hay đang nói dối.
Không ai giúp Tống Phương Viễn lên tiếng còn có một nguyên nhân, đó là vì dạo gần đây hắn cứ đi tới đi lui trong sân, lén la lén lút, lại hay nheo mắt nhìn người, khắp nơi dò xét, trông có vẻ dâm mị, mấy nữ đồng chí trong viện đôi khi chẳng muốn nói chuyện với hắn, đều thấy con người này không thật thà.
Thế là cả hậu viện lúc này trở nên im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng Tống Phương Viễn càng lúc càng cuống quýt hỏi, "Có ai thấy không? Ra đây giúp ta nói một tiếng đi."
"Thôi đi Tống Phương Viễn, bớt giả vờ giả vịt, chả ai thèm nói với ngươi, còn bảo không phải ngươi trộm à?" Chu Quốc Bình lạnh lùng nói.
Để chứng minh sự trong sạch, vãn hồi danh tiếng của mình, cũng là để cứu vãn cả nhà khỏi cảnh sống dở chết dở, Tống Phương Viễn nghiến răng móc từ trong túi ra năm đồng, "Nếu ai có thể giúp ta chứng minh sự trong sạch, năm đồng này sẽ thuộc về người đó, coi như ta mở miệng cầu các ngươi, nếu ai thấy thì ra đây giúp ta một tiếng."
Vẫn không ai lên tiếng, vì căn bản không ai thấy.
Bọn họ muốn tiền, nhưng không thể bịa đặt chứng cứ giả, nên trong viện thật sự yên ắng đến đáng sợ.
Chu Quốc Bình cười ha hả hai tiếng, tiến lên kéo Tống Phương Viễn muốn đi, "Đi đừng vùng vẫy, ta đã nhặt được đồ lót, đây là tang vật, chúng ta cùng đi báo với bảo vệ khoa, đánh người sai ta chịu, còn trộm quần lót sai thì ngươi phải nhận, ta đưa ngươi vào tù, đi theo ta."
Cầm năm đồng, tim Tống Phương Viễn đã chết lặng, nếu hắn bị oan vì tội trộm đồ lót mà phải ngồi tù, cả đời anh minh coi như hủy, sự trong sạch của hắn cũng tan tành.
Cái gì lãnh đạo lớn, cái gì con đường thăng tiến đều chỉ là chuyện vớ vẩn.
Nghĩ đến đây, Tống Phương Viễn vậy mà buồn bã trong lòng, có chút muốn rơi nước mắt.
Nhưng đúng lúc Tống Phương Viễn vừa phẫn nộ lại vừa tuyệt vọng, tim đã chết lặng tại chỗ thì bỗng có người nhỏ giọng nói một câu, "Ta có cách có thể chứng minh, đồ lót không phải Tống Phương Viễn trộm."
Vì trong viện quá im lặng, tuy nói nhỏ nhưng lập tức lọt vào tai mọi người.
Mọi người đều cảm thấy lạ kỳ, hậu viện là một nơi tương đối khép kín, có tường vây có cửa, người ngoài không thể thấy tình hình bên trong.
Trong tình cảnh không thể nhìn thấy như vậy, ai dám nói có thể chứng minh Tống Phương Viễn trong sạch?
Mọi người đều nhón chân lên, muốn xem ai là người có khẩu khí lớn như vậy.
Tiêu Bảo Trân cũng rất tò mò, điều cô tò mò là chuyện trộm quần lót này có phải do Tống Phương Viễn làm không.
Nhưng tìm mãi, Tiêu Bảo Trân mới phát hiện người vừa nói câu đó lại là Cao Sân đang ngồi bên cạnh mình.
"Tiểu Sân, vừa rồi là ngươi nói sao?" Cô hỏi.
Cao Sân cắn môi, gật đầu, "Đúng."
Tim Tống Phương Viễn vừa chết liền sống lại, hắn cho rằng Cao Sân đã chứng kiến toàn bộ sự việc, muốn giúp mình rửa sạch tội oan, hắn lập tức phấn chấn.
Nhưng ngay sau đó có người lên tiếng, "Ngươi đừng vì năm đồng mà làm chứng gian, tiền này không dễ lấy đâu."
"Đúng đấy, đâu phải cứ nói thấy là có ích, chúng ta đều không thấy, chân cẳng ngươi lại không tiện, làm sao có thể thấy được. Nghe ta đi, đừng nhúng tay vào chuyện này."
Từ trên mây xuống địa ngục chỉ trong một giây, tâm trạng Tống Phương Viễn bây giờ là như vậy đó, hắn vừa mới còn tưởng Cao Sân có thể làm chứng cho mình, nhưng bị người khác nói một câu như vậy, hắn lại bừng tỉnh, không thể nào, Cao Sân không thể nào thấy được.
Nên bây giờ không ai tin Cao Sân có thể chứng minh.
Tống Phương Viễn cái miệng tiện này không chỉ không tin, mà vì tức đến nổ phổi còn mắng chửi người, chỉ vào Cao Sân mà nói, "Đã đến nước này rồi, ngươi còn ra đây quấy rối, đồ ngu nhà ngươi, bớt ở đó gây thêm phiền phức cho ta đi!"
Ở thời đại này, người bại liệt, trẻ em liệt, tàn tật và người có vấn đề về trí lực cơ bản không phân biệt được, nhà máy thép là một tập thể lớn, người trong đó có chút mối quan hệ, nhà nào có bệnh nhân thì cơ bản cả nhà máy đều biết. Người này truyền người kia, cuối cùng rất nhiều người đều thấy em trai Cao Kính là một tên ngốc, có vấn đề về thần kinh, vì cậu ta vĩnh viễn không ra khỏi cửa.
Trước khi dọn đến trong viện, trong cái viện này cũng có không ít người coi Cao Sân là kẻ ngốc đấy.
Tiêu Bảo Trân cúi đầu xem xét, liền thấy ánh mắt Cao Sân lập tức tối sầm lại, tay nắm chặt, "Ta không phải người ngu!"
Tiêu Bảo Trân biết cậu ta không phải, cậu ta không những không ngốc mà còn là một đứa trẻ có khả năng quan sát tỉ mỉ đến kinh ngạc.
Vì phải nằm trên giường không động đậy lâu ngày, khả năng quan sát của cậu rất tốt, khi đến một môi trường nào đó hoặc tiếp xúc với người nào, ngay lập tức sẽ quan sát đối phương.
Nên việc Cao Sân nói mình có cách chứng minh, cậu ta không hề nói đùa, mà thực sự có cách.
"Sao ngươi không phải? Nếu không phải người ngu thì sao ngươi không đi học? Cả nhà máy ai cũng nói vậy." Tống Phương Viễn giật giật khóe miệng, nói chuyện như phun phân vào mặt người khác, cứ nhằm vào chỗ đau mà đâm, tóm lại hắn không thoải mái thì cũng muốn người khác không thoải mái.
Tiêu Bảo Trân coi như đã hiểu, sau khi mất đi sự trợ giúp của kịch bản trong nguyên tác, cái gọi là nam chính Tống Phương Viễn cũng chỉ là một tên cuồng vọng tự đại, hơn nữa miệng tiện hết phần thiên hạ, bây giờ vì nguy khốn và tức giận mà bộc lộ bản chất miệng tiện của mình ra.
"Ta cũng nói ngươi là thái giám, ngươi phải không?" Tiêu Bảo Trân đột nhiên lạnh lùng nói một câu như vậy.
Cô nhảy xuống khỏi vạc lớn, quyết định trị tật xấu cái miệng tiện của Tống Phương Viễn, không thể dung túng được.
Tiểu Sân đã rất khó khăn mới lấy được dũng khí, muốn bày tỏ ý kiến của mình trước mặt mọi người, lại bị hắn nói một câu đồ ngốc dội gáo nước lạnh, sao có thể như vậy được?
Tiêu Bảo Trân nhìn xung quanh một chút, thấy một cây chổi lớn bám ở góc khuất, liền nhặt lấy, ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng, cô xách chổi lên quất thẳng vào chân Tống Phương Viễn!
Nhằm đúng cái chân tốt của tên què mà đánh!
"Á! Tiêu Bảo Trân có phải ngươi bị điên rồi không! Sao ngươi đánh ta!" Tống Phương Viễn lại gào lên.
Vì trước đây bị đá đập trúng mà chân bị thương, một chân vẫn còn bị nứt xương, hiện giờ chỉ có thể dùng một chân lành chống đỡ trên mặt đất.
Tiêu Bảo Trân túm lấy cái chân kia rồi vung chổi, ra sức quất vào người Tống Phương Viễn!
"Ngươi dựa vào đâu mà đánh ta chứ! Mọi người xem có ai không quản đi, con đàn bà này điên rồi, điên rồi, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám đánh người." Tống Phương Viễn một chân nhảy, vừa nhảy nhót vừa kêu la như gà bị nướng, còn định chạy quanh hậu viện, hòng tránh khỏi cây chổi của Tiêu Bảo Trân, cảnh tượng ấy đừng hỏi nó hài hước đến mức nào.
Hắn trốn, Tiêu Bảo Trân liền theo sau đuổi, Tống Phương Viễn vừa định dừng lại thì Tiêu Bảo Trân lại quất một phát vào người hắn.
Tiêu Bảo Trân thản nhiên nhìn hắn, "Đúng vậy, ta bị điên đấy, còn ngươi thì miệng đầy phun phân nữa kia."
"Bảo Trân! Sao em lại làm thế, sao em đánh chồng của chị?" Tiêu Phán Nhi vội vàng chạy đến che chở, có chút không vui nói.
Thời gian này cô cùng Tiêu Bảo Trân đi tìm đồ, nhiều lần suýt bị rắn cắn cũng nhờ Tiêu Bảo Trân nhắc nhở, thực ra trong lòng Tiêu Phán Nhi cũng không còn hận Tiêu Bảo Trân đến vậy, lúc này thấy Tiêu Bảo Trân động tay động chân, cô chỉ thấy tức giận và khó hiểu.
"Vừa nãy cứ mồm miệng cầu người chứng minh sự trong sạch là hắn, bây giờ Tiểu Sân nhà ta lên tiếng muốn giúp thì hắn há mồm đã gọi người ta là đồ đần, ta đánh hắn có vấn đề sao?" Tiêu Bảo Trân hỏi ngược lại.
Vừa rồi cô rút trúng Tống Phương Viễn mấy lần, cuối cùng cũng hả cơn giận, cô ném cây chổi về phía Tống Phương Viễn, khiến hắn sợ đến mức lại nhảy dựng lên.
Đôi mắt Tiêu Bảo Trân mang theo sự không vui, nhưng mặt lại thản nhiên nói, "Mặc kệ người trong nhà máy nói sao, nhưng chúng ta cũng ở chung với nhau lâu rồi, mọi người đều biết Tiểu Sân không phải là người ngốc, bệnh của nó sẽ dần dần khỏi, nếu sau này ta nghe thấy ai gọi nó là đồ đần, ta sẽ tìm đến lãnh đạo mách lẻo. Rất nhiều người thấy chuyện này không đáng gì, nghe xong cười cho qua, nhưng ở chỗ ta thì không được, chỉ cần để ta nghe thấy, hoặc nghe ai nói thì nhất định chúng ta sẽ làm ầm lên, làm cho ra nhẽ."
Thực ra trong con hẻm này cũng có người sau lưng gọi cậu ta là đồ đần, chẳng qua là không dám nói trước mặt mà thôi.
Nhưng mà nhìn cách Tiêu Bảo Trân nói chuyện, dần dần có người khom lưng xuống, tự giấu mình vào đám đông.
Về sau, trong sân này, những từ ngữ mang tính sỉ nhục như "đồ đần", "người bại liệt" cũng dần biến mất.
Tiêu Bảo Trân nói xong, lại nhìn Tống Phương Viễn, "Em trai ta vừa nói có thể chứng minh, bây giờ nếu em ấy thật sự chứng minh được việc trộm quần lót không phải do ngươi làm, ngươi tính sao?"
"Tính sao? Nó chứng minh thế nào?" Tống Phương Viễn khi nói đã có chút chột dạ, nhưng vì vừa rồi bị Tiêu Bảo Trân hung hăng tát cho một trận, hắn cảm thấy không thể xuống nước, vẫn còn cố cãi.
Tiêu Bảo Trân quay đầu nhìn Cao Sân một cái, nói thẳng, "Nếu em ấy không nói bừa, thật sự chứng minh được ngươi vô tội, vậy ta muốn ngươi lập tức trước mặt mọi người xin lỗi em trai ta, cúi đầu xin lỗi, nghiêm túc nói một tiếng ta sai rồi, cảm kích em ấy giúp ngươi rửa sạch tội danh, thế nào?"
"Vậy nếu chứng minh không được thì sao? Các ngươi bồi thường cho ta thế nào?" Tống Phương Viễn theo bản năng hỏi một câu.
Vừa dứt lời, Tiêu Bảo Trân cười.
Đây không phải là cười vui vẻ, mà là một kiểu cười mỉa mai.
"Mọi người đều thấy cả rồi chứ? Đây chính là con người của Tống Phương Viễn." Tiêu Bảo Trân châm chọc nói, "Em trai ta có ý tốt giúp hắn chứng minh, nếu chứng minh không được thì còn đòi bồi thường, làm người tốt mà không có báo đáp tốt, sau này mọi người biết rõ người này không thể giúp rồi chứ? Mặc dù hắn đã nói ai chứng minh được cho năm đồng, nhưng tiền còn chưa đưa ra đâu đã nghĩ tới bồi thường."
Ánh mắt mọi người đều phức tạp nhìn Tống Phương Viễn.
[📢 tác giả có lời muốn nói ] Lát nữa sẽ đăng thêm một chương mới cho mọi người, viết xong sẽ đăng luôn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận