Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 130: Kẻ xui xẻo Ngọc Nương (length: 12515)

Tất cả mọi người nghe xong, tò mò.
"Cái gì suy đoán, ngươi nói một chút?"
"Ta không thể nói mấy chuyện phong kiến mê tín đó được, ta còn phải làm việc."
"Đúng đúng đúng, ngươi cũng đừng nói mấy cái da vàng, cái đó cũng là phong kiến mê tín."
Mấy người vội vàng thêm vào một câu.
Gã công nhân dáng người nhỏ gầy có chút ngưỡng mộ nhìn Bạch Căn Cường một chút, "Mấy người nhìn hắn cao lớn thế kia, còn rất khỏe mạnh, 'phương diện kia' hẳn là cũng rất tốt nhỉ, có khi nào cũng vì chuyện này..."
"Má ơi! Mẹ nó ngươi nghĩ tới đâu vậy!" Một đám người cười ồ lên.
Gã công nhân thấp bé hùng hồn nói, "Chuyện này cũng không phải không thể nào đâu, mấy người nhìn cơ thể hắn xem, chẳng lẽ lại không ghen tị?"
Lời này quả thật không sai, nhìn dáng người thì thấy, Bạch Căn Cường đích thực cao lớn khỏe mạnh hơn người bình thường.
Điều này đều nhờ công lao của mẹ hắn là bà Vương, từ nhỏ đến lớn trong nhà có chút đồ ăn ngon đều đưa cho hai anh em Bạch Căn Cường ăn hết, có khi còn để Ngọc Nương đói bụng ra ngoài tìm ăn, tìm được gì về cũng toàn bộ vào bụng Bạch Căn Cường, cứ nuôi như vậy, con lợn còn béo tốt huống chi là người.
Nói đến nhân vật chính là Bạch Căn Cường, hắn trốn sau một cỗ máy lớn, rụt đầu lại, đến mặt cũng không dám lộ ra, lại không dám lên tiếng, sợ mình nhảy ra một cái thì mọi người lại nhớ đến hắn là kẻ cầm đầu.
Bạch Căn Cường trốn sau máy móc, đưa tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, trong lòng căng thẳng vô cùng, sợ mọi người nhớ tới hắn.
Trớ trêu thay, càng sợ cái gì, lại càng xảy ra cái đó, công nhân bên ngoài bây giờ đang thảo luận khí thế ngất trời.
"Mấy người đừng có cười cợt nữa, nói thật đi, ta thấy gã tiểu Trương nói có chút đạo lý đấy, Bạch Căn Cường chỉ cao lớn vậy thôi, gia cảnh nhà hắn cũng đâu có gì đặc biệt."
"Mấy người nghĩ kỹ một chút xem, trong xưởng bao nhiêu người có điều kiện tốt hơn hắn, còn chưa có vợ, thế nào lại có thể cấu kết với cả bà góa Hồ và cô y tá Diệp?"
"Bà góa Hồ thì cũng thôi đi, đàn bà goá chồng, đi lại thân mật với Bạch Căn Cường ta còn hiểu được, còn cô y tá Tiểu Diệp thì sao lại..."
"Hắc hắc, không chừng lại đúng như gã tiểu Trương nói thì sao..."
Mấy gã công nhân tụm lại xì xào bàn tán, nói xong còn cười hắc hắc với nhau, trao đổi ánh mắt, lại lao vào đám đông, kể với những người khác về suy đoán của mình.
Lúc đầu, tim Bạch Căn Cường như đặt trên chảo dầu chiên, lo lắng đề phòng trốn sau chiếc máy lớn, đầu cũng không dám thò ra, nhưng nghe đến cuối, lưng Bạch Căn Cường thẳng tắp, lông mày cũng bay lên.
Bạch Căn Cường đứng phía sau nghe gần mười phút đồng hồ, chỉ nghe đám người kia càng nói càng hăng say, mấy người thậm chí còn chỉ trỏ vào bà góa Hồ và Diệp Hồng Anh, mặt mũi thì mang vẻ khinh bỉ.
Thấy cảnh này, Bạch Căn Cường còn lén nhếch miệng cười.
Mấy người này rõ ràng đang nói mấy chuyện phiếm về hai mụ ngốc đó, nhưng mà... nói xấu thì tốt thôi! Đằng nào cũng không phải đang nói về hắn!
Mà lại, mấy người này chỉ mải nói chuyện phiếm trên bề mặt, căn bản không chú ý đến việc trước đó hắn và Diệp Hồng Anh trò chuyện, cũng không ai thảo luận chuyện hắn giả ma.
Vậy có phải, chuyện hắn hại chết sư phụ, cũng có thể mập mờ cho qua không?
Bạch Căn Cường càng nghĩ càng hưng phấn, khoanh tay đứng phía sau đám đông, vẻ mặt chẳng liên quan.
Bây giờ hắn thậm chí cảm thấy rất kiêu ngạo, hắn nhìn xung quanh, thấy cả mấy người hàng xóm trong hẻm cũng tới, nhưng mấy người đó đều đang tán gẫu với người bên cạnh.
Bạch Căn Cường không tìm thấy mẹ mình, nếu mà tìm thấy, nhất định sẽ lén nói một câu, "Nương, người xem con bản lĩnh không, có tốn xu nào đâu mà hai mụ ngốc này để con lừa cho xoay mòng mòng, còn đều có thai cho con, giờ thì tha hồ chúng nó chịu trận."
Còn nói bên kia, bà góa Hồ và Diệp Hồng Anh, hai người từ vừa rồi đã ngươi một câu ta một câu chửi nhau chí chóe, ai nấy nhìn đối phương cũng không vừa mắt, nói hăng lên liền bắt đầu động tay, ngươi đấm vào mắt ta một cái, ta tát cho ngươi một bạt tai, lại túm lấy tóc nhau giật mạnh, hận không thể giật cả da đầu xuống.
Đám quần chúng hóng hớt xung quanh tròng mắt cũng như sắp rớt ra, hết phen kinh hô này đến phen khác, sợ bỏ lỡ một giây nào.
Nhưng hai bà này dù sao đều đã tuyên bố mình mang thai, bây giờ cũng coi như là bà bầu, nhỡ mà đánh nhau đến sảy thai thì không chỉ xưởng gặp chuyện mà đám người hóng hớt kia cũng không yên.
Trưởng xưởng Dương tranh thủ chỉ huy đám đông xúm vào can, mãi mới ngăn được, kết quả yên được mấy phút thì bà góa Hồ lại chọc tức Diệp Hồng Anh, bà góa Hồ nói Diệp Hồng Anh bên ngoài thì thanh cao không tầm thường, trên thực tế còn chẳng bằng mình, một chân đạp mấy thuyền, treo cổ mấy gã trong xưởng, chuyện này cả xưởng ai cũng biết, còn tưởng mình băng thanh ngọc khiết, trên thực tế đã nhiều người biết bộ mặt thật của cô ta rồi, chẳng qua cũng chỉ muốn kiếm một tấm chồng con nhà giàu thôi?
Tiếc rằng Diệp Hồng Anh tính sai, con rể nhà giàu không vớ được, lại vớ trúng Bạch Căn Cường, lần này tính sai rồi.
Lời nói này quá khó nghe, Diệp Hồng Anh tức đỏ cả mắt, nhặt cái tay quay lên định phang vào bụng bà góa Hồ.
"Lạy trời của tôi!"
"A a a a giết người rồi!"
Vài người nhát gan đã sợ hãi hét lên, có người còn bịt mắt lại không dám nhìn, đám bảo vệ thì đồng loạt chửi thề, nhưng chân thì không chút do dự vắt chân lên cổ chạy đến bên cạnh bà góa Hồ, sợ chậm một giây thì máu đổ ngay tại chỗ.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bà góa Hồ phản ứng nhanh, không cần nghĩ liền lách sang bên cạnh một bước.
Cái tay quay sượt qua đầu bà góa Hồ, lao vọt qua bà ta, đập vào người một kẻ vô tội phía sau.
Rầm!
Đập trúng người, lại nhanh chóng rơi xuống đất, loảng xoảng một tiếng.
Mọi người hít một hơi lạnh.
Trời ạ, bị tay quay đập trúng chắc đau lắm, tên xui xẻo nào thế, ai cũng không trúng mà lại trúng ngay gã này?
Một đám người nhìn theo đường vòng cung mà tay quay lao đi, chờ khi thấy rõ mặt gã xui xẻo thì cũng không kìm được mà lộ vẻ mặt phức tạp.
Lập tức, trong xưởng im ắng lại, cái đám đang xôn xao bàn tán chuyện "phương diện kia" của Bạch Căn Cường có mạnh không cũng im miệng, đến cả bà góa Hồ và Diệp Hồng Anh cũng không động thủ chửi rủa nữa.
Bà góa Hồ thì chưa hoàn hồn, ôm tim may mắn mình né kịp, còn Diệp Hồng Anh thì sợ tái mặt, cô ta cũng thấy sợ, vừa rồi cái tay quay mà nện trúng bụng bà góa Hồ thì chắc chắn cô ta phải ngồi tù.
Ánh mắt Diệp Hồng Anh nhìn sang sau lưng bà góa Hồ, cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Cái tay quay cô ta ném ra không trúng bà góa Hồ mà lại trúng Ngọc Nương, người vợ chưa cưới đoan chính của Bạch Căn Cường!
"Ngọc Nương cô sao thế? Không sao chứ?" Kim Tú Nhi đứng ngay bên cạnh Ngọc Nương, thấy cô ta ôm vai sắc mặt tái nhợt thì vội hỏi một câu, "Cô xem cô cũng số nhọ thật, đang đứng đây yên ổn thì ai cũng không trúng lại cứ nhằm vào cô, ai da! Cô cũng khổ thật!"
Kim Tú Nhi vội vàng đỡ Ngọc Nương, nghĩ đến những chuyện cô ta gặp hôm nay cũng không khỏi thở dài!
Cô xem, Ngọc Nương này cũng khổ thật, từ nhỏ không cha không mẹ thì thôi đi, gả cho một người, lại còn một hơi ôm hai cái đùi, Bạch Căn Cường cũng chẳng sợ xé rách?
Bây giờ còn để chuyện ầm ĩ lên như vậy, cả nhà máy đều đang xem trò vui, hết lần này tới lần khác, ngay lúc này Ngọc Nương lại bị đập vào vai, đúng là cái gì thế này.
Kim Tú Nhi đang tự biên tự diễn một hồi bi tình, nhân vật chính là Ngọc Nương, càng nghĩ càng khó chịu, nhịn không được mà lau nước mắt, cứ như là Ngọc Nương bị đập trúng đầu chứ không phải là vai vậy.
Kim Tú Nhi đưa tay quẹt quẹt nước mắt nơi khóe mắt, thở dài, "Ngọc Nương, sao cô lại khổ như vậy chứ?"
"Chị Tú Nhi, thực ra em không sao, cái cú vừa nãy cũng không nghiêm trọng lắm..." Ngọc Nương còn đang mơ màng, có chút mờ mịt nhìn Kim Tú Nhi.
Lời còn chưa dứt, Kim Tú Nhi càng hăng, "Cô xem, còn mạnh miệng, mặt mũi cô trắng bệch cả ra rồi kia kìa, chắc chắn là bị đập choáng váng rồi."
Cô ta đỡ Ngọc Nương, gạt đám người xung quanh sang một bên.
"Tránh ra, mau tránh ra, đây là vợ của Bạch Căn Cường là Ngọc Nương, người yếu ớt thế này, trước còn ngất đi, may có Bảo Trân cấp cứu cho tỉnh lại." Kim Tú Nhi nhiệt tình nói, "Ngọc Nương vừa bị đập trúng, mấy người tránh ra một bên để cô ấy nghỉ ngơi chút."
"Má ơi, đây là vợ Bạch Căn Cường? ! Người vừa bị Diệp Hồng Anh đập trúng là cô ta?" Có không ít công nhân không biết thân phận Ngọc Nương, nghe Kim Tú Nhi nói đều đồng loạt ồ lên một tiếng, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Hiếm lạ, đúng là hiếm lạ lớn, đêm nay cái xưởng này náo nhiệt thật đấy.
Vốn dĩ, nhà máy bắt bọn họ tăng ca, mọi người mệt rã rời như trâu, trong lòng có chút không vui.
Nhưng ai ngờ, ở lại xưởng tăng ca lại được xem một màn náo nhiệt hiếm có như thế này!
Thời buổi này làm gì có tivi giải trí, màn náo nhiệt thế này mà bỏ qua thì tiếc đứt ruột!
Nhưng ở đây ai cũng không biết, đêm nay náo nhiệt lớn mới chỉ vừa bắt đầu.
Lại nói Kim Tú Nhi, mặc dù không thông minh lanh lợi gì, nhưng nàng có một đám người nhiệt tình, thấy Ngọc Nương bị đập một hồi, sắc mặt càng trắng bệch, Kim Tú Nhi trách móc ầm ĩ đứng lên, "Bác sĩ! Bác sĩ đâu! Nhà máy chẳng phải có phòng y tế sao? Mau kêu người đến đi, các ngươi xem sắc mặt Ngọc Nương khó coi như vậy, cũng đừng có mà bị đập hỏng rồi."
Người đứng bên cạnh tranh thủ nói ra: "Đã tối rồi, phòng y tế đã tan ca từ lâu, nếu muốn nói ở đây ai hiểu y thuật, e là chỉ có Diệp Hồng Anh, nàng chính là y tá phòng y tế, nhưng ngươi nhìn..."
Tất cả mọi người nhìn theo lời nói, nhìn về phía Diệp Hồng Anh.
Diệp Hồng Anh cũng cắn môi nhìn về phía Ngọc Nương, trong lòng bất an.
Nàng thật có chút sợ hãi.
Bạch Căn Cường đã sớm nói, nàng dâu kia của hắn là cái đồ ma bệnh, suốt ngày như người muốn chết, chẳng lẽ thật bị nàng túm tay đập hỏng rồi?
Đều do họ Hồ tiện nhân này, nếu không phải cùng nàng ta đánh nhau, làm sao lại thành ra thế này?!
Hồ quả phụ trong lòng cũng đang thấp thỏm, sợ mình cũng gặp chuyện, nhận thấy ánh mắt Diệp Hồng Anh, nàng hung tợn trừng lại!
Hai nữ nhân lại trừng mắt lẫn nhau, ánh lửa tóe khắp nơi!
Đám đông vây xem ăn dưa lặng lẽ lui thêm bước nữa, sợ mình cũng thành kẻ xui xẻo, bị vạ lây thì không xong.
Bất quá... bọn họ đều lùi lại, vậy Ngọc Nương làm sao bây giờ? Người ta thực sự là bị thương mà.
Một lát sau, cuối cùng cũng có dũng sĩ lấy hết can đảm: "Kia, y tá Diệp, cô xem có nên cho nàng dâu Bạch Căn Cường xem qua không, dù sao nàng ấy là bị cô làm bị thương, ở đây lại chỉ có cô biết khám bệnh."
Diệp Hồng Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngọc Nương, không hiểu sao, trong lòng luôn cảm thấy chột dạ, nàng tuyệt không muốn khám bệnh cho Ngọc Nương, cũng không muốn đối mặt với Ngọc Nương.
Nàng ôm bụng không nói một lời, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Thấy bộ dáng này của nàng, lại còn đang mang thai, mọi người ngược lại không tiện nói thêm gì.
Cũng may lúc này có người tới cứu viện, Tề Yến kéo tay Tiêu Bảo Trân từ phía sau tách ra, "Ở đây còn có bác sĩ, Tiểu Tiêu là bác sĩ ở viện nhi chúng ta, trước hết cứ để nàng ấy xem cho Ngọc Nương một chút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận