Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 91: Phòng y tế báo cáo (length: 12844)

◎ canh một ◎ Tiêu Bảo Trân cùng sư mẫu Giang đứng chung ở cửa phòng y tế, sư mẫu Giang gõ cửa, nhưng bên trong ồn ào náo nhiệt căn bản không ai nghe thấy.
Thế là nàng bắt đầu nghe xem bên trong nói gì, đúng lúc lại nói trúng đến mình.
"Các người nghe nói chưa? Phòng y tế mình sắp có người mới đến." Có một nữ đồng chí cười nói, lúc nói chuyện còn kèm theo tiếng răng rắc răng rắc, nghe rất lạ.
Rất nhanh có giọng một nữ đồng chí khác vang lên, "Không có à? Dạo này ta bận quá, không để ý mấy chuyện trong xưởng, có chuyện gì vậy?"
"Không phải hai hôm trước xưởng mình tuyển cộng tác viên sao? Phòng y tế mình cũng nhận một người."
Một nữ đồng chí khác bật cười ha ha, "Xưởng thiếu nhân lực thì ta biết, chứ phòng y tế mình còn tuyển làm gì, nửa ngày chẳng có ai tới, tuyển rồi cũng rảnh không có việc gì làm."
"Tình hình phòng y tế mình cậu còn không rõ à?" Nữ đồng chí cười khanh khách, "Quan trọng là không có việc gì để làm ấy chứ, việc nặng việc nhọc có đến phiên mình đâu? Ta thấy lần này người mới đến chắc tám phần là đi cửa sau, cũng chẳng biết bao giờ đến trình diện, ta còn chẳng buồn đến phòng nhân sự hỏi han."
"Ai mà biết được, chắc cũng một hai ngày này thôi, nhưng các cậu thử đoán xem, lần này là đi cửa ai?"
"Chủ nhiệm bên phòng nhân sự? Hay là khuê nữ nhà chủ nhiệm xưởng? Hai người này ta đều quen lắm, trước còn gặp mặt nhau mấy lần rồi, nếu là họ sắp xếp người vào, chắc cũng phải chào hỏi với mình chứ, còn căn dặn mình để ý đến nữa chứ."
"Công đoàn? Hội Phụ nữ? Hay là bên xưởng trưởng?"
"Sao ta biết được, nếu là xưởng trưởng, Tiểu Dương chắc phải biết chứ, Tiểu Dương cô nói xem?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, "Tôi cũng không biết."
"Hay là lãnh đạo nơi khác?" Có người đàn ông nói tiếp, đây là vị bác sĩ nam duy nhất ở phòng y tế.
"Cũng chẳng biết là nam hay nữ nữa, đừng có mà lại là con gái." Có người đầy ẩn ý nói.
"..."
Giữa ban ngày ban mặt, bọn họ đóng cửa lại rồi cứ thế thản nhiên bàn chuyện cửa sau, chẳng màng gì đến công việc.
Thấy trong đó càng nói càng sai thực tế, mặt sư mẫu Giang cũng khó coi, đứng ở cửa hắng giọng, sau đó mạnh tay đập cửa phòng y tế.
"Trong có ai không? Ban ngày ban mặt sao phòng y tế lại đóng cửa thế?"
Phanh phanh phanh!
Lần này tiếng động không nhỏ, cuối cùng cũng làm người bên trong giật mình, bên trong đầu tiên yên lặng mấy giây, sau đó có người đến mở cửa.
Người mở cửa là một cô gái trẻ, tầm hai lăm tuổi, trên mặt lấm tấm tàn nhang, mặc áo blouse trắng, đội mũ, nhìn là biết y tá.
Cô y tá trẻ mở cửa vẻ mặt có chút bất mãn, đến khi thấy sư mẫu Giang, vẻ mặt dịu đi chút, "Chị Giang bên phòng nhân sự à, có việc gì sao?"
Cô ta vừa nói vừa hơi ngập ngừng, "Hay là chị chỗ nào không khỏe?"
Không khỏe thì cũng chẳng đến phòng y tế làm gì, ai ở trong xưởng cũng biết cái bí mật này.
Sư mẫu Giang: "Người mới của phòng y tế đến, tôi đưa người mới đến báo cáo, các cô mở cửa ra đi."
"Hả?" Cô y tá rõ ràng có chút ngạc nhiên, mắt từ người sư mẫu Giang dời sang Tiêu Bảo Trân, trong mắt ánh lên một tia khó nói.
Cô ta ngây ra một lúc rồi mới mở rộng cửa.
Sau khi cửa mở, Tiêu Bảo Trân liếc nhìn vào bên trong phòng y tế, thấy đầy đất vỏ hạt dưa, vứt lung tung khắp nơi.
Ngẫm lại vừa nãy trong đó có tiếng răng rắc răng rắc, thì ra là bọn họ đang cắn hạt dưa.
Nhìn đống vỏ hạt dưa này Tiêu Bảo Trân cũng hiểu, xem ra tin đồn trong xưởng không sai, phòng y tế này đều là người nhà cả, ỷ có quan hệ nên chẳng sợ ai, giờ làm thì cắn hạt dưa buôn chuyện.
"Ha ha, thường ngày buổi sáng chẳng có ai đến, tụi mình giết thời gian chút thôi, sơ ý nên vãi ra nhiều." Cô y tá trẻ lúng túng giải thích, rồi quay sang gọi những người khác, "Nhanh lấy chổi quét dọn đi."
Mấy người bên trong ai nấy cũng dính chặt vào ghế, chẳng nhúc nhích, cuối cùng thì một cô y tá khác đội mũ mới đứng lên, "Để tôi đi."
"Thôi đi Tiểu Diệp, em ngồi xuống đi, anh đi quét rác cho." Bác sĩ nam cũng đứng dậy.
Tai Tiêu Bảo Trân rất thính, nghe thấy có người gọi Tiểu Diệp thì dựng cả tai lên.
Đối tượng của anh cô đang ở phòng y tế này, tên là Tiểu Diệp, xem ra chính là cô y tá đang đội mũ này rồi?
Tiểu Diệp lại ngại ngùng, "Sao có thể để anh quét dọn được, để tôi làm đi."
"Không sao." Bác sĩ nam đi lấy chổi luôn.
Lúc bác sĩ nam quét dọn, hai cô gái khác đều bĩu môi.
Tiêu Bảo Trân cứ vậy mà quan sát một vòng, thấy những chuyện kì quặc ở phòng y tế này quả thật không ít.
Mặt đất được quét sạch sẽ, cuối cùng phòng y tế cũng có thể đón người vào, cô y tá trẻ nhiệt tình chào đón, "Chào mừng người mới, mời vào mời vào, chị Giang cũng mời vào ạ."
Vào trong rồi, sư mẫu Giang lên tiếng, "Tôi đến để giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau."
Nàng chỉ vào Tiêu Bảo Trân nói: "Đây là cộng tác viên mới đến của phòng y tế, cũng là người mới, tên Tiêu Bảo Trân."
"Bảo Trân, tôi giới thiệu mọi người ở phòng y tế cho cô làm quen."
Qua lời giới thiệu của sư mẫu Giang, Tiêu Bảo Trân cuối cùng cũng biết hết mọi người.
Phòng y tế tính ra có tổng cộng năm người, trong đó hai người là bác sĩ, một người tên Triệu Học Văn là bác sĩ nam, một người tên Giang Hà là nữ bác sĩ, lúc giới thiệu bọn họ, cả hai đều có vẻ rất ngạo khí, không thèm chào hỏi, chỉ hơi gật đầu, coi như là làm quen.
Tiêu Bảo Trân liếc qua liền biết, điều kiện gia đình hai người này đều khá tốt.
Vì sao Tiêu Bảo Trân lại biết được điều này?
Đầu năm nay vải vóc rất hiếm, không những cần phiếu vải mà còn phải dậy thật sớm tranh nhau mới có, đặc biệt là quần áo mùa đông, nhà ai cũng đều chồng lớp nọ lớp kia, hết miếng vá này đến miếng vá khác, mùa đông thì nhét bông vào áo, đến khi hết lạnh lại phải tháo bông ra, lớp áo ngoài để mùa xuân mặc.
Nhưng hai bác sĩ này lại không như vậy, dưới lớp áo blouse trắng của bọn họ không một miếng vá nào.
Sau khi giới thiệu xong bác sĩ, sư mẫu Giang lại giới thiệu y tá, tổng cộng có ba y tá, đều là nữ, cô y tá trẻ vừa mở cửa mặt lấm tấm tàn nhang tên Tuần Lan Phương, một người mặt trái xoan tướng mạo ưa nhìn hơn một chút tên Diệp Hồng Anh, người cuối cùng là một cô y tá mặt tròn hơi mập tên Dương Tuyết.
Tiêu Bảo Trân cũng lần lượt chào hỏi, nhưng lúc chào hỏi, nàng phát hiện Tuần Lan Phương nhìn mình bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Nàng làm bộ không biết, cứ bình thường chào hỏi họ mấy câu, rồi quay sang tiễn sư mẫu Giang ra ngoài.
"Đưa cô đến giới thiệu xong, tôi cũng nên đi đây." Sư mẫu Giang đứng ở cửa phòng y tế, đi vài bước lại vòng trở lại, kéo tay Tiêu Bảo Trân, thấp giọng nói: "Mấy người khác ở đây thì thôi đi, nhưng mà cô phải nhớ lấy cái cô y tá Dương Tuyết kia, dù không quen thì cũng đừng có mà cãi nhau, nhớ chưa?"
Tiêu Bảo Trân: "Sao vậy?"
"Phó trưởng xưởng phụ trách sản xuất ở xưởng mình họ Dương, cô ta là con gái của phó trưởng xưởng đó." Sư mẫu Giang nhắc nhở một câu, rồi vỗ tay Tiêu Bảo Trân, "Tôi đi đây, cô cứ ở đây làm việc cho tốt nhé, đừng có áp lực quá, làm cộng tác viên bình thường thì cũng tầm hai năm thôi, chỉ cần không mắc lỗi gì lớn thì sẽ được chuyển lên chính thức, cô có hi vọng đấy."
"Vâng ạ."
Sư mẫu Giang đi được mấy bước lại vỗ đầu rồi quay lại, kéo Tiêu Bảo Trân dặn dò, "À phải rồi, cô nên tránh cái bác sĩ Triệu kia ra nhé."
"Sao lại thế ạ?"
Sư mẫu Giang: "Cái này thì không tiện nói, tóm lại cứ nghe tôi, tránh xa hắn ra một chút, đừng có mà bắt chuyện."
Nói xong lời này, sư mẫu Giang thật sự đi, nhanh chóng rẽ qua hàng cây lớn vào tòa nhà hai tầng.
Tiêu Bảo Trân bị sư mẫu nói cho mông lung, không hiểu đầu đuôi ra sao, lại trở vào phòng y tế tiếp tục làm việc, vừa vào cửa đã thấy cô y tá mặt tàn nhang đang đợi mình ở cửa.
"Đồng chí Tiêu Bảo Trân." Cô y tá trẻ nhàn nhạt lên tiếng.
Tiêu Bảo Trân không biết cô ta muốn gì, há miệng định gọi tên cô ta, nhưng lời đến khóe miệng lại phát hiện mình quên mất cô ta tên gì.
Thế là Tiêu Bảo Trân thầm phân biệt họ dựa theo chức vụ vị trí, cô y tá trước mặt họ Chu, vậy thì gọi là cô y tá Chu.
Giọng cô y tá Chu nhàn nhạt, Tiêu Bảo Trân cũng nói bình thản, "Có việc gì sao?"
Cô y tá Chu cầm trên tay một cốc trà, nhấp một ngụm, rồi dẫn Tiêu Bảo Trân vào bên trong, "Cấp trên chỉ nói cô là cộng tác viên, cũng không nói cô đến làm việc gì, nên bọn tôi đã bàn với nhau rồi, tạm thời công việc của cô sẽ do tôi phân công, cô không có ý kiến gì chứ?"
"Không có ý kiến, cô cứ nói thẳng là được." Tiêu Bảo Trân theo cô ta vào phòng trong của phòng y tế.
Phòng y tế có tất cả hai gian, bên ngoài là nơi khám bệnh, phía bên tay trái ngay cửa vào có một chiếc giường bệnh, bên cạnh hai cái ghế cùng một cái giá treo, chắc là để cho bệnh nhân treo nước.
Bàn làm việc của hai bác sĩ thì được đặt ở góc khuất, mỗi người chiếm một góc, cũng may phòng rộng hơn trước nên để nhiều đồ như vậy vẫn khá thoải mái.
Vào bên trong, đối diện cũng là một chiếc giường bệnh, ngoài ra còn có một quầy thuốc và một tủ thuốc, nhưng mà quầy và tủ đều đã đóng một lớp bụi.
Cô y tá Chu chỉ tay vào quầy thuốc nói: "Sau này cô phụ trách đăng ký và sắp xếp dược phẩm đi, thường ngày cứ xem số thuốc tồn, có người đến lấy thuốc thì cô lấy cho họ."
Nàng chỉ tay sang bên cạnh, "Bên cạnh còn có một căn phòng nhỏ, đó là phòng y tế kiêm nhà kho, lát nữa ta đưa chìa khóa cho ngươi, bên trong có rất nhiều dược phẩm, cần thì có thể qua lấy."
Nói xong nàng cười, "Trước đây những việc này đều là chúng ta thay phiên nhau làm, bây giờ ngươi đã đến, chúng ta ngược lại có thể thoải mái một chút, ngươi còn có vấn đề gì không?"
Tiêu Bảo Trân: "Không có, ta bây giờ có thể vào việc rồi."
Chu hộ sĩ nghe nàng nói vậy, cũng không nói thêm gì, lại kéo Tiêu Bảo Trân chỉ bảo một chút, ví dụ như đồ vật gì để ở đâu, sổ sách ghi chép thế nào, nói xong thì nàng lại thong thả đi ra ngoài phòng.
Bên ngoài lại nhanh chóng rôm rả trò chuyện, vẫn là vô cùng náo nhiệt, bất quá lúc này bọn họ đã không còn bàn chuyện quan hệ, mà là chuyện ai ai trong xưởng đang hẹn hò với ai, hợp tác xã huyện mới có đồ gì ngon, trung tâm thương mại thành phố có đồ gì tốt.
Tiêu Bảo Trân mới đến, không muốn nhanh chóng hòa nhập với bọn họ, nên an tĩnh ở lại bên trong tiếp nhận công việc.
Nàng sờ vào quầy, trên đó có một lớp bụi mỏng, dứt khoát hỏi Chu hộ sĩ chỗ vòi nước, cầm khăn lau đi ra, trở về liền lau chùi sạch sẽ, làm cho quầy và tủ đều sáng bóng.
Nàng không phải người quá sạch sẽ, nhưng cũng không chịu được chỗ làm việc có một lớp bụi.
Đến trưa Tiêu Bảo Trân đều bận rộn quét dọn vệ sinh, thỉnh thoảng ra ngoài giặt khăn thì những bác sĩ y tá nói chuyện phiếm ở ngoài còn chào hỏi.
Tiêu Bảo Trân phát hiện Giang bác sĩ và Chu hộ sĩ có thái độ hơi kỳ lạ với mình, giống như đang đánh giá, lại có vẻ như đề phòng.
Nàng đều giả vờ không nhìn thấy, thái độ bình thường chào hỏi bọn họ.
Cứ như vậy cho đến trưa, Tiêu Bảo Trân đã quen với họ, họ cũng thích ứng với việc Tiêu Bảo Trân đến.
Đến giờ ăn trưa, Giang sư mẫu đến đưa cho Tiêu Bảo Trân một xấp phiếu cơm, "Đây, đây là phiếu cơm tháng này của ngươi, tháng này còn hơn hai mươi ngày, ăn hết thì tháng sau sẽ phát."
Tiêu Bảo Trân nhận phiếu cơm, cùng Giang sư mẫu đi nhà ăn ăn cơm.
Ăn cơm xong, trở lại phòng y tế tiếp tục dọn vệ sinh.
Vệ sinh là bước đầu tiên, bước thứ hai là chỉnh lý dược phẩm.
Tiêu Bảo Trân ra ngoài giặt sạch khăn, khi trở về đã thấy trên giường bệnh trong phòng có một người ngồi, một cô nương đội mũ y tá trên đầu.
Người kia ngẩng đầu lên, Tiêu Bảo Trân dừng bước.
Ây da, Diệp Hồng Anh.
[📢 tác giả có lời muốn nói ] Còn nữa..
Bạn cần đăng nhập để bình luận