Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 171: Dự bị thân cận (length: 11672)

Vu Vệ Hải là một quân nhân, rất có ý thức về hiệu suất, xuất kích chuẩn xác.
Sau khi hắn phát hiện mình đã rung động trước Dương Tuyết, cũng không hề do dự, ăn sạch bánh quy Dương Tuyết đưa cho, phủi vụn bánh trên người rồi nằm xuống, không nói một lời.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Vu Vệ Hải lén tìm đến Tiêu Bảo Trân, nhỏ giọng nói, “Em dâu, nhờ em một chuyện.”
“Sao còn phải dùng đến chữ nhờ, chị có gì giúp được cứ nói thẳng đi.” Tiêu Bảo Trân không hiểu, thấy Vu Vệ Hải lấm la lấm lét, liền sinh nghi ngay.
Mặt Vu Vệ Hải hơi ửng hồng, hắn gãi đầu, thật ngại ngùng nói, “Không có gì, ta để ý một cô nương, muốn nhờ em làm mối, em đi hỏi xem nàng có bằng lòng tìm hiểu ta không.”
Hắn vừa nói như vậy, Tiêu Bảo Trân lập tức hứng thú, cười nói, “Anh thích ai thế? Em quen không? Có phải người trong xưởng mình không?”
“Em biết, hơn nữa đặc biệt quen, chính là cô y tá vừa nãy tiêm cho ta ấy.” Vu Vệ Hải càng thêm ngượng ngùng, đừng thấy hắn nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng nhắc đến chuyện cả đời vẫn rất thẹn thùng, ngây ngô, hắn cứ không ngừng gãi đầu.
Hắn nhớ ra gì đó, lại cẩn thận hỏi một câu, “Cô nương kia chẳng lẽ đã kết hôn rồi? Nếu đã kết hôn, coi như ta chưa nói gì, em đừng đi loan tin nhé.”
“Anh coi em là người nào hả Vu Vệ Hải, em là loại người thích đi nói hươu nói vượn sao?” Tiêu Bảo Trân nói xong dừng lại một chút, nghiêm trang nói, “À, em đúng là vậy.”
Vu Vệ Hải bị cô ấy đột ngột đổi hướng làm giật mình, mắt trợn tròn.
“Đùa anh thôi mà.” Tiêu Bảo Trân vội vàng nói.
“Tiểu Cao tìm được cô vợ này...Thảo nào càng ngày càng thú vị.” Vu Vệ Hải thầm lau mồ hôi, nghĩ trong bụng.
Tiêu Bảo Trân thấy Vu Vệ Hải còn tưởng mình nói thật, cũng không trêu đùa nữa, khôi phục vẻ nghiêm túc, cô nói, “Cô nương anh thích tên Dương Tuyết, là nhân viên chính thức ở phòng y tế mình, vẫn chưa kết hôn đâu, cô ấy chắc cũng chỉ nhỏ hơn anh một hai tuổi thôi, hai người tuổi tác cũng không lệch nhiều, nếu có thể thực sự vừa mắt nhau thì đúng là một đôi trời định đấy.”
Tiêu Bảo Trân càng nghĩ càng thấy đúng, một đôi như thế nếu thành đôi thì cũng rất tốt.
Cô nương Dương Tuyết này, nói dễ nghe là tính tình đơn thuần, nói khó nghe chút là được người nhà bảo bọc quá kỹ, tính tình có chút ngây ngô, dễ tin người.
Thêm vào đó điều kiện nhà nàng cũng tốt, từ nhỏ đến lớn đều được cha mẹ chiều chuộng, việc nhà gì cũng không biết làm, nếu gả cho người bình thường, không chừng sẽ bị nhà chồng ý kiến thành ra cái dạng gì.
Gả cho Vu Vệ Hải thì khác, Vu Vệ Hải là quân nhân, không thể ở chung với nhà chồng, việc nhà thì hắn đều sẽ làm, bao hết.
Lại thêm Vu Vệ Hải cũng có ý thức đó, lần trước đến nhà ăn cơm cũng đã nói, hắn bình thường ở nhà đều tự mình làm việc nhà, hai người nếu thành đôi, Dương Tuyết đi theo Vu Vệ Hải nhập ngũ, trong quân đội nền nếp tốt, không có những chuyện linh tinh phức tạp kia, Dương Tuyết sống ở đó cũng sẽ rất vui vẻ.
“Thật vậy sao em dâu, em thật sự nghĩ vậy? Vậy thì phiền em giúp ta nói với nàng một tiếng, hỏi nàng xem có muốn tìm hiểu ta không, nếu nàng không muốn thì thôi, nếu nàng cũng bằng lòng gặp mặt thì ta sắp xếp ngay.” Vu Vệ Hải có chút khó khăn nói, “Không phải ta sốt ruột. Lần này ta xin nghỉ về chăm sóc chú, sức khỏe chú ta cũng khá hơn nhiều rồi, ta sắp phải về đơn vị, nếu không nhanh, đợi lần sau về không biết đến khi nào, có khi lần này bỏ lỡ, lần sau ta về, con gái nhà người ta có khi con biết đánh xì dầu rồi.”
Tiêu Bảo Trân bị cái miêu tả này của hắn làm cho suýt cười gập cả người, “Được được được, anh chờ đấy, em đi nói với nàng ngay, nếu nàng đồng ý, em cố gắng thu xếp hôm nay tan làm để hai người gặp nhau nói chuyện, anh thấy thế nào?”
“Được thôi, cảm ơn em dâu, nếu chuyện này mà thành, ta nhất định cho em cái hồng bao to.”
“Hồng bao thì thôi đi, anh và Tiểu Cao là bạn học không cần phải khách sáo thế, anh mời cả nhà em ra nhà hàng quốc doanh ăn một bữa, thế nào?”
“Những chuyện này đều dễ thôi, đến lúc đó em bảo muốn đi đâu ta sẽ đi đấy, muốn ăn gì cũng được.” Vu Vệ Hải là quân nhân, lương tháng không thấp, cộng thêm các loại phụ cấp, trên tay cũng có chút dư.
Tiền nhiều khí thế ngút trời vung tay lên, “Chỉ cần em giúp ta đi nói chuyện với cô nương kia, đến lúc đó muốn đi ăn ở đâu thì ta sẽ đi ăn ở đấy. Em dâu à, nhanh lên, bây giờ cũng không sớm, em đi nói với nàng một tiếng xem nàng có bằng lòng không nhé.”
“Còn sớm mà, mới quá trưa, đến chiều chúng ta mới tan làm.” Tiêu Bảo Trân bật cười, nhưng cô cũng không nói nhảm với Vu Vệ Hải nữa, xoay người đi vào phòng y tế.
“Tiểu Dương, em ra đây một chút, chị có chuyện muốn nói với em.” Tiêu Bảo Trân vừa bước vào phòng y tế đã vẫy tay với Dương Tuyết.
Dương Tuyết ăn hết bánh quy đang gặm hạt dưa, cái tật háu ăn của nàng thế nào cũng sửa không được, bất quá bây giờ thì đỡ hơn rồi. Mỗi thứ cũng chỉ ăn một chút.
Dương Tuyết từ sau bàn ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác, “Sao thế? Chị Bảo Trân tìm em có chuyện gì à?”
“Em ra đây đi, chị nói riêng với em.” Tiêu Bảo Trân vừa cười vừa vẫy tay với nàng.
Cũng may trong phòng y vụ giờ ít người, bác sĩ Triệu Học Văn một lòng một dạ đọc sách y khoa, còn y tá Tuần Lan Phương Chu thì đang bận yêu đương, ngân nga bài hát đan áo len.
Nghe nói cái áo len này cũng là đan cho đối tượng, một chiếc áo len màu xanh đen, định đến ngày kết hôn sẽ mặc.
Dương Tuyết ngơ ngác đi đến, Tiêu Bảo Trân kéo nàng ra chỗ vắng người.
Cô cân nhắc một chút rồi hỏi, “Tiểu Dương, chị có chuyện muốn hỏi em, liên quan đến chuyện tìm người yêu, người nhà em bây giờ cho phép em tìm người yêu chưa? Bên cha mẹ em nói sao?”
Tình huống của Dương Tuyết không giống các cô nương khác, cha nàng là lãnh đạo nhà máy thép, gia cảnh rất khá, chỉ có mỗi cô con gái, nên cưng như trứng hứng như hoa, nếu cha mẹ nàng cảm thấy con gái vẫn còn nhỏ không muốn gả, lúc này giới thiệu đối tượng cho Dương Tuyết thì sẽ gây khó xử.
Cho nên Tiêu Bảo Trân phải hỏi rõ ràng, mới có thể nói chuyện giới thiệu đối tượng.
Dương Tuyết vừa nhắc đến đối tượng cũng hơi ngại ngùng, nhưng nàng và Tiêu Bảo Trân có quan hệ tốt, chuyện này cũng không giấu diếm.
Dương Tuyết nói, “Cha mẹ em không nói gì về việc tìm người yêu cả, nhưng bảo em nếu gặp được người phù hợp thì có thể tìm hiểu, chỉ là trước khi xác định quan hệ phải đưa về nhà cho họ xem mắt, qua được cửa đó mới có thể chính thức tìm hiểu, nếu họ không đồng ý thì dù thế nào cũng không thể yêu đương.”
Tiêu Bảo Trân thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm nói, “Thế này nhé, hiện giờ có một cậu để ý đến em, tìm chị đến làm mối, muốn tìm hiểu em, nếu em bây giờ cũng có ý định tìm người yêu thì chị sẽ giới thiệu hai người làm quen, nếu không thì chị từ chối giúp cho, em thấy sao?”
“Cái gì? Ai để ý em cơ?” Dương Tuyết hơi ngại ngùng, mặt thoáng cái đỏ bừng.
Tiêu Bảo Trân cũng không quanh co, “Chính là cái cậu đến phòng y tế truyền dịch sáng nay ấy, cái đồng chí quân giải phóng đó. Hắn tên Vu Vệ Hải, là cháu trai của chủ nhiệm, tuổi tác cũng xấp xỉ em thôi, chính là hắn để ý đến em đấy, thế nào? Muốn gặp một lần không?”
“Người đó à...” Dương Tuyết nhớ lại cảnh hai người chia nhau ăn bánh quy sáng nay, chỉ cảm thấy mặt nóng ran.
Thật tình mà nói, Dương Tuyết không có cảm giác đặc biệt gì với Vu Vệ Hải, chỉ thấy đồng chí quân giải phóng này nhìn rất phù hợp phái, nói không nhiều nhưng cũng không ngột ngạt, cũng không phải là người tẻ nhạt, ấn tượng đầu tiên rất tốt.
“Đúng đấy, chính là hắn. Thế nào? Có muốn gặp một lần không?” Tiêu Bảo Trân cười tủm tỉm nói.
Dương Tuyết cũng chỉ ngượng ngùng một chút, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nàng suy nghĩ một lát rồi quả quyết gật đầu, “Được thôi, có thể gặp mặt một lần, nhưng nói trước nhé, em chỉ đồng ý gặp mặt chứ không đồng ý yêu đương, cụ thể thế nào còn phải chờ gặp mặt nói chuyện đã. Chỉ mình em đồng ý thì vẫn chưa được, phải đưa về gặp cha mẹ em đã, đợi họ đồng ý hết mới có thể tính đến chuyện yêu đương.”
Nàng có ấn tượng đầu tiên cũng không tệ với Vu Vệ Hải, thấy người này cũng không hung hăng, nói chuyện cũng thú vị, nên gặp một lần cũng không sao.
Dương Tuyết đưa ra một loạt yêu cầu, ở cái thời này cũng không tính là quá đáng, dù sao thì việc xem mắt lúc này đều hướng tới việc kết hôn, nên cần cẩn thận hơn.
“Em đồng ý thì chị sẽ sắp xếp, còn có chuyện này chị phải nói trước cho em biết, Vu Vệ Hải lần này xin nghỉ phép về chăm sóc chú, bây giờ sức khỏe chú hắn sắp khỏi hẳn rồi, thời gian nghỉ phép cũng sắp hết nên khá gấp. Hắn muốn tối nay sẽ gặp em một lần, nếu em đồng ý thì chị đi sắp xếp, nếu không thì phải chờ lần sau hắn về rồi tính tiếp, nhưng hắn cũng bảo, ở trong quân đội ít ngày nghỉ lắm, lần sau về là khi nào thì không nói được.” Tiêu Bảo Trân giải thích với Dương Tuyết.
Dương Tuyết đối với những chuyện này không mấy khách khí, nàng khẽ gật đầu, "Không sao, cứ tối nay đi, đã hẹn gặp thì về thời gian không có vấn đề gì."
"Tốt, vậy ngươi chờ xem, tối nay gặp mặt, có muốn ta sửa soạn cho ngươi một chút không? Ngươi về tắm rửa đi, ta lấy cái lô cuốn tóc cuốn cho ngươi, đánh chút phấn lên mặt."
Dương Tuyết mãi sau mới kịp phản ứng, lúc này mới có cảm giác chân thật muốn thân cận.
Nàng che mặt, "Thật phải đánh phấn sao? Bên ngoài giờ người ta để ý lắm, ta thấy trang điểm coi như thôi, tắm cũng không cần đâu, ta sáng nay trước khi đi làm đã tắm rồi, chỉ có thể gội đầu trong phòng y vụ, dù sao chúng ta có thể đi nấu nước nóng, cũng có chậu, ta gội ở đây được."
"Vậy cũng được, ngươi gội đầu xong ta lấy cặp gắp than cho ngươi cuốn tóc."
"Được, cám ơn tỷ Bảo Trân."
Hai người quyết định xong, Tiêu Bảo Trân tranh thủ thời gian tìm Vu Vệ Hải, nói cho hắn biết chuyện tối nay đi xem mặt, lúc này mới chạy về đi làm.
Một ngày này khiến Tiêu Bảo Trân bận rộn, nhưng mà lạ là, khoảng thời gian trước nghỉ ở nhà Tiêu Bảo Trân cả ngày cảm thấy mình chán chết, hôm nay bận rộn như vậy, vậy mà không có chút cảm giác nào.
Cuối cùng cũng lo xong chuyện xem mắt, Tiêu Bảo Trân trở về phòng y tế, dựa vào sau bàn làm việc, lau mồ hôi, trong lòng âm thầm cảm thán: Làm bà mối thật đúng là không dễ dàng ha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận