Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 166: Công việc cơ hội (1) (length: 7491)

Lúc mới xuyên qua đến, Tiêu Bảo Trân rất cảnh giác, chỉ cần có sinh vật nào đến gần là nàng sẽ lập tức phát hiện, tai thính mắt tinh, ngũ giác còn mạnh hơn người bình thường nhiều.
Không biết có phải do ở cái thời đại này sống quá lâu, quá an toàn, mà Tiêu Bảo Trân đã buông lỏng cảnh giác.
Ví dụ như bây giờ, nàng nhìn thấy Tiêu Phán Nhi đứng ngay cửa ra vào, trong chốc lát vậy mà không biết Tiêu Phán Nhi đến từ lúc nào, cũng không biết nàng đã đứng bao lâu, nàng nói chuyện với Kim Tú Nhi, thì Tiêu Phán Nhi đã nghe được bao nhiêu?
Tiêu Bảo Trân nheo mắt lại, thấy Tiêu Phán Nhi không nói gì, lại cất giọng hỏi một câu: “Tiêu Phán Nhi, ngươi đứng ở cửa nhà ta rốt cuộc muốn làm gì?”
Kim Tú Nhi thì giật mình kêu lên: “Má ơi!”, nhảy dựng lên một cái, vỗ bộ ngực, “Mẹ ruột của tôi ơi, Phán Nhi, ngươi muốn hù chết người à? Ngươi đến thì cứ vào thôi, lén la lén lút làm gì? Còn nép ở cửa nhìn, ngươi định hù chết cả hai chúng ta à?”
“Ai muốn dọa các ngươi? Tại các ngươi nói chuyện quá nhập tâm, ta đứng ở cửa hồi lâu mà không ai nghe thấy, nói nữa, ta còn gõ cửa đấy.” Tiêu Phán Nhi chột dạ dời ánh mắt, tròng mắt đảo quanh.
Thực ra, vừa nãy nàng ta căn bản không gõ cửa, vốn dĩ đến đã không tình nguyện, trong lòng còn đang do dự, vừa đi đến đã thấy trong nhà Tiêu Bảo Trân có khách, Tiêu Phán Nhi lập tức dừng bước, nhưng nàng cũng không lập tức quay đầu đi ngay mà ma xui quỷ khiến nép vào khung cửa nhìn vào, muốn nghe xem Tiêu Bảo Trân cùng Kim Tú Nhi đang nói chuyện gì.
Lúc này bị phát hiện, Tiêu Phán Nhi mới thấy hơi chột dạ: “Thì là, Bảo Trân à, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi, ngươi có thể bảo Kim Tú Nhi về trước được không?”
Tiêu Phán Nhi ấp úng, so với lúc nãy càng giống kẻ trộm.
Tiêu Bảo Trân cảm thấy Tiêu Phán Nhi hôm nay đặc biệt khác thường, lại còn nói năng buồn cười, nàng không nghĩ ra, “Ta với ngươi có thể có chuyện gì để nói? Bình thường chúng ta cũng có giao thiệp gì đâu? Mà lại, Tú Nhi đến nhà ta trước, ta còn chưa tán gẫu xong với nàng, dựa vào cái gì phải để nàng về trước? Ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì? Hoặc là nói thẳng ra, hoặc là đừng nói.”
“Hai ta cùng thôn mà ra, lại là tỷ muội ruột thịt, tình cảm máu mủ ngươi lại không để ý chút nào sao? Ta có việc muốn nói với ngươi, lời này ngươi nghe không rõ à?” Tiêu Phán Nhi cuống lên, dậm chân ngay cửa, rất không hài lòng nói.
Kim Tú Nhi quay đầu nhìn Tiêu Phán Nhi đứng ở cửa, trong lòng cũng rất kích động, theo lý mà nói, lời cần nói đã xong, gặp phải tình huống này, nàng nên chủ động xin phép về trước, nói rằng nhà mình có việc.
Nhưng mà, Kim Tú Nhi nhạy cảm cảm thấy ở đây nhất định có kịch vui để xem, bảo về nhà thế nào cũng không nói ra được, chân thì cứ như mọc rễ, dính chặt vào mặt đất không sao nhấc lên được.
Tiêu Bảo Trân nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, nàng cảm thấy không có chuyện gì gấp đến mức cần Tiêu Phán Nhi phải nói riêng với mình.
Nếu như thực sự là có chuyện trong thôn hay chuyện của cha mẹ, vậy cũng không phải đến lượt Tiêu Phán Nhi báo cho nàng.
Cho nên càng nghĩ, Tiêu Bảo Trân càng nói, “Tỷ muội ruột thịt, là cái loại mà ngươi đi rêu rao khắp làng về chuyện ta và người đàn ông khác sao? Hay là cái loại mà ngươi ở trong sân nói với mọi người, là tay nghề khám bệnh của ta đều là ba hoa mèo cào hả?”
Nàng cười khẩy một tiếng: “Tiêu Phán Nhi, ngươi có chuyện thì cứ nói, bớt xả mấy chuyện chị chị em em ở thôn, ở chỗ ta không dùng được mấy trò đấy, hoặc là ngươi nói thẳng ra, hoặc là về nhà đi, ta không muốn nghe ngươi nói.”
“Ngươi, ngươi đúng là tức chết ta rồi, một chút tình cảm cũng không để ý.” Thấy Tiêu Bảo Trân thực sự muốn đuổi mình ra ngoài, Tiêu Phán Nhi cũng không dám làm càn, dù sao người ta bây giờ đang mang thai đấy, nếu lỡ mà sơ ý bị ngã, do nàng mà xảy ra chuyện, thì cả viện người hùa nhau vào khạc nhổ cũng đủ nhấn chìm nàng chết đuối, càng không cần phải nhắc đến Cao Kính nhà nàng.
Tiêu Phán Nhi dậm chân, không thể làm gì khác hơn là nói: “Ngươi đừng có ra đẩy ta, ta cũng không muốn đánh nhau với ngươi, đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện.”
Tiêu Phán Nhi vào phòng ấp úng nói: “Thì là, hôm nay ta đến cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe mụ nói, hiện giờ ngươi được cất nhắc rồi, vị trí ban đầu chắc sẽ bị bỏ trống, nhà máy có lẽ sẽ tìm người đến bổ sung, cái kia thì là...”
Tiêu Phán Nhi càng về sau càng ấp úng, cứ như cổ họng bị nghẹn cái gì đó, thế nào cũng nói không nên lời.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì? Sao không nói đi?” Tiêu Bảo Trân cũng sốt ruột thay nàng.
Tiêu Phán Nhi cắn răng một cái, dậm chân: “Chính là muốn hỏi ngươi có thể dạy bù cho ta không? Cũng kể cho ta nghe một chút về cái công việc ở phòng y tế kia, cụ thể là làm những gì, để đến khi đó ta còn biết đường mà đi phỏng vấn.”
“Không được, chuyện này ta không quyết định được, ngươi về đi.” Tiêu Bảo Trân dứt khoát nói.
Tiêu Phán Nhi lập tức cuống lên: “Vì sao? Ngươi vẫn còn để bụng mấy chuyện lúc trước của ta với ngươi sao? Ta xin lỗi ngươi có được không? Chuyện lúc trước ta đi nói xấu, tung tin đồn nhảm trong xóm là ta không đúng, nhưng mà ta cũng chưa từng thực sự làm gì tổn thương ngươi, ngươi nghĩ thử xem, lúc trước lên núi, ta còn che chở cho ngươi đây.”
“Mấy chuyện cổ lai hy kia mà ngươi còn mặt dày lôi ra kể, nói nữa, lẽ nào trước kia lúc ở trong thôn ta không che chở cho ngươi à? Trước kia, mỗi lần ngươi bị hai người anh trai bắt nạt, đều là ta đứng chắn trước mặt ngươi đấy.” Tiêu Bảo Trân nói thay nguyên chủ, “Chuyện trước kia chúng ta đã huề nhau cả rồi, ngươi đừng có lôi ra để bắt ép ta, ta cũng không để bị ai dắt mũi cả, còn về chuyện của ngươi, ta nói thẳng cho ngươi biết, không được, ta không quyết định được, ta không giúp được, bây giờ ngươi ra ngoài đi, về nhà đi.”
“Cái gì mà ngươi không quyết định được, ngươi chỉ đang gạt người thôi, ngươi cố tình gạt ta.” Thấy Tiêu Bảo Trân nói chắc như đinh đóng cột, Tiêu Phán Nhi tức giận đến run rẩy cả người: “Ngươi vẫn còn xem thường ta, đến Kim Tú Nhi mà ngươi cũng chịu dạy, còn không thèm dạy ta, chúng ta là tỷ muội ruột thịt đấy, lẽ nào tình máu mủ còn không bằng con láng giềng sao? Những lời hai người vừa nói, ta đều nghe thấy hết, Kim Tú Nhi tìm ngươi giúp đỡ, ngươi đáp ứng ngay tắp lự, ta tìm ngươi giúp đỡ ngươi đến hỏi cũng không thèm hỏi đã từ chối, lẽ nào là do ta không có gì biếu xén ngươi sao? Muốn gì thì ngươi nói sớm một tiếng đi, ta về nhà lấy cho ngươi, ta đâu phải không bỏ ra được đâu, ngươi xem thường ai đấy?” Tiêu Phán Nhi tức giận đến toàn thân run lên.
“Tiêu Phán Nhi, bây giờ ta nói cho ngươi một lần, ta không muốn dạy ngươi, là vì ta không muốn nhìn thấy ngươi, hai chúng ta tính cách không hợp, cứ gặp mặt nhau là chưa đầy nửa ngày đã cãi nhau rồi, mà ta thì đang mang thai, không muốn bị ngươi chọc tức chết.” Tiêu Bảo Trân nói, “Ta không muốn dạy, đồ của ngươi ta cũng không cần. Ngươi về nhà đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở nhà ta nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận