Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 62: Không thích hợp phụ nữ (1) (length: 7458)

◎ Hai hợp một ◎
Cơ hội làm cộng tác viên đang ở ngay trước mắt, dùng tiền là có thể có được, nói không động lòng thì đúng là giả.
Nhưng mà dù có động lòng, cũng phải tính toán thật kỹ một chút.
Nhân lúc trong viện vắng người, Tiêu Bảo Trân đem số tiền tiết kiệm trong nhà đếm lại một lần.
Sau khi kết hôn, Cao Kính cho nàng một khoản tiền, trừ việc mua thuốc bổ cho Cao Sân thì cũng không có khoản chi lớn nào khác.
Bất quá thời gian này cơm nước trong nhà khá tốt, cả nhà thấy ai nấy cũng đều mập ra một vòng, đồng thời tiền tiết kiệm cũng hao hụt đi ít nhiều.
Thêm vào đó mua đồ Tết cũng tốn một khoản, những chi tiêu lặt vặt nhìn có vẻ không nhiều nhưng cộng lại cũng tốn không ít.
Hiện tại tính tổng tiền tiết kiệm trong nhà, tất cả là hai trăm năm mươi đồng, còn một ít tiền lẻ Tiêu Bảo Trân không tính đến.
Vừa rồi thím Giang cũng đã nói bóng gió, công việc ở nhà ăn thì vất vả, vào làm thì chỉ là tạp vụ, phải mang vác đồ nặng nhọc, đại khái mất hai trăm đồng, còn công việc ở phòng y tế thì nhàn hạ hơn, phải ba trăm đồng.
Tính như vậy thì số tiền trong nhà có thể miễn cưỡng gom lại, vừa đủ mua công việc ở phòng y tế.
Còn về nhà ăn, Tiêu Bảo Trân căn bản không cân nhắc, nàng không biết nấu cơm, cũng không biết thái thịt, đến lúc đó vào làm sẽ không biết gì, vậy thì thật lãng phí thời gian.
Nhưng mà trong nhà chỉ còn hai trăm năm mươi đồng, có nên chi ba trăm đồng để mua công việc hay không?
Tiêu Bảo Trân vừa đếm tiền, vừa viết viết tính toán trên giấy, tính xem nếu mình muốn mua công việc thì có gom đủ ba trăm đồng hay không, lại tính xem sau bao lâu thì lấy lại được vốn, xem có đáng hay không.
Tính ra hiện tại, trong nhà có hai trăm năm mươi đồng, nếu thực sự muốn mua thì ba trăm đồng cũng không khó gom.
Nàng có thể về nhà mẹ đẻ nói một tiếng, chỉ cần nàng mở miệng thì cha mẹ chắc chắn sẽ đồng ý cho vay tiền, nhưng mà không phải vạn bất đắc dĩ, Tiêu Bảo Trân không muốn mở miệng với cha mẹ, hai người họ tích cóp tiền không dễ dàng gì, số tiền đó là tiền dưỡng lão, không thể tùy tiện động đến.
Ngoài nhà mẹ đẻ ra thì có thể vay tiền của thầy Phương, ngoài ra Cao Kính cũng có vài đồng nghiệp chơi khá thân, cũng có thể mở miệng vay góp một ít.
Như vậy vay mượn tứ phía, cũng có thể gom đủ tiền mua công việc.
Coi như là mượn tiền, với lương tháng bốn mươi ba đồng của Cao Kính thì rất nhanh sẽ trả hết.
Nhưng mà càng nghĩ thì Tiêu Bảo Trân càng thấy số tiền này bỏ ra không đáng.
Nàng vừa mới nghe ngóng thím Giang, lương tháng của cộng tác viên phòng y tế chỉ có mười lăm đồng, phải mất gần hai năm nàng mới kiếm lại được tiền mua công việc.
Huống chi năm sau Cao Sân cũng phải đi học, học phí và các chi phí học tập phụ thêm cũng là một khoản không nhỏ, nếu vay tiền mua công việc thì đến lúc đó lại phải vay tiền đóng học phí, cứ lặp đi lặp lại việc mở miệng vay tiền người khác, như vậy không hay.
Nghĩ đến đây, Tiêu Bảo Trân đã có câu trả lời trong lòng, nàng không muốn dùng tiền mua công việc cộng tác viên này.
Nếu thực sự muốn có công việc thì chi bằng cứ đợi một năm nửa năm, chờ đến khi nhà máy thép chính thức tuyển công nhân, đến lúc đó đi thi tuyển, cho dù không trúng tuyển thì cũng có thể tích góp tiền để mua suất chính thức.
Năm nay công việc chính thức như bát sắt, không như cộng tác viên không ổn định, công việc chính thức trừ phi phạm phải sai lầm lớn, nếu không thì sẽ không bị sa thải.
Tính toán như vậy, Tiêu Bảo Trân đã có quyết định chắc chắn, liền không suy nghĩ chuyện này nữa, đậy nắp hộp tiền lại.
"Cạch" một tiếng, nắp hộp sắt đóng vào.
Không ngờ vừa vặn chạm mặt Cao Kính tan làm về, vừa vào cửa đã đụng phải nhau.
Tiêu Bảo Trân ngẩng đầu: "Về rồi à? Hôm nay tan làm sớm vậy?"
"Hôm nay công việc đơn giản, ta làm xong sớm, sư phụ liền cho ta về trước, nói là hôm nay ở nhà có đồ ngon." Cao Kính đặt cặp tài liệu xuống, đi rót trà.
Hắn nhìn thấy hộp tiền và giấy bút trên bàn, tò mò hỏi: "Sao vậy? Sao tự nhiên lấy hết tiền ra vậy, trong nhà muốn mua đồ gì lớn à?"
"Không phải, vừa rồi thím Giang ghé qua một lát, kể cho ta nghe một tin tức."
Tiêu Bảo Trân đem hai tin tức thím Giang nói kể lại hết cho Cao Kính nghe.
Cao Kính chú ý đến vấn đề công việc, sau khi nghe xong thì nhíu chặt mày: "Bảo Trân tỷ, em thấy công việc ở phòng y tế này chúng ta có thể cố gắng tranh thủ một chút, dù có vay tiền trước gom đủ ba trăm đồng, thì sau này anh trả lại là được rồi."
Tiêu Bảo Trân kéo hắn ngồi xuống, phân tích cho hắn nghe: "Bây giờ vay tiền mua công việc, thì mua được cũng chỉ là công việc cộng tác viên, lỡ như ngày nào đó giảm sản lượng, không cần nhiều người đến thế, thì những người làm cộng tác viên sẽ là người đầu tiên bị cắt giảm, thời gian này không biết kéo dài bao lâu, nếu có thể làm ba năm năm thì còn được, dù sao cũng có thu nhập, nhưng nếu làm một hai năm đã bị cắt giảm thì sao? Vừa kiếm lại được tiền mua công việc thì lại mất việc, vậy chẳng phải là quá thiệt thòi hay sao."
Chuyện này nàng đã nghĩ qua một lượt trong lòng rồi, lúc này nói với Cao Kính thì vô cùng trôi chảy, còn nói thêm: "Hơn nữa, nhà máy thép cũng đâu phải từ nay về sau không tuyển người làm, chúng ta hoàn toàn có thể tích góp tiền trước, đợi đến hai năm sau nhà máy thép tuyển nhân viên chính thức, thì chúng ta thử vận may, coi như không trúng tuyển thì cũng có thể dùng tiền mua một suất chính thức, không phải tốt hơn hay sao."
Cao Kính: "Sang năm Tiểu Sân cũng phải đi học rồi, anh chỉ sợ em ở nhà một mình buồn bã, có một công việc có chút lương bổng, thì cũng không đến nỗi nhàm chán."
Trong mắt hắn hiện lên vẻ áy náy: "Tại anh không tốt, trước khi cưới hoang phí quá không có dành dụm được bao nhiêu tiền, nếu không thì cơ hội lần này đã có thể nắm bắt được."
"Sao anh lại nghĩ vậy?" Tiêu Bảo Trân hơi kinh ngạc.
Cao Kính xoa xoa vành tai: "Anh luôn nghĩ vậy."
Nói cũng thật kỳ lạ, trước kia đối với Cao Sân hắn cũng có những ý nghĩ thua thiệt như thế này.
Dù hắn liều mạng học tập, vào nhà máy cũng liều mạng làm việc, trở thành kỹ thuật viên, nhận lương cao mà người ngoài không có được, cũng luôn cảm thấy có lỗi với em trai.
Cảm thấy mình kiếm không đủ tiền, không thể đưa em đi tỉnh thành, đi các bệnh viện lớn ở thủ đô khám chữa bệnh.
Bây giờ kết hôn với Tiêu Bảo Trân, nhớ lại cũng thường cảm thấy có lỗi, nàng là một người phụ nữ tốt như vậy, lại theo mình.
Tuy nói bây giờ không cần nàng làm gì cả, nhưng nàng lại không thể phát huy được y thuật của mình, chỉ có thể cả ngày ở trong cái viện này, ít nhiều gì cũng có chút uất ức cho nàng.
Tiêu Bảo Trân nhìn thấy vẻ áy náy trong mắt Cao Kính, liền bật cười vì vẻ mặt của hắn, xoa xoa vành tai hắn, "Anh nói xin lỗi em làm gì, lần này là do chính em quyết định, em thấy không đáng nên mới không muốn bỏ tiền ra, có liên quan gì đến việc anh tiêu xài hoang phí chứ?"
"Hơn nữa, anh đã làm rất tốt rồi, ở cái tuổi của anh có mấy ai được lương cao như anh? Anh xem em cả ngày ở trong viện, có việc gì đâu mà làm, kể cho người nhà mẹ đẻ nghe thì ai cũng nói em thật là có phúc, anh còn có lỗi gì chứ? Anh chẳng phải luôn cố gắng không ngừng hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận