Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 81: Nhà mẹ đẻ hai ba sự tình (length: 12367)

◎ Canh hai ◎ "Ngươi nói Tiểu Diệp điều kiện kém ở chỗ nào? Người ta là công nhân chính thức của nhà máy thép, còn là gái tân chưa chồng, ba lại làm ở lò mổ, như điều kiện của ta, tìm được người ta đã không tệ rồi." Tiêu Kiến Viễn tựa vào tường, vẻ mặt thất bại.
Ở bên trái hắn, Cao Kính cũng tựa vào tường, lẳng lặng nghe cậu hai nói chuyện.
Tiêu Kiến Viễn căm giận bất bình, "Ta chỉ là không hiểu, người ta điều kiện tốt như vậy, ba mẹ người ta không bắt bẻ ta, vậy mà ba mẹ ta lại không đồng ý, không hiểu nổi, bọn họ cứ thích nghĩ người khác quá xấu."
Cao Kính liếc Tiêu Kiến Viễn một cái, trong lòng thật ra cũng đứng về phía Tiêu Bảo Trân, cảm thấy chuyện này không thích hợp.
Hắn từ nhỏ đã không có cha, về sau mẹ cũng mất, còn mang theo một đứa em trai bệnh tật, được chứng kiến sự đời ấm lạnh tự nhiên nhiều hơn Tiêu Kiến Viễn.
Bất quá Tiêu Kiến Viễn dù sao cũng là cậu hai, Cao Kính khó mà nói lời thật lòng, hắn chỉ có thể nhắc nhở, "Có lẽ ba mẹ bọn họ từng trải hơn chúng ta, đã thấy nhiều chuyện hơn chúng ta, nghĩ đến những điều chúng ta không nghĩ tới."
Tiêu Kiến Viễn vuốt vuốt tóc, trực tiếp cào đầu thành tổ quạ, "Từng trải hơn nữa, cũng không thể chưa gặp mặt đã nói con gái nhà người ta không tốt chứ, ta không hiểu, thật không hiểu."
Hắn sắp rầu đến rơi nước mắt, vừa buồn rầu lại vừa ghen tị nhìn thoáng qua Cao Kính, "Tâm trạng ta bây giờ, tiểu tử nhà ngươi căn bản không hiểu, hôn sự của ngươi thuận lợi biết bao, vừa ý là đến cầu hôn, em gái ta đồng ý, ba mẹ ta cũng đồng ý, làm sao ngươi hiểu được nỗi khổ của ta, vợ ta còn không biết có cưới được về nhà hay không."
Hắn vừa nói như vậy, vừa buồn cười lại vừa có mấy phần đáng thương.
Cao Kính cũng nhịn không được cười, "Được rồi, nể cái này, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Ngươi yên tâm, sau này về ta nhất định giúp ngươi hỏi thăm về cô Tiểu Diệp này, cố gắng hỏi thăm xem có phải cô ta là cô gái tốt, để ba mẹ sớm đồng ý!"
Tiêu Kiến Viễn một mặt cảm động, vỗ vỗ vai hắn, "Huynh đệ tốt! Vẫn là ngươi trượng nghĩa."
Một cái sân nhỏ tường bao quanh, hai bên đều đang lải nhải quanh chuyện hôn sự của Tiêu Kiến Viễn.
Trong phòng ngủ, Tiêu Bảo Trân cuối cùng cũng dỗ cho lão nương vui vẻ, kể chuyện náo nhiệt xảy ra trong ngõ dạo gần đây, làm bà vui ra mặt.
Đang nói chuyện, bỗng nghe bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc, cái giọng đó nghe thôi đã thấy khó chịu.
Giọng đó the thé, lại có vẻ chua ngoa cùng đắc ý, "Các người xem đi, đây là đồ tốt con rể thành phố của tôi mang về, kẹo sữa Thỏ Trắng, các người ăn bao giờ chưa?"
Nghe cái giọng này, còn cả cái giọng tự cao tự đại này, ngoài mợ hai ra không còn ai khác.
"Là con dâu Tiêu lão nhị đó à? Bảo Trân, con ra xem bên ngoài thế nào?" Lý Tú Cầm nhíu mày, bĩu môi với Tiêu Bảo Trân, "Sao cứ như đứng ngay chân tường nhà mình nói chuyện, để cho ai nghe vậy?"
Tiêu Bảo Trân nghe mẹ nói vậy, bèn đứng dậy đi ra ngoài, nàng nhẹ nhàng mở cửa nhìn thoáng qua, rồi quay lại, biểu lộ có chút bất đắc dĩ, "Là mợ hai, bên cạnh còn có mấy bà thím trong thôn, đang ở ngay chân tường nhà ta nói chuyện phiếm đó."
Mợ hai chính là mẹ của Tiêu Phán Nhi, với mẹ mình vốn không hợp nhau, Tiêu Bảo Trân cũng hết nói, "Nhà bà ấy không có chỗ nào để tán gẫu à? Lại chạy sang đây nói chuyện."
Lý Tú Cầm cười ha ha, "Con nghĩ bà ấy thực sự đến nói chuyện trời đất à, bà ta đến đây nói là để khoe khoang với ta đó, con không tin nghe xem."
Hai mẹ con im lặng, vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên, lát sau, mợ hai lại bắt đầu nói chuyện, "Kẹo sữa Thỏ Trắng ngon thật đấy, có vị sữa thơm nức, ăn hơi dính răng, nhưng mà đồ trong thành phố thì lúc nào chả ngon, cả đời tôi chưa được ăn loại kẹo ngon như vậy."
Mọi người sao có thể không nhận ra mợ hai khoe khoang, bất quá họ cũng chưa từng được ăn loại kẹo này, có chút hâm mộ, "Tôi sống hơn năm mươi năm cũng chưa được ăn đấy, đời nào tôi được ăn đồ ngon như thế."
"Đúng vậy đấy, cô nói xem, có con rể thành phố là sướng nhất, người ta thành phố cái gì cũng biết, cứ tùy ý mang một món nào đó là đã thấy mới lạ rồi."
Lời này chạm đúng vào tim đen của mợ hai, nàng cố tình ăn kẹo kêu rôm rốp, "Chẳng phải sao, nhưng con rể thành phố cũng khác nhau đó, có người hào phóng, có người keo kiệt, con nhìn Tống Phương Viễn nhà tôi đi, dù trước kia lúc cưới gây ra không vui vẻ gì, nhưng lần này về vẫn còn mang đồ ngon cho tôi đó."
Lần này người trong thôn đều im lặng, bọn họ biết mợ hai đang cố ý nói để Lý Tú Cầm nghe, chẳng ai hùa theo làm gì.
Mợ hai: "Rồi lại xem có con rể thành phố thì lại khác, đúng là keo kiệt, tôi thấy lần này Bảo Trân về chẳng có mang cái gì."
"Không thể nói thế, Bảo Trân về cũng xách theo cái giỏ trúc mà, biết đâu đồ của người ta để trong giỏ trúc thì sao."
"Đúng đấy, cô khen con rể mình thì khen đi, còn lôi người ta ra làm gì? Tôi thấy con rể nhà Tú Cầm cũng không phải dạng keo kiệt đâu."
Mợ hai không vui, "Các người đứng về phe ai đó? Con rể nhà tôi còn mang thịt nữa, thịt mỡ lớn ấy, cái giỏ trúc bé tí kia của Bảo Trân có chứa được mấy cân thịt chứ?"
"Có muốn tôi giới thiệu giúp không hả?"
Mấy người trong thôn đến nghe mợ hai khoác lác, không phải rảnh rỗi không có chuyện gì làm, mà là muốn nhờ mợ hai giúp đỡ.
Nghe thấy mợ hai nói như vậy, mấy người kia đều lên tiếng.
"Ừ ừ, cô nói có lý đấy, con rể cô hiếu thảo, con rể cô hào phóng."
"Con rể cô đúng là hiếu thảo nhất thôn mình rồi, thế được chưa? Khi nào thì mình nói chuyện chính được hả?"
Mọi người đều nóng nảy gãi đầu gãi tai, hết lần này tới lần khác mợ hai còn chưa khoe đủ đâu, lại một tràng khoác lác, khoác lác thì thôi đi, còn kéo cả người khác xuống.
Trong lời nói đầy hàm ý, đều là hạ thấp Cao Kính, nâng Tống Phương Viễn lên.
Lý Tú Cầm vốn không muốn chấp nhặt, nghĩ bụng nhịn cho qua chuyện, ai ngờ mợ ta lại được đà lấn tới, càng nói càng hăng.
Nhịn một hồi, nhịn không nổi, Lý Tú Cầm lập tức đứng dậy mặc quần áo, "Ta đây lâu rồi không ra oai, con ranh kia coi ta là mèo bệnh!"
Tiêu Bảo Trân giật mình, "Mẹ, mẹ định ra ngoài đánh nhau với bà ta à?! Không được đâu, dù sao cũng là sắp năm mới rồi."
"Sắp năm mới thì không được đánh trận à, ta có nhiều cách đối phó bà ta."
Lý Tú Cầm liếc mắt, cái khí thế đó của bà đã quay trở lại, sau khi rời giường bà không vội vàng ra ngoài làm ầm ĩ, mà là rót cho mình một cốc sữa lúa mạch, mặc đôi tất mà Tiêu Bảo Trân mang về, lúc này mới từ từ đi ra ngoài.
Sau khi đi ra, làm bộ như mới nhìn thấy đám người đang ở dưới chân tường.
"Ôi chà, mọi người ở đây hết à, đang nói chuyện gì mà náo nhiệt thế?"
Tiêu Bảo Trân cuối cùng vẫn không yên lòng, sợ mẹ mình đánh nhau với người ta chịu thiệt, nên cứ đứng ở dưới chân tường nghe ngóng.
Nghe vài câu, Tiêu Bảo Trân liền không nhịn được cười.
Vẫn là mẹ mình có cách, mẹ vừa ra, mợ hai khoe cái gì, mẹ lại cũng theo đó khoe cái đó.
Mợ hai nói kẹo sữa, mẹ liền nói sữa lúa mạch, mợ hai nói thịt heo, mẹ liền nói tất vải.
Nói tóm lại, mặc cho mợ hai có khoe như thế nào, Lý Tú Cầm luôn nói chen vào, đến cuối cùng mợ hai đã khoe hết những thứ có thể khoe rồi, Lý Tú Cầm còn cố ý vô tội hỏi lại, "Có thế thôi à? Không có gì nữa à?"
Mợ hai cứng họng luôn tại chỗ, nghẹn một hơi không lên nổi, mặt tái mét, thật sự là tức chết mà.
Đúng lúc này Tiêu Phán Nhi đến, gọi mợ hai về, mới tính giải thoát cho mợ ta.
Mợ hai vừa đi, người trong thôn cũng chẳng nán lại chân tường để tiếp tục lải nhải nữa, bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Lý Tú Cầm cũng bưng cái chén trà rỗng đi vào.
Lúc này hai mẹ con lại ngồi trong phòng nói chuyện, hàn huyên những chuyện gần đây, thấy sắp tối, trên trời đã xuất hiện áng mây chiều.
Lý Tú Cầm đứng dậy nói, "Hai đứa cứ ở nhà ăn tối rồi hẵng về, mẹ đi nấu cơm đây."
Tiêu Bảo Trân: "Không cần đâu mẹ, bọn con về ăn cũng được, mẹ xem bên ngoài trời sắp tối rồi, chờ tối đến lại lạnh hơn, đường lại dễ đóng băng, bọn con về tối không an toàn."
Vừa nói vậy, Lý Tú Cầm cũng lo, không tiện giữ lại nữa.
Bà nhanh chóng đi thu dọn một ít lạp xưởng thịt khô, rồi lại lấy một ít cá ướp muối rong biển mà con trai cả gửi về, gói ghém lại.
Khi về nhà ngoại thì xách theo một giỏ đầy, khi trở về cái giỏ lại được xếp đầy.
Tiêu Bảo Trân cầm đồ bố mẹ cho, tạm biệt người nhà, lúc này mới leo lên xe đạp trở về thành phố.
Trên đường về thành tuy có hơi xa, còn hơi lạnh, nhưng có người nhà đi cùng, cũng không hề thấy buồn chán.
Hôm nay Cao Sân thế nhưng là gặp chuyện lớn, nghe Tiêu Kiến Viễn kể rất nhiều chuyện ở nông thôn, chuyện gì mà mùa xuân leo núi hái rau dại, gặp được một cây ăn quả, trên cây nở đầy hoa, đến mùa thu quay lại thì hái được rất nhiều quả dại, nhìn bên ngoài quả đỏ chót ngon mắt, kết quả cắn một miếng thì chua loét, suýt nữa đã phun cả nước chua ra.
Cao Sân hiếm khi nói nhiều như vậy, thao thao bất tuyệt không ngừng, còn nói cậu và Tiêu Kiến Viễn đã hẹn rồi, đến mùa thu năm nay sẽ cùng nhau về quê một chuyến, để leo núi học hỏi thêm kiến thức.
Tiêu Bảo Trân cứ như vậy lẳng lặng nghe, nghe Cao Sân miêu tả những hình ảnh kia, vậy mà cảm thấy có chút quen thuộc, thật giống như nàng đã từng ở mùa xuân chơi qua núi, nhìn qua kia đầy khắp núi đồi hoa, ở thu thiên phẩm hưởng qua vị chua của quả.
Có thể nàng... Rõ ràng là từ tận thế tới.
Tiêu Bảo Trân không kìm được có chút thất thần, ngồi ở phía sau xe đạp ngẩn người.
"Tẩu, ngươi biết ta hôm nay nghe được cái gì không?" Cao Sân nói bỗng nhiên đem suy nghĩ của nàng kéo trở về.
Tiêu Bảo Trân: "Nghe thấy gì?"
Cao Sân: "Ta nghe thấy trong thôn các ngươi rất nhiều người đều đi tìm Tiêu Phán Nhi, muốn để Tiêu Phán Nhi cho con trai con gái của mình giới thiệu đối tượng trong thành."
"Cái này rất bình thường mà, người trong thôn cơ bản đều muốn tìm đối tượng ở trong thành, có lương thực nhà nước, cái này không kỳ quái." Tiêu Bảo Trân nói.
Cao Sân: "Ta biết cái này rất bình thường, không bình thường là, Tiêu Phán Nhi một hơi tất cả đều đáp ứng."
Tiêu Bảo Trân nhíu mày lại, "Tất cả đều đồng ý? Nàng có tài cán đó sao? Liền ôm đồ sứ sống đó? Nàng cũng không phải bà mối chuyên nghiệp, đi đâu quen biết nhiều tiểu cô nương tiểu tử thích hợp ở trong thành như vậy."
Cao Sân: "Đúng đó, ta cũng nghĩ như vậy, người trong thôn còn đưa rất nhiều đồ, có người đưa trứng gà, có người đưa vải vóc, còn có người đưa tiền cho Tiêu Phán Nhi, nàng cũng đều nhận hết, vỗ ngực cam đoan nhất định giới thiệu thành công, nàng nói mình muốn vào xưởng thép làm, đến lúc đó người quen biết càng nhiều."
Lúc nói lời này, Tiêu Bảo Trân có thể tưởng tượng ra vẻ đắc chí vừa lòng, muốn làm một vố lớn của Tiêu Phán Nhi.
Nàng nghĩ đến đây, cũng không nhịn được bật cười.
Nàng nghĩ Tiêu Phán Nhi thật sự là gan lớn, còn chưa vào xưởng thép đã dám thu nhiều đồ như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại, biết đâu Tiêu Phán Nhi chính là có cách, chính là có đảm lượng, nữ chính mà, đi đến đâu đều có hào quang.
Cũng không biết hào quang của nàng lần này có tác dụng không, vạn nhất nếu không giới thiệu thành, lại thu nhiều đồ như vậy, người trong thôn còn không xé xác nàng ra sao?
Tiêu Bảo Trân khẽ thở dài một tiếng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận