Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 02: ◎ từ hôn có thể lui, nhưng mà không thể như vậy lui ◎ (length: 11941)

Người trong thôn đều biết Tiêu Bảo Trân là người thân thiện, tướng tá thì thuộc hàng công nhân trong thành.
Tuy nói người kia có ba đứa con, nhưng dù sao cũng còn trẻ, lại có công việc chính thức, đó không phải là vấn đề lớn.
Trong thôn rất nhiều người đều cảm thán Bảo Trân số tốt, có thể vào thành!
Ai ngờ, bỗng nhiên nghe được hai chữ "từ hôn".
Tất cả mọi người kinh ngạc, túm lấy nhị thẩm liền hỏi, "Cái gì từ hôn, ai muốn từ hôn?"
"Còn có thể là ai, Bảo Trân chứ ai, người trong thành kia của nàng đổi ý rồi, ôi." Nhị thẩm giọng nói lạnh tanh, trên mặt lại giả vờ làm ra vẻ thương tâm, tội nghiệp cho Bảo Trân.
Có người giật mình đến nỗi cuốc rơi xuống đất, "Tin này thật hay giả?"
"Không thể nào, ta nghe nói chuyện hôn sự đều bàn bạc xong cả rồi, còn chọn ngày để đến hỏi cưới."
Nhị thẩm nhịn cười trên nỗi đau của người khác, rụt vai lại, "Sao lại không thể, tin tức trăm phần trăm chính xác, người ta hôm nay đến từ hôn đấy, phỏng chừng sắp tới ngay thôi."
Mọi người trợn tròn mắt, "Nhanh vậy sao, chuyện này làm sao bây giờ?"
Ngửi thấy mùi thịt càng lúc càng nồng trong không khí, nhị thẩm nói, "Chị dâu cả nhà ta còn đang hấp gà khô để ăn Tết, là để khoản đãi thông gia đấy."
"Ghê thật! Ra tay lớn vậy!" Có người kinh hô.
Nhị thẩm lập tức hùa theo, "Còn không phải thế! Vì để gả con gái vào thành, cũng là phí công sức lắm đấy."
Nàng lộ ra vẻ tiếc hận, giọng điệu nghe như thật lòng lắm, "Ta thật lòng mong Bảo Trân giữ được mối hôn sự này, kiếm được đối tượng điều kiện tốt như vậy không dễ đâu ~"
Nàng thao thao bất tuyệt diễn một hồi, ngược lại thu hút được những người trong thôn đi ngang qua.
Có người nghe nhị thẩm nói, ngạc nhiên nói, "Ngươi và chị dâu cả quan hệ tệ thế, không ngờ còn rất thương Bảo Trân đấy."
Nhị thẩm cất cao giọng, "Đúng thế, Bảo Trân dù gì cũng là con cháu trong nhà, ta coi nàng như con gái ruột, với lại ta là người tốt mà, mọi người trước giờ đều đánh giá thấp ta rồi."
Mọi người nhìn bà, hơi ngạc nhiên gật đầu.
Tiếng nói này lọt vào trong sân, Lý Tú Cầm mặt mày tối sầm lại.
Dù sao cũng làm chị em dâu mấy chục năm, nhị thẩm có thể lừa được người khác, chứ không lừa được Lý Tú Cầm bà.
Bà ta đang xả sáo đấy!
Miệng nói xót cho Bảo Trân, thực ra trong lòng chắc đang mừng như mở cờ rồi.
Lý Tú Cầm cầm cây gậy khều than, "Phiền phức chết đi được, nhà mình đang có việc lớn, bà ta lại chạy đến đắc ý, ta đi đuổi họ đi."
Bà đi đến cửa chính, hít sâu một hơi định xông vào đuổi người, bỗng thấy hai người phụ nữ đi đến từ xa.
Hai người này đều tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, một người trẻ hơn chút, để tóc ngắn, dáng vẻ tươi cười hòa ái, đó là bà mối. Một người khác thì lớn tuổi hơn, tóc búi sau gáy, chải bóng mượt, đi đường thì mắt nhìn trời, lỗ mũi hếch lên, khóe miệng thì trễ xuống, vô cùng chán ghét khinh thường vùng nông thôn.
Cái người hếch mũi nhìn người kia chính là Tống mẫu.
Nếu trong nhà có khách đến, Lý Tú Cầm đương nhiên không tiện nổi giận, liếc mắt cảnh cáo nhị thẩm không được nói linh tinh, rồi mới bước lên đón khách.
"Đây không phải là thông gia sao, sao hôm nay rảnh ghé nhà tôi thế?" Lý Tú Cầm cười nói.
Tống mẫu liếc Lý Tú Cầm một cái, lại nhìn một lượt những người dân đang tụ tập ngoài cửa, trong mắt không che giấu được vẻ ghét bỏ.
Bà ta vênh mặt mở miệng, "Vào nhà rồi nói chuyện, ở đây không tiện."
Lý Tú Cầm mở cửa, mời hai người vào, còn nói, "Bảo Trân, bà bà tương lai của con tới đấy, pha chút nước trà nhé."
Tiếng vừa dứt, Tống mẫu đã nói ngay, "Không cần bận bịu, còn chưa cưới xin gì, không phải bà bà đâu."
Nói rồi, bà ta nhìn bà mối, rõ ràng là có chuyện muốn nhờ bà mối nói giúp.
Bà mối tóc ngắn nhìn Tiêu Bảo Trân, rồi nhìn Lý Tú Cầm, "Tú Cầm à, hôm nay chúng ta tới đây là vì..."
Bà mối với Lý Tú Cầm là người cùng quê, thuộc loại chị em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ tốt không chê vào đâu được.
Bà giúp con gái Lý Tú Cầm giới thiệu đối tượng, vốn là muốn cho Bảo Trân gả vào thành sống đời sung sướng, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Bà mối há miệng định nói, lại ngại ngùng không mở lời được, cuối cùng đành đẩy vấn đề cho Tống mẫu, "Hay là bà tự nói đi."
Trong nồi gà vẫn phì phò bốc hơi nóng, cả sân tràn ngập mùi thịt thơm nức.
Lý Tú Cầm chưa kịp mời ăn cơm thì đã nghe Tống mẫu nói, "Chúng tôi muốn từ hôn, chuyện kết hôn coi như xong."
Tiêu Bảo Trân đứng bên cạnh, vẻ mặt bình thản, như thể không phải chuyện của mình.
Lý Tú Cầm không ngờ đối phương lại thẳng thừng như vậy, lập tức nóng nảy, "Vì sao? Chẳng phải trước đã bàn bạc xong cả rồi sao? Họ hàng nhà tôi cũng báo tin hết cả rồi."
"Trước là trước, bây giờ là bây giờ." Tống mẫu vốn khinh thường người nông thôn, nói chuyện đương nhiên không khách khí, "Chúng tôi về nhà nghĩ kỹ rồi, thấy mối hôn sự này không hợp, con trai tôi cũng nói không muốn kết hôn nữa."
Vẻ tươi cười của Lý Tú Cầm tắt ngấm, bà nhìn chằm chằm Tống mẫu không nói lời nào, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Chuyện đã thỏa thuận như trò đùa, nói kết hôn thì nhà họ đòi kết, nói từ hôn cũng nhà họ.
Chưa thấy ai như vậy bao giờ!
Lý Tú Cầm im lặng, còn bên ngoài sân thì lại nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Nhị thẩm và đám người trong thôn còn chưa đi, vẫn đang lén lút dán tai vào vách tường, hóng hớt chuyện đấy.
"Mấy người nghe xem, ta đã nói mà! Người ta đến từ hôn đấy! Tin này là đúng rồi nhé!" Nhị thẩm cổ họng cao vút như gà trống gáy, "Người ta vừa vào đã nói luôn rồi!"
Cái vẻ sốt sắng của bà ta khiến những người khác tò mò, tất cả đều tiến sát chân tường.
Có người hỏi, "Thế là thật sự đến từ hôn à, nhưng vì sao chứ? Đang yên đang lành thì lại từ hôn làm gì?"
Một người khác xua tay, "Ta đoán chắc là do người ta chê mình nhà mình ở nông thôn, không có của ăn của để đấy thôi."
"Lúc đi xem mắt chẳng phải đã biết là ở nông thôn rồi sao? Có ai giấu giếm đâu, bây giờ lấy cái đó ra nói chuyện thì quá vô lý đấy! Người thành phố cũng có ra gì hơn đâu."
Nhị thẩm đảo mắt, cố tình nói, "Ta thấy chắc gì đã vì cái này, không chừng còn vì chuyện khác nữa đấy. Như kiểu con gái trong thôn nhà nào cũng làm được, nhà Phán Nhi nhà ta cũng làm được, còn Bảo Trân thì từ bé đã bị anh chị nuôi hư, được cưng chiều từ nhỏ, giặt quần áo không sạch, cơm cũng không biết nấu, không chừng người thành phố kia nghe ngóng một chút thấy không ổn thì mới đến từ hôn cũng nên?"
Bà thở dài, "Ôi, ta đã bảo rồi mà, không nên quá nuông chiều con cái, con gái phải học làm việc nhà, lớn lên mới có người muốn chứ."
Con gái thì phải biết giặt giũ, nấu cơm, việc trong việc ngoài đều phải quán xuyến.
Đây không chỉ là suy nghĩ của riêng nhị thẩm, mà rất nhiều người trong thôn cũng nghĩ vậy.
"Chị nói đúng đấy, Bảo Trân quả thật hơi yếu đuối, được nuôi như tiểu thư, ai muốn cưới một bà cô về chứ." Có người lập tức đồng tình, "Thảo nào người ta đổi ý."
Nhị thẩm chỉ buông vài câu thôi mà đã gắn cho Tiêu Bảo Trân cái mác lười biếng.
Bà ta bên ngoài sân gieo rắc dư luận, thì Tống mẫu trong nhà cũng chẳng yên.
Tống mẫu liếc Tiêu Bảo Trân, khinh khỉnh nhìn Lý Tú Cầm, hơi hếch đầu, "Tôi nói cô này, cô cũng đừng trách nhà tôi đổi ý, con gái cô không giữ thân, đừng trách Phương Viễn."
"Lời này của bà là ý gì?" Lý Tú Cầm tức giận tái mặt, nắm chặt tay hỏi.
"Còn ý gì nữa, con gái cô không đoan chính chứ sao." Tống mẫu nói thẳng.
Câu nói này trực tiếp làm Lý Tú Cầm nổi giận, vốn dĩ bà là người nóng tính, lúc nãy còn kìm nén cơn giận, giờ nghe câu này, thì tức khắc nổi đóa.
Lý Tú Cầm đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ nói, "Bà cho tôi nói rõ xem, sao lại kêu con gái tôi không giữ thân, bà mở miệng ra là bôi nhọ thanh danh trong sạch của con gái tôi vậy hả?! Người thành phố thì không tầm thường chắc?! Người thành phố thì có thể nói bậy sao? Bà nói cho rõ ràng ra, không thì chuyện này chưa xong đâu!"
"Bà nói cho rõ ra!" Lý Tú Cầm lại quát lên giận dữ.
Thanh danh của con gái là chuyện có thể nói lung tung như thế sao?!
Huống hồ con gái bà như thế nào thì bà biết rõ nhất, con gái bà trong sạch vô cùng!
Lý Tú Cầm ánh mắt đăm đăm nhìn Tống mẫu, hận không thể lột da bà ra.
Tống mẫu bị sự hung hăng của Lý Tú Cầm dọa cho giật mình, trong lòng cũng tức giận, định mở miệng phản bác.
Nhưng lời vừa đến miệng thì Tống mẫu bỗng giật mình.
Không được, mình không thể nói!
Tống mẫu nhanh chóng suy nghĩ trong lòng, chuyện này giờ vẫn chưa thể nói được.
Vì con trai bà là Tống Phương Viễn trong lúc còn chưa từ hôn thì đã phải lòng Tiêu Phán Nhi là chị họ của Tiêu Bảo Trân, hai người đã ở với nhau rồi.
Còn về chuyện Tiêu Bảo Trân không giữ mình kia, cũng là do Tiêu Phán Nhi nói.
Nếu bà ta nói toạc chuyện này ra, thì chắc chắn sẽ lôi luôn cả chuyện con trai mình với Tiêu Phán Nhi ra ánh sáng.
Bà ta có thể không cần danh tiếng của Tiêu Phán Nhi, nhưng con trai bà ta thì lại là công nhân tương lai có tiền đồ sáng lạng, không thể dính chút vết nhơ nào!
Càng nghĩ, Tống mẫu càng quyết định im miệng.
Bà ta khoanh tay, hừ lạnh một tiếng, làm ra vẻ các người làm chuyện xấu thì tự biết đi.
Cái bộ mặt chết tiệt đó càng làm Lý Tú Cầm giận sôi lên.
Lý Tú Cầm tuy nóng nảy, nhưng lại là người thật thà, không nói ra được những lời quá khó nghe, nói trắng ra thì chính là thẳng tính.
Bà tức giận trừng mắt nhìn Tống mẫu, lớn tiếng nói: "Nhà bà đúng là đồ xui xẻo, con gái tôi không thèm gả cho cái loại nhà đó đâu, không phải chỉ là từ hôn sao, lui thì lui luôn! Bây giờ lui!"
"Nhưng ta cảnh cáo ngươi, không cho phép ra ngoài nói xấu thanh danh con gái ta, nếu không ta liều cái mạng này, cũng không xong chuyện với các ngươi đâu!"
Không đợi Tống mẫu nói tiếp chuyện gì, Lý Tú Cầm trực tiếp kéo bà mối đến, ngay trước mặt bà mối nói, "Lúc đó việc hôn sự là ngươi giúp giới thiệu, bây giờ ta mời ngươi giúp làm chứng, nhà ta và nhà bọn họ từ hôn, việc hôn sự này đổ bể, về sau không còn quan hệ gì nữa!"
Bà mối cũng chướng mắt cái kiểu diễn xuất của Tống mẫu.
Cái gì xui xẻo người ta chứ, lâm thời đổi ý thì thôi đi, còn đi vu oan giá họa thanh danh con gái người ta.
Ngươi nói con gái người ta không biết giữ mình, ngươi cũng phải có bằng chứng chứ?
Không có bằng chứng đã mở miệng nói lung tung rồi, đúng là cố tình gây sự.
Cái nhà này đúng là giống lợn à, thù dai thế chứ!
Bà mối cũng tức giận, lập tức nói, "Tỷ cứ yên tâm, ta nhất định giúp tỷ làm chứng, hai nhà từ hôn, về sau ai kết hôn cũng không liên quan! Ai ra ngoài nói hươu nói vượn, ta không thể đồng ý!"
Trong lòng Lý Tú Cầm vẫn còn lửa giận, nhưng dù sao cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người ta như vậy, cái loại mẹ chồng này, không gả Bảo Trân đi là đúng.
Đây chẳng phải đẩy con vào hố lửa sao?
Tiêu Bảo Trân đứng ở bên cạnh, toàn bộ quá trình không nói gì.
Nhưng nàng nhìn lão nương đang nổi trận lôi đình, lại nhìn Tống mẫu khí định thần nhàn, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Trên mặt ngược lại nở một nụ cười.
Lão nương ta đây mà, từ hôn thì từ hôn, nhưng không thể rút lui kiểu này được.
Tiêu Bảo Trân muốn làm, là vạch trần chuyện xấu của nhà Tống, vạch trần nội tình của bọn họ, để bọn họ xám xịt từ hôn mới phải.
[📢 tác giả có lời nói ] Xin mọi người nhắn lại ủng hộ nhiều hơn, ta sẽ càng có động lực nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận