Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 143: Ngọc Nương thức tỉnh (1) (length: 7336)

Trong ngõ hẻm nhỏ hẹp, các cô con dâu, cô gái lớn cô gái nhỏ, cả mấy bà già đều cầm ghế băng nhỏ ngồi thành hàng, tìm chỗ râm mát nhặt rau.
Còn có vài người buổi trưa nay không nấu cơm, đơn thuần chạy tới xem náo nhiệt.
Tỉ như bà nội, cầm quả dưa chuột gặm rôm rốp, đừng thấy bà tuổi cao, răng lại rất tốt.
Bà nội bồn chồn nói: "Thật ra ta đến giờ vẫn không hiểu rõ, Bạch Căn Cường rốt cuộc làm chuyện gì? Ta chỉ biết hắn cùng người ta làm hỏng hài, ngoài ra hình như cũng không có gì."
"Bà nội người nghe tin đó từ ai vậy, chuyện hắn làm còn nghiêm trọng hơn làm hỏng hài nhiều." Kim Tú Nhi hôm nay vội đi cửa hàng thực phẩm phụ mua một bó rau hẹ, chuẩn bị về nhà gói bánh sủi cảo nhân rau hẹ ăn, lúc này tay vẫn nhặt rau hẹ không ngừng, miệng cũng không ngừng, "Người còn nhớ không hồi đầu Tống Phương Viễn bị đập nát trứng..."
Nói được nửa câu chợt nhớ ở đây còn có mấy cô gái nhỏ, Kim Tú Nhi ho khan hai tiếng, "Chính là khi Tống Phương Viễn bị thương, trong xưởng phái người đến thăm hắn, lúc đó tới là một người công nhân nam trung niên, nhìn rất có khí chất, người đó chính là sư phụ của Bạch Căn Cường, cũng là chủ nhiệm phân xưởng của bọn họ."
"Đúng, đúng đúng, ta nhớ ra rồi. Người đó liên quan gì tới chuyện này?" Bà nội vội hỏi.
Kim Tú Nhi thở dài, "Người đàn ông kia cũng là người cùng quê với bà, cũng họ Vu, tên là Vu Quốc Lương, chủ nhiệm đó một thời gian trước lên tỉnh khám bệnh, nói tình hình không tốt, còn ra cả giấy báo bệnh nguy kịch, còn có người nói ông ta chết rồi. Vốn mọi người đều nghĩ là sức khỏe của ông ấy có vấn đề, sau này mới phát hiện là Bạch Căn Cường gây ra."
"Hại ông ta cái gì? Bạch Căn Cường không phải đồ đệ của ông ấy sao?"
Đầu năm nay tình nghĩa thầy trò đáng quý lắm, làm thầy phải dạy dỗ tử tế, đem hết bản lĩnh truyền cho đồ đệ, mà đồ đệ cũng phải hiếu kính sư phụ như với người lớn trong nhà, đây cơ bản là mối quan hệ cả đời, cũng không phải chưa nghe chuyện thầy chết đói vì truyền hết nghề cho đệ tử, có những loại đồ đệ bạch nhãn lang, nhưng dám ra tay hại chết sư phụ thì đây đúng là lần đầu.
Bà nội ngẩn người hồi lâu, bỗng nhiên vỗ đùi, "Ý con là nói đêm hôm đó Bạch Căn Cường bị ma nhập miệng toàn nói thật?"
Bỗng nhiên có người kêu lên, "Khoan đã, đêm hôm đó Bạch Căn Cường cứ nói là sư phụ đến tìm, chẳng lẽ là thật bị ma nhập sao? Trong ngõ chúng ta có ma... Sau này ta không dám ra ngoài đi vệ sinh!" Cô gái nhỏ này vừa nói vừa rụt cổ lại.
Bỗng nhiên lại có người nói, "Ma nhập cái gì mà ma nhập? Đừng sợ, chồng ta với Bạch Căn Cường chung phân xưởng, anh ấy nói lãnh đạo trong xưởng đã giải thích, chủ nhiệm gì đó không sao cả, lúc đó tình huống là có hơi nguy cấp, nhưng đưa đến bệnh viện thì không sao rồi. Cũng không biết lời đồn từ đâu mà ra, thật là, những người tung tin đồn nhảm chết bầm. Mà nếu không như thế, cũng sẽ không lộ ra chuyện Bạch Căn Cường hại người."
Mẹ của Hứa Đại Phương là Hứa đại mụ đang bóc lạc, nghĩ tới chuyện này thì nổi giận, hận nghiến răng nghiến lợi.
"Thằng mất đức Bạch Căn Cường, đêm hôm đó giả thần giả quỷ, suýt hại chết con trai ta, mọi người xem có loại người đó không chứ! Cố ý mưu hại sư phụ mình đã đủ đáng ghét rồi, bị phát hiện lại còn ở đấy giả thần giả quỷ, người này đúng là hết thuốc chữa rồi, nên mau chóng tống đi cải tạo lao động, cút nhanh khỏi đại viện này mới tốt!"
"Đúng đúng đúng, có loại người này ở bên cạnh luôn cảm thấy trong lòng không yên" Người quả phụ nhỏ trong ngõ nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
"Bây giờ ta lại nhớ một chuyện, đêm đó Bạch Căn Cường bị đánh gục xuống đất, bà Vương đại mụ tiến đến bên tai hắn thì thầm rất lâu, chẳng lẽ bà Vương đại mụ bày mưu cho hắn sao?"
"Không thể nào? Bà lão đó ngày nào cũng nằm liệt trên giường, không nằm trên giường thì cũng sai Ngọc Nương khiêng ra ngoài phơi nắng, nhìn có vẻ không ác độc đến vậy đâu nha."
"Đó là người ta không bộc lộ ra đấy thôi, chó cắn người không sủa thường hay gặp mà. Nói không chừng bà ta bình thường im thin thít, trong lòng nén toàn thứ xấu xa thôi?" Hứa đại mụ nhớ tới con trai mình lâm nguy thật sự giận, nói chuyện cũng cay nghiệt hơn.
"Ta thấy trong cả nhà đó chỉ có Ngọc Nương là người tốt, Bạch Căn Cường làm việc phi pháp, nuôi dưỡng ra cái loại con trai đó thì Vương đại mụ cũng chẳng tốt đẹp gì. Lại nói Trương Tiếu, bình thường có chuyện gì náo nhiệt thì chạy nhanh nhất, vừa có việc thì lại đùn đẩy cho Ngọc Nương, Ngọc Nương như người hầu kẻ ở cho cả nhà bọn họ, không biết còn tưởng đang thời xã hội xưa."
"Thực ra ta cảm thấy Trương Tiếu cũng không tệ đến thế, cô ấy chỉ thích lười thôi, cách cư xử thì không có gì đáng nói, chỉ là Vương đại mụ làm tôi không thoải mái lắm. Bà ta ngoài mặt nói năng ngọt xớt, thái độ cũng rất hòa nhã, nhưng khi bà ta nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lại thấy hơi sợ hãi. Không phải là ta đang kể lại chuyện sau đó đâu, ngay khi bọn họ vừa tới tôi đã có cảm giác này rồi, nhưng ngại không dám nói."
"Đúng đúng đúng, người cũng thấy vậy à. Có lần ta sang nhà bà Vương đại mụ mượn xì dầu, ngoài miệng bà ta đồng ý ngọt sớt, ai ngờ ta vừa quay người đi đã thấy bà ta trừng mắt."
"Các người bây giờ nói vậy thì hơi muộn rồi, nhưng có một điều chắc chắn là, cái bà lão Vương đại mụ đó, mọi người nên tránh xa một chút, có thể dạy con ra cái dạng kia thì bà ta cũng không phải dạng vừa gì." Bà nội gặm nốt miếng dưa chuột cuối cùng, tổng kết.
Mọi người nhao nhao gật đầu.
"Bà nội nói rất đúng, ta về sau phải cách xa cả nhà này ra, mượn xì dầu, giấm gì đó cũng đừng sang nhà đó nữa, tránh bị bà Vương đại mụ thù ghét, đến lúc đó đào hố mình lại muốn khóc cũng không kịp."
"Đúng, bà nội nói có lý, ta về sau sẽ cách xa nhà bọn họ một chút, không đụng vào thì tốt hơn."
Mọi người ngồi trong bóng mát bàn tán xôn xao, khí thế hừng hực, mà ngay lúc này ở cách đó một bức tường trong đại viện, Trương Tiếu tức đến phát điên.
Nàng không giận những người sau lưng nói xấu mình, mà giận cái đồ vô tích sự Bạch Căn Cường, vậy mà dám cả gan đi mưu hại sư phụ mình, suýt chút nữa giết người.
Bây giờ thì hay rồi, liên lụy cả nhà bọn họ, quan trọng nhất là liên lụy cả bản thân mình, chỉ tội cho hai đứa con trai của mình.
Hai đứa con trai của mình vốn có rất nhiều bạn trong đại viện, cũng không biết sau khi xảy ra chuyện này còn tìm được bạn chơi cùng không nữa.
Trương Tiếu chỉ nghĩ tới đó thôi đã thấy giận không thể tả, khi về nhà thái độ cũng chẳng tốt đẹp gì.
Bởi vì Ngọc Nương đêm hôm trước ở trong phân xưởng bị người ta đánh bị thương, lúc này còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận