Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 05: ◎ thẩm nhi giới thiệu cho ngươi tốt hơn ◎ (length: 11186)

Nhị ca từ nhỏ lớn lên ở thôn, có chút khí phách giang hồ, hắn gọi mấy đứa bạn chơi thân đi đánh Tống Phương Viễn, ai biết có thể xảy ra chuyện gì không!
Nhỡ đâu đánh người ta tàn phế, hoặc gây thương tích, làm ầm ĩ đến ủy ban hoặc đồn công an thì làm sao?
Hơn nữa, Tiêu Bảo Trân hiểu rõ trong lòng, chuyện Tiêu Phán Nhi thông đồng với em rể không sai, nhưng người sai nhất vẫn là Tống Phương Viễn, tên cặn bã kia.
Hai người kia là nhân vật chính, có hào quang nhân vật chính trên người, đối đầu với bọn họ, nhị ca chẳng được lợi lộc gì.
Tiêu Bảo Trân không xót thương cho hai người đó, chỉ lo lắng nhị ca vì chuyện này mà bị liên lụy, thế là liền nghiêm mặt nói, "Nhị ca, chuyện này bỏ đi, chúng ta càng làm lớn chuyện thì càng nhiều người biết, sau này người ta nhắc tới cũng sẽ nhắc tới ta, chi bằng để chuyện này mau chóng qua đi, bọn họ muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng liên lụy tới ta là được, hôm nay ta cũng đã làm nhị thẩm với Tống đại nương tức giận quá rồi, thôi bỏ qua chuyện này đi, đừng nhắc lại nữa."
Nhị ca còn định nói gì đó, Lý Tú Cầm bưng đĩa ra, "Được rồi, Bảo Trân nói cũng có lý, nhà họ không ai lịch sự cả, nhưng chúng ta phải giữ thể diện, coi như hai nhà đó là chó dại, ta không chấp nhặt với chó dại, sau này cũng không qua lại gì nữa là được, con làm lớn chuyện này lên không phải là xát muối vào tim Bảo Trân sao, mau tới ăn cơm đi, ở đây không được nhắc tới chuyện này nữa!"
Mọi người đều đã nói vậy rồi, nhị ca đành phải xìu mặt xuống, hậm hực đi qua giúp rửa chén, xới cơm.
Chốc lát, mọi người cùng nhau xúm lại bên bàn ăn cơm, tổng cộng bốn món mặn một món canh, trong đó có một món gà hong khô hấp, một món trứng tráng ớt xanh, khiến ai nấy đều bụng sôi sùng sục.
Lý Tú Cầm gắp một miếng thịt gà hong khô béo ngậy, đưa vào chén bà mối, nhiệt tình mời mọc, "Muội đừng ngại, mau ăn mau ăn, nếm thử tay nghề của ta xem, sau này có đứa con trai con gái nào ngon lành, lại giới thiệu cho con ta, chúng ta cũng là người cùng một chỗ cả mà."
Gà hong khô thật sự rất thơm, thịt gà vốn đã thơm rồi, qua thời gian và thời tiết rèn luyện, càng có một hương vị khó tả, cắn một miếng vào, da gà rộp lên vì dầu, thịt gà lại có chút dai, từng thớ từng thớ hoa văn, mỗi một sợi thịt đều đậm mùi, đúng là thơm ngất ngây.
Có lẽ vì đồ ăn quá thơm, mà mọi người trong bụng cũng thiếu dầu mỡ, nên ai nấy đều cắm cúi ăn, còn nhiệt tình mời bà mối ăn.
Người nhà không nói gì, nhưng trong lòng bà mối lại càng thêm áy náy, nhà Tiêu càng nhiệt tình thì nàng càng khó xử, một nhà tốt như vậy mà lại bị lừa một vố.
Bây giờ nàng hận không thể lập tức tìm một chàng trai có điều kiện tốt hơn, giới thiệu cho Tiêu Bảo Trân, để nhà họ nở mày nở mặt.
Bà mối vừa ăn vừa miệt mài suy nghĩ, nghĩ hồi lâu, mắt bỗng sáng lên, nàng thật sự nhớ ra một người!
"Tú Cầm à, cô mà nói thế, tôi lại nhớ ra một người đấy." Mắt bà mối sáng rỡ, ngẩng đầu hứng khởi nói.
Cả nhà đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
Lý Tú Cầm cũng ngơ ngác, bà mới vừa nói thế kỳ thực chỉ là khách khí thôi, dù sao con gái mới vừa ly hôn, bà cũng không nghĩ ngay lập tức giới thiệu ai, "Nhớ ra cái gì?"
Bà mối đặt đũa xuống, cười nói, "Chẳng phải cô nói nếu tôi có mối nào ngon thì giới thiệu cho Bảo Trân sao? Tôi biết như thế thì hơi sốt ruột, nhưng chuyện mai mối này cũng là có duyên có số, có khi chỉ một thời gian ngắn nữa thôi người ta đã có nơi khác rồi, bỏ lỡ thì tiếc lắm."
"Đúng là có đạo lý này, nhưng mà…" Lý Tú Cầm ngập ngừng nhìn Tiêu Bảo Trân, thực ra là sợ trong lòng nàng không vui, không muốn đi xem mắt nữa.
Nhị ca bô bô nhận lời, "Chuyện này có chút nhanh, hơn nữa cái tên Tống Phương Viễn kia cũng chẳng ra gì, lần này lại sợ gặp phải kẻ chẳng ra gì nữa, em gái ta ngây thơ, không hợp với những người như vậy đâu."
Lý Tú Cầm lườm hắn, "Dì ngươi còn hại Bảo Trân bao giờ sao? Lần trước là tại cả nhà bị lừa thôi!"
Vừa nói vừa quay đầu cười với bà mối, "Cô đừng để trong lòng nhé, thằng nhị nhà tôi nó hay ăn nói không suy nghĩ thôi, nhà tôi không ai trách cô cả."
Bà mối cũng không giận.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, người ta sợ lại gặp phải một tên như Tống Phương Viễn, lo lắng như vậy là chuyện thường tình.
Bà mối lập tức cười xòa, "Tôi biết nhà cô lo lắng gì mà, cứ yên tâm đi, lần trước tôi nhìn lầm, cũng là do không quen thân với nhà họ Tống, thấy điều kiện được thì giới thiệu thôi, lần này giới thiệu là không giống, cha đứa nhỏ này trước kia là đồng nghiệp với chồng tôi, tôi nhìn nó lớn lên từ bé, nhân phẩm tuyệt đối không chê được, tôi dám đánh cược luôn."
Bà mối thề son sắt, còn vỗ vỗ ngực, ý là nàng dám đảm bảo, nếu sau này Bảo Trân bị trai nhà đó bắt nạt, thì nhà họ cứ đến tìm nàng tính sổ.
Lần này Lý Tú Cầm không còn lo lắng nữa, tò mò hỏi: "Vậy cô nói thử xem, chàng trai đó có điều kiện gì?"
Mọi người cũng căng tai ra nghe, Tiêu Bảo Trân nhìn cả nhà quan tâm đến chuyện của mình như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Bà mối không úp mở nữa, lập tức giới thiệu, nàng rất hiểu về chàng trai này nên nói cũng rất kỹ càng, "Chàng trai này tên là Cao Kính, tuổi tác cũng xấp xỉ Bảo Trân nhà cô, còn nhỏ hơn mấy tháng, có hộ khẩu thành phố, lại là công nhân chính thức, là công nhân cốt cán trong xưởng, nhân phẩm khỏi chê, tôi thấy nó lớn lên từ bé, có bao giờ thấy nó gây gổ với ai đâu, mặt mũi cũng khá, trong xưởng có biết bao nhiêu cô gái thèm thuồng đó, Bảo Trân nhà cô mà gặp thì chắc chắn thích ngay!"
Cả nhà nghe xong thì mắt ai nấy đều sáng lên, Lý Tú Cầm gật đầu lia lịa, "Điều kiện này đúng là không tồi, đúng là không tồi!"
Nhưng mọi người trong nhà ngẫm kỹ lại, rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại.
Năm nay, trai có công việc chính thức ở thành phố, nhân phẩm lại còn tốt, người như vậy vốn chẳng lo không có vợ, muốn giới thiệu cho anh ta thì người xếp hàng dài cả cây số, gái thành phố anh ta nhắm mắt cũng chọn được.
Lý Tú Cầm bèn hỏi, "Tốt như vậy thì có chịu quen một cô gái nông thôn như nhà ta không?"
Nói đến đây, bà mối cũng thành thật khai báo, "Cũng có thể, bản thân anh ta không để ý đến cái này. Nhưng mà chắc chắn mọi người cũng hiểu, người có điều kiện tốt, lại chịu hạ yêu cầu xuống thì chắc chắn là có nhược điểm."
"Thế thì còn được, cô mà nói có ai vừa muốn tìm vợ ở nông thôn mà lại chẳng có nhược điểm gì thì trong lòng ta mới lo lắng đấy." Lý Tú Cầm nói, "Nhỡ đâu gả về rồi lại phát hiện ra người ta có vấn đề về tâm lý, hoặc có tật xấu gì thì sao?"
Bà mối nghe vậy liền bật cười, "Tôi nói rõ với cô vậy nhé, tính cách thằng bé hơi hướng nội, không thích nói chuyện với người khác, chỉ thích nghiên cứu công việc thôi, tính tình không sôi nổi, không thích nói chuyện với con gái. Thêm nữa là nó không có cha mẹ, cha nó vì thành phần không tốt nên không chịu được mà qua đời, mẹ nó đăng báo tuyệt tình, sau đó hy sinh khi làm nhiệm vụ, như vậy thì gia đình thành phần không có vấn đề gì lớn, mấu chốt là nó có một đứa em trai, hai anh em sống nương tựa vào nhau, mà thằng em trai thì sức khỏe không tốt, cần người chăm sóc, nói thẳng ra thì là vướng víu."
Tóm lại, tên này cái gì cũng tốt, chỉ có gia đình là một gánh nặng.
Lý Tú Cầm nghe xong, lông mày liền nhíu lại, "Thằng em trai của nó bị sao vậy? Có tự lo liệu được sinh hoạt không?"
Bà mối ngẫm nghĩ, dè dặt nói, "Nó là sinh non, vốn dĩ đã yếu ớt, cũng có thể tự đi vệ sinh hay ăn cơm gì đó, nhưng mà cứ nằm ì ở trên giường."
Mọi người trong nhà nghe xong, liếc nhìn nhau, đều thấy không được.
Lý Tú Cầm nói, "Cô à, tôi thấy người này không thích hợp. Cô xem nó không cha không mẹ, nếu thành thì sau này vợ chồng trẻ sống không có ai giúp đỡ, rất chật vật, quan trọng hơn là thằng em trai nó thế kia, không khéo là phải nuôi cả đời, nấu cơm cho nó thì không nói, về sau nếu bệnh tình trở nặng, phải lau người hay dọn nhà vệ sinh thì bất tiện lắm, cô cũng đã bảo là vướng víu rồi đấy, Bảo Trân nhà tôi được chiều từ nhỏ đến lớn, tôi không nỡ cho nó đi nhà người khác làm việc đó."
"Tôi hiểu mà, nhà chàng trai đó đúng là gánh nặng quá lớn." Bà mối gật gù, "Không ưng thì không sao, sau này có mối tốt nào thì tôi lại giới thiệu. Nhưng muốn tìm trai thành phố mà lại có công việc tốt thì hơi khó, cơ hội hiếm lắm đấy."
Vừa nói vậy, Lý Tú Cầm lại hơi do dự.
Bà không quyết định được, nghĩ một hồi rồi quay sang nhìn Tiêu Bảo Trân.
"Bảo Trân à, con thấy thế nào? Con thấy có thể chấp nhận được thì cứ gặp một lần, có được hay không thì để sau, cứ gặp thì cũng không sao cả."
Nhị ca cũng lên tiếng, "Bảo Trân à, em không cần phải nghĩ ngợi gì hết, cứ muốn gặp thì gặp thôi, có nhị ca ở đây sẽ không để ai bắt nạt em đâu, em không muốn thì thôi, nghỉ ngơi một thời gian đã, không cần phải gấp gáp làm gì."
Tiêu Bảo Trân liền cẩn thận nghĩ ngợi đến hoàn cảnh của mình bây giờ.
Thứ nhất, nàng là xuyên không đến, hai ngày trước có thể gắng gượng một chút, nhưng ở lâu thì trước sau gì người nhà cũng sẽ phát hiện nàng không phải là mình, có khi còn bị coi là chuyện không may rồi bắt lại mất, giờ người ta vẫn còn mê tín dị đoan, lại còn có người ngấm ngầm đồn đại nữa chứ.
Thứ hai, nàng phải thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện, không thể tiếp tục dây dưa với nam nữ chính nữa.
Vậy thì chuyện đi xem mắt kết hôn cũng đáng để cân nhắc đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận