Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 32: ◎ nọc ong dị ứng (canh một)◎ (length: 10485)

Cô giáo Tô bình thường rất nghiêm túc, còn là chủ nhiệm lớp, đối với học sinh vô cùng khắt khe.
Nhưng lúc này ôm con trai, cô ấy khóc nức nở, liên tục nói: "Cầu xin ngươi mau cứu con trai ta, mau cứu con trai ta đi."
Tiêu Bảo Trân lấy cho cô ấy cái ghế, mời cô ấy ngồi xuống, "Cô đừng vội, ngồi xuống nói chuyện, đứa trẻ bị sao?"
"Đứa trẻ bị bệnh, nó khó thở!" Cô giáo Tô khóc nghẹn ngào, gần như không nói nên lời, nhất thời cũng không thể diễn tả rõ tình hình của con mình.
Người đàn ông đi theo sau cô giáo Tô, chính là Ngô chủ nhiệm, chủ nhiệm phân xưởng số ba, sắc mặt ông ta khó coi, vừa vào cửa liền trừng mắt nhìn về phía sân sau nhà họ Tống mà không nói lời nào.
Vừa lúc đó Cao Kính đi đến, ông ta quen biết Cao Kính, bèn lên tiếng chào, trên mặt lộ ra chút ngượng ngùng, "Tiểu Cao, xin lỗi nhé, muộn thế này còn làm phiền hai vợ chồng cậu."
Cao Kính gật đầu nhẹ, cũng đáp lại.
Tiêu Bảo Trân nói thẳng, "Vợ anh giờ đang đầu óc rối bời, không nói rõ tình trạng đứa bé được, anh nói xem rốt cuộc đứa trẻ bị sao? Triệu chứng gì, từ lúc nào, kéo dài bao lâu rồi?"
Ngô chủ nhiệm vội vàng nói: "Hôm nay nó bị ong đốt, về nhà thì mặt vẫn sưng vù đỏ rực, cứ kêu ngứa mặt, bọn tôi đắp khăn lạnh rồi thì đỡ nhiều, ai ngờ nửa đêm nó lại bảo khó thở, thế là bọn tôi vội ôm sang đây."
Lúc này cô giáo Tô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ấy diễn đạt mạch lạc hơn một chút, vội vàng kể lại đầu đuôi sự việc cho Tiêu Bảo Trân.
Con trai cô giáo Tô có tên nhũ là Vật Tắc Mạch, Vật Tắc Mạch chính là một trong những nạn nhân bị đốt tổ ong vào chiều hôm nay của Đại Mao và Nhị Mao.
Khi đó, một đứa trẻ bị đốt vào tay, biến thành độc tí hiệp, một đứa trẻ bị đốt vào mặt, biến thành đầu heo, Vật Tắc Mạch chính là cái đầu heo đó.
Tối muộn, cô giáo Tô nhận được tiền bồi thường từ tay Tống đại mụ, lập tức mang con đến bệnh viện.
Ai ngờ đến nơi mới phát hiện bọn họ đến muộn, bệnh viện đã hết giờ làm việc, may mà tình hình của đứa trẻ lúc ấy cũng không quá nghiêm trọng, thấy có vẻ như đang chuyển biến tốt, thế là lại ôm con về nhà.
Đến tối, cả nhà chuẩn bị đi ngủ, Vật Tắc Mạch đột nhiên nói mặt mình trướng và ngứa quá, hai vợ chồng cô giáo Tô liền lấy khăn lông chườm lạnh cho con, đắp một lúc thì cậu bé ngủ thiếp đi.
Nhưng nửa đêm, hai vợ chồng bị tiếng kêu cứu của Vật Tắc Mạch đánh thức!
"Cha cứu con! Cha, con khó thở, con không thở được!" Vật Tắc Mạch lúc đó vừa khóc vừa kêu.
Chuyện này khiến hai vợ chồng cô giáo Tô sợ hãi tột độ, lúc đó cô giáo Tô sợ quá mà khóc, bởi vì lúc này đã nửa đêm canh ba, bệnh viện không mở cửa, bệnh viện trong thành phố thì có cấp cứu, nhưng giờ bọn họ cũng không tìm được xe để đưa con đi, suýt nữa phát điên.
May mà lúc này, có người hàng xóm bảo với họ là trong ngõ Ngân Hạnh, nhà đại tạp viện hình như có bác sĩ có thể khám bệnh, thế là họ vội ôm con sang đây.
Sau khi kể xong, cô giáo Tô khóc nói, "Xin ngài xem tình hình của con tôi với, chỉ cần có thể chữa khỏi cho nó, bảo tôi quỳ xuống xin ngài tôi cũng bằng lòng."
"Đừng vội, để đứa trẻ nằm thẳng trên giường, tôi xem sao đã." Tiêu Bảo Trân dứt khoát nói.
Cô giáo Tô đặt con trai lên giường, Tiêu Bảo Trân cởi quần áo của Vật Tắc Mạch ra, xem xét da trên người cậu, rồi đặt tay lên mạch của cậu bé dùng dị năng kiểm tra.
"Thế nào? Cô xem được gì không?" Cô giáo Tô đứng bên cạnh, lo lắng hỏi.
Tiêu Bảo Trân rút tay về, vẻ mặt nghiêm trọng: "Là dị ứng nọc ong dẫn đến phù nề cổ họng, tình hình có chút nghiêm trọng, dễ dẫn đến nghẹt thở."
Nghe thấy hai chữ nghẹt thở, cô giáo Tô sợ đến hai chân mềm nhũn, suýt ngã khuỵu xuống đất, "Bác sĩ, cô có cứu được không? Cô muốn gì tôi cũng cho, cô cứu con tôi với?"
"Tôi còn chưa nói hết mà, cô đừng vội." Tiêu Bảo Trân đỡ cô ấy dậy, "Tôi chỉ nói tình hình nghiêm trọng, chứ không nói không chữa được, may mà các người đưa đến sớm, không có chuyện gì lớn đâu."
Nói xong cô liếc mắt ra hiệu cho Cao Kính, bảo anh đưa người đang cuống quýt kia sang một bên, Tiêu Bảo Trân liền chuẩn bị bắt đầu chữa trị.
Đối với tình huống này, cô dự định trước tiên phải cho đứa trẻ đào thải nọc ong, sau đó gắp ngòi độc ra, tình hình cơ bản sẽ ổn định.
Đào thải nọc ong có thể dùng châm cứu.
Thời mạt thế, Tiêu Bảo Trân từng được một lão đại y trong căn cứ kèm cặp, cũng được học hệ thống về Trung y, nên châm cứu không phải là vấn đề.
Nhưng bây giờ vấn đề quyết định ở chỗ, trong tay không có kim.
Tiêu Bảo Trân nghĩ một lát, trước tiên bảo Cao Kính ra bếp than đốt một ấm nước sôi, tìm mấy cái lọ thủy tinh trong nhà đem đi luộc khử trùng, sau đó cho đứa trẻ giác hơi.
Vì đứa trẻ còn nhỏ, cũng không dám giác quá lâu, bốn năm phút là Tiêu Bảo Trân liền gỡ ống giác ra.
Lưng Vật Tắc Mạch xuất hiện những vệt đỏ, vốn dĩ đứa trẻ vì khó thở, vừa ngứa vừa đau mặt, khóc ngằn ngặt không thôi, qua động tác gạt ống giác của Tiêu Bảo Trân thì từ từ nín khóc, nằm thút thít trên giường.
"Vật Tắc Mạch, con thấy sao rồi?" Cô giáo Tô sốt ruột hỏi.
Vật Tắc Mạch thều thào nói, "Có thể thở được rồi ạ."
"Bịch", đây là tiếng cô giáo Tô run chân khuỵu xuống ghế, có trời mới biết khi nãy nghe thấy con trai mình có nguy cơ nghẹt thở, cô ấy lo lắng đến nhường nào.
Bây giờ lại nghe nói con đã đỡ hơn, hận không thể quỳ xuống lạy Tiêu Bảo Trân.
Ngô chủ nhiệm ở bên cạnh vỗ lưng cho vợ, bỗng nhiên hỏi: "Vị đồng chí này, cô đây là giác hơi à?"
"Đúng vậy, bác sĩ ở nông thôn chúng tôi đều biết làm." Tiêu Bảo Trân nói.
"Thế còn mấy cái này trên lưng con tôi..." Ông ta lại hỏi.
Tiêu Bảo Trân vừa dọn dẹp vừa nói, "Đây là hút nọc ong ra, nếu châm cứu thì hiệu quả càng tốt, nhưng tôi lại không có kim."
Thực ra hiệu quả của giác hơi là thứ yếu, chủ yếu là do cô dùng dị năng, mới có thể khiến nọc ong của đứa trẻ đào thải ra nhanh như vậy.
Ngô chủ nhiệm không nói gì thêm, nhưng nhìn Tiêu Bảo Trân với vẻ trầm tư, không biết là đang nghĩ gì.
Nọc ong được hút ra, triệu chứng dị ứng đã giảm bớt, Tiêu Bảo Trân lại tìm một miếng gỗ mỏng, nhẹ nhàng cạo trên người Vật Tắc Mạch.
Ngòi độc ong không thể dùng nhíp gắp trực tiếp, phải nhẹ nhàng cạo ra.
May mà trên người Vật Tắc Mạch không có nhiều ngòi ong, chỉ khoảng sáu bảy cái, cạo một lúc thì cuối cùng cũng xong, lại lấy nước xà phòng rửa cho cậu bé.
"Được rồi, hai người đưa con về nhà, hai ngày nay đừng cho nó chạy nhảy lung tung, nếu có điều kiện thì cho uống một ít thuốc kháng viêm, ngoài ra cũng không có gì cần chú ý, nghỉ ngơi nhiều, bồi dưỡng thêm." Tiêu Bảo Trân nghĩ một lát rồi nói thêm, "Chủ yếu vẫn là trấn an tinh thần của trẻ, đừng để nó bị ám ảnh tâm lý vì bị ong đốt."
Nghe thấy lời này, đương nhiên cô giáo Tô ngay lập tức nhào đến xem con trai mình.
Cô ấy nhìn Vật Tắc Mạch, liền phát hiện rõ ràng là con trai tốt hơn nhiều, mặt không sưng như vậy, cũng không đỏ như vậy nữa, hơi thở cũng nhẹ nhàng yên tĩnh hơn, đứa bé đã ngủ rồi!
Quay đầu lại, cô giáo Tô mới hoàn hồn, định nói chuyện với Tiêu Bảo Trân, "Đồng chí, tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào, nếu không có cô, thì con trai tôi hôm nay..." Rồi cô ấy móc từ trong túi ra ba đồng tiền, đưa cho Tiêu Bảo Trân.
Tiêu Bảo Trân lùi về sau một bước, lập tức nói, "Tôi không lấy, không nhận tiền."
Cũng không phải cô ấy bác ái hay vĩ đại gì, chữa bệnh cho người khác mà không lấy tiền, mà là ở cái thời đại này, không tiện lấy tiền!
Nhận tiền nhỡ đâu bị truyền ra ngoài thì sẽ rước họa vào thân, biết đâu lại bị người trong viện tố cáo.
Phải biết, Tiêu Phán Nhi vẫn đang để mắt tới cô mà.
Cải cách mở cửa còn nhiều năm nữa mới đến, Tiêu Bảo Trân vẫn muốn tìm một công việc chính thức, đương nhiên không muốn mạo hiểm.
Cô giáo Tô cứ đưa tiền về phía trước, Tiêu Bảo Trân thì lại lùi về sau, "Coi như tôi có duyên với đứa bé đi, tiền thì không cần."
Nghe thấy vậy cô giáo Tô càng thêm sốt ruột, cô ấy muốn kết thân với Tiêu Bảo Trân.
Dù sao sau này con cái lỡ có đau đầu sốt não gì, vẫn phải đến nhờ người ta khám bệnh.
Nhưng mà Tiêu Bảo Trân không phải là bác sĩ, cũng không có công việc, người ta không có nghĩa vụ phải khám bệnh cho con cô, nên bây giờ kết thân là rất quan trọng, thế là cô ấy cố nhét ba đồng tiền vào tay Tiêu Bảo Trân.
Vì ba đồng tiền này mà hai người phụ nữ cứ nhét qua nhét lại, Tiêu Bảo Trân mồ hôi đổ ròng ròng, "Cô giáo Tô, tôi thật không cần tiền của cô đâu."
Đúng lúc này, Ngô chủ nhiệm lên tiếng, "Thôi được rồi Tiểu Tô, người ta không cần thì đừng cố nữa, nhưng mà ngày mai tôi sẽ có quà thích hợp hơn để gửi tới."
Ông ta đi qua bắt tay Cao Kính, rồi đến bắt tay Tiêu Bảo Trân, "Tối nay làm phiền hai vợ chồng cô chú, tôi thay mặt cả gia đình cảm ơn cô chú từ đáy lòng, giờ thì bọn tôi xin phép đưa con về nhà."
Ông ta đến bên giường, vác Vật Tắc Mạch đã ngủ lên vai, vẫy tay chào vợ chồng Tiêu Bảo Trân, rồi kéo vợ đi mất.
Hai vợ chồng họ cứ thế rời đi, Tiêu Bảo Trân và Cao Kính nhìn nhau một hồi lâu, cũng không biết nói gì, lại mệt mỏi rã rời, ngã xuống giường là ngủ say.
Còn chuyện món quà tốt hơn mà Ngô chủ nhiệm nói, ai còn sức mà nghĩ tới chuyện đó nữa, đã sớm chìm vào giấc mơ rồi.
. . .
Nhưng đến ngày thứ hai, Tiêu Bảo Trân mới biết, vì sao Ngô chủ nhiệm lại có thể làm chủ nhiệm phân xưởng.
Năng lực làm việc của nàng thế nào thì ta không rõ, nhưng Ngô chủ nhiệm ở cách đối nhân xử thế, so với lão bà của hắn là Tô lão sư thì thông thạo hơn nhiều.
Người ta không đưa tiền, mà là sáng sớm đã nhường Tô lão sư mang đến cho Tiêu Bảo Trân một chồng những thứ cô ta cần nhất lúc này.
[📢 tác giả có lời muốn nói] Ba canh sẽ tách ra để đăng nhé...
Bạn cần đăng nhập để bình luận