Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 64: Đêm trừ tịch trận đại chiến kia (1) (length: 7484)

◎ Hai Hợp Một ◎ Nói hết lời, Hà Tiểu Yến cuối cùng chịu dễ nói chuyện.
Nàng một cái miệng lại vu cho Tống Phương Viễn câu dẫn lão công!
Bất quá lần này tất cả mọi người đều không đáp lời, lẳng lặng chờ nàng tiếp tục nói.
Hà Tiểu Yến khóc sướt mướt: "Cái Tống Phương Viễn này căn bản không phải người tốt lành gì, các ngươi đừng nhìn mặt ngoài hắn giả bộ khách khí, trên thực tế sau lưng cái gì chuyện dơ bẩn đều làm, lão công ta bị hắn vu oan hãm hại! Hắn vu oan cho lão công ta, nói hắn trộm đồ lót của người ta, hiện tại lão công ta phải bị đưa đi lao động cải tạo, ta với cái Tống Phương Viễn này chưa xong!"
Nói rồi, Hà Tiểu Yến càng khóc dữ dội hơn, vừa oán hận nhìn chằm chằm Tống Phương Viễn, nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Hôm nay ta đến chính là vì thay cho nam nhân đòi lại công bằng, ta quậy cho hắn chết!"
Mọi người vừa rồi còn nhiệt tình giúp Hà Tiểu Yến, hỏi han tình hình cụ thể, giờ nghe Hà Tiểu Yến nói xong, lại chẳng ai đáp lời.
Mọi người cũng nghe ra không ổn, nghe ý trong lời nói của Hà Tiểu Yến, sao nam nhân của nàng giống như là tên đạo chích đồ lót Trần Vĩnh Thắng kia vậy.
Trần Vĩnh Thắng cũng không phải cái thứ gì tốt, cũng không hề bị oan.
Trước kia từ trong túc xá của Trần Vĩnh Thắng tìm ra cả đống quần áo nữ, đó là tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, việc này vốn chẳng liên quan gì đến Tống Phương Viễn, nói ra thì Tống Phương Viễn còn làm được một chuyện tốt đó.
Trong chốc lát, có người ngập ngừng hỏi: "Vị đại tỷ này, nam nhân của chị tên gì vậy?"
"Trần Vĩnh Thắng." Hà Tiểu Yến lau nước mắt nói.
Ghê thật, chân tướng rõ ràng rồi, cuối cùng cũng hiểu ra.
Đây là vợ Trần Vĩnh Thắng, không biết vì hả giận hay bị ai lừa bịp, chạy tới đây gây sự.
Mặt Tống Phương Viễn đen thui, tay nắm chặt thành quyền, trong lòng thầm nghĩ đây rốt cuộc tính là chuyện gì, cái chuyện quái quỷ gì thế này, sắp sang năm mới rồi lại đụng phải loại chuyện rắc rối này, thật là xui xẻo.
Hắn nhẫn nhịn uất ức và phẫn nộ mở miệng: "Hà Tiểu Yến, ta không có vu oan cho chồng ngươi, chồng ngươi bị trừng phạt là đáng tội, ta càng không có câu dẫn gì, chuyện này đúng là nói hươu nói vượn!"
"Không thể nào! Nếu không phải ngươi vu oan, sao Vĩnh Thắng nhà ta lại bị đưa đi lao động cải tạo." Hà Tiểu Yến lập tức kêu lên.
Còn chưa đợi Tống Phương Viễn tiếp tục giải thích, Tiêu Phán Nhi đã không nhịn được, cuối năm cuối tháng rồi còn gặp loại đàn bà điên này, tức sôi ruột.
Hơn nữa Tiêu Phán Nhi đã nhận ra, người phụ nữ này chính là người hai hôm trước nàng cùng Tiêu Bảo Trân từ nhà máy thép trở về gặp ở đầu ngõ, lúc đó nàng ta còn đến hỏi thăm Phương Viễn ca.
Ha ha, hóa ra là đã sớm tính toán đến nhà bọn họ.
Bây giờ Tiêu Phán Nhi cũng không nhịn nổi cơn tức, mở miệng không chút khách sáo: "Chính chồng của ngươi ngươi còn không biết, chồng ngươi ở đây làm không ít chuyện đấy, là một tên đại lưu manh, đầu tiên là trộm đồ lót của Tề Yến trong viện, lại trộm đồ lót của mấy cô vợ trẻ trong ngõ, sau này lá gan càng lớn, đem đồ lót của hết phụ nữ cả ngõ đều lấy sạch..."
"Phương Viễn ca nhà ta giăng bẫy bắt người, cái đó mà gọi là hãm hại? Gọi là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ! Gọi là rút đao giúp nghĩa!"
Tiêu Phán Nhi kể hết chuyện đã xảy ra cho Hà Tiểu Yến một lần, đương nhiên giọng điệu không hề dễ nghe, lúc nói còn xen vào không ít từ ngữ thô tục.
Từ chuyện trộm đồ lót đến chuyện giăng bẫy bắt người, Tiêu Phán Nhi kể tất tần tật, cuối cùng trợn mắt khinh bỉ nhìn Hà Tiểu Yến: "Chỉ vì cái loại người này mà ngươi dám không biết xấu hổ chạy tới gây sự, ta mà là ngươi thì chẳng còn mặt mũi nào gặp ai, ta đạp chết cái thứ bỏ đi này cho rồi."
Từ khi chuyện này xảy ra đến bây giờ, đầu tiên là đội tự quản, sau đó bị công an tiếp nhận, Hà Tiểu Yến thực sự không hề hiểu rõ chi tiết sự việc, đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta kể lại chuyện đã xảy ra.
Nàng nghe từ đầu đến cuối, hai mắt nhìn trân trân, ánh mắt có chút trống rỗng, cả người như ngây dại, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Đám người hóng chuyện xung quanh nhìn bộ dạng của Hà Tiểu Yến như vậy, cũng không đành lòng nói gì với nàng nữa, đều âm thầm thở dài, cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đáng thương bị đàn ông lừa gạt mà thôi.
Đám phụ nữ trong ngõ đối với Hà Tiểu Yến không khỏi mang theo chút đồng tình và thương xót, có người tốt bụng đến khuyên: "Tiêu Phán Nhi tuy nói không dễ nghe, nhưng đều là thật, những chuyện này người ở đây chúng ta đều tận mắt chứng kiến, tên Trần Vĩnh Thắng kia thật sự không phải là người tốt đẹp gì, ta khuyên cô mau tranh thủ đoạn tuyệt quan hệ với hắn, đừng đến đây hồ đồ nữa."
"Đúng đó, còn chuyện cô nói Tống Phương Viễn câu dẫn chồng cô, đây đều là chuyện không có thật, cô còn tiếp tục quậy nữa, người ta có thể gọi đội tự quản đến đó."
"Chúng tôi đều có thể làm chứng cho Tống Phương Viễn, chuyện này hắn không hề có lỗi, là thấy chuyện bất bình mà ra tay, không hề oan ức cho Trần Vĩnh Thắng, cô tranh thủ cùng cái thứ cặn bã kia phân rõ giới hạn đi!"
Đám người hóng chuyện xung quanh nhao nhao khuyên can, người trước kể lại người sau kể vào, có người trước kia đã tận mắt chứng kiến cảnh bắt Trần Vĩnh Thắng, lúc này liền nói lại bộ dạng xấu hổ và chột dạ của Trần Vĩnh Thắng lúc đó, muốn cho Hà Tiểu Yến tỉnh ngộ.
Lý mà nói thì nhiều người như vậy đều tận mắt chứng kiến Trần Vĩnh Thắng phạm tội, cũng có thể chứng minh Trần Vĩnh Thắng không phải người tốt, Hà Tiểu Yến hẳn là nên tỉnh ngộ mới phải.
Nhưng mà không, Hà Tiểu Yến căn bản không nghe lọt tai, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, quyết tâm đi tới con đường đen tối.
Ánh mắt của nàng dần dần tập trung, lại trở nên kiên định.
Nàng lau vệt nước mắt, đứng lên ngắt lời mọi người xung quanh: "Đủ rồi! Mọi người đừng nói nữa! Ta sẽ không tin!"
Hứa đại mụ bị nàng đẩy suýt ngã, được Tiêu Bảo Trân đỡ mới đứng vững, nghe thấy câu này liền trợn tròn mắt: "Ý gì, đại muội tử cô cảm thấy chúng tôi đang lừa cô à?"
Hà Tiểu Yến: "Ta với mọi người có quen biết gì đâu, ta làm sao biết mọi người có lừa ta hay không."
"Ha ha, nếu cô thực sự không tin chúng tôi, có thể đến đội tự quản mà hỏi xem, tên Trần Vĩnh Thắng này chính là do người của đội tự quản tự tay bắt, bọn họ cũng sẽ không lừa cô chứ?" Kim Tú Nhi cười lạnh nói.
Hà Tiểu Yến mạnh mẽ lên tiếng: "Đi hỏi thì sao chứ, coi như bọn họ nói rồi thì thế nào, ta cũng sẽ không tin. Cho dù thực sự có chuyện trộm đồ lót này, ta cũng tin trong đó chắc chắn là có hiểu lầm, mọi người đều hiểu lầm cho Vĩnh Thắng nhà ta."
"Nói không chừng mấy cái đồ lót kia không phải hắn trộm, là bị người hãm hại, có người trộm xong vứt vào nhà hắn, còn nữa biết đâu đấy hắn thấy mấy cái đồ lót kia treo bên ngoài, nghĩ là không ai cần nên mới nhặt về nhà, đây đều là hiểu lầm cả thôi."
Nàng một mực nói là hiểu lầm, còn những phát biểu phi lý đó, ngược lại khiến cho mọi người xung quanh kinh ngạc không nhẹ, trong chốc lát không biết nói gì để phản bác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận