Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 170: Tâm động rồi (length: 11837)

Tuần Lan Phương nói ra lời này, thái độ rất tự nhiên, nhưng vẻ mặt Dương Tuyết lại không được tự nhiên như vậy.
Nàng lập tức há hốc miệng, nửa ngày vẫn không khép lại được, nhìn Chu hộ sĩ, rồi lại nhìn về phía bác sĩ Triệu, miệng há lớn, không thốt lên lời nào.
Cuối cùng cô nàng này chạy đến bàn Tiêu Bảo Trân, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Tiêu Bảo Trân.
"Yên tâm đi Chu tỷ, đến lúc đó ta sẽ đi."
Phản ứng của Dương Tuyết lớn như vậy cũng không phải không có lý do.
Chu hộ sĩ Tuần Lan Phương năm nay đã hai mươi sáu tuổi, ở toàn bộ xưởng thép đều thuộc hàng hiếm hoi nữ thanh niên lớn tuổi, người nhà thúc giục kết hôn, bản thân nàng cũng muốn sớm lập gia đình.
Nhưng duyên phận lại chẳng hề như ý, hai năm trước Tuần Lan Phương luôn thích bác sĩ Triệu Học Văn ở phòng y tế, nhưng bác sĩ Triệu lại để tâm đến Diệp Hồng Anh, ba người tạo thành một mối tình tay ba cẩu huyết, không đúng, là tình tay tư.
Về sau Diệp Hồng Anh gặp chuyện, bác sĩ Triệu Học Văn có vẻ rất đau khổ, mọi người đều nghĩ rằng Tuần Lan Phương hoặc bác sĩ Giang Hà đã được điều đi sẽ thừa cơ an ủi Triệu Học Văn, sau đó thuận nước đẩy thuyền đến với hắn.
Nào ngờ hai cô nàng kia một người thì bị điều đi, một người thì sắp kết hôn.
Sau khi Tuần Lan Phương tuyên bố tin này, ngay cả Tiêu Bảo Trân đang cúi đầu đọc sách cũng thấy bất ngờ, "Chúc mừng ngươi nha Chu hộ sĩ, khi nào tổ chức đám cưới? Chúng ta cũng đến."
"Ta cũng sẽ đến." Bác sĩ Triệu khẽ gật đầu.
Quan hệ giữa bác sĩ Triệu và Chu hộ sĩ thật ra không xấu hổ như mọi người tưởng, cũng rất thoải mái tự nhiên.
Dù sao giữa bọn họ chỉ là mối tình tay ba, chứ chưa hề thật sự yêu đương, hiện tại Chu hộ sĩ muốn kết hôn, đây cũng là một chuyện tốt.
Dương Tuyết tò mò tiến đến, "Lan Phương tỷ, chị và đối tượng quen nhau thế nào? Sao nhanh chóng đã vừa ý rồi?"
Chu hộ sĩ chọc vào trán Dương Tuyết, dáng vẻ như chị đối đãi em gái, "Chuyện tình cảm làm sao mà chị nói được? Chị cũng không biết sao lại nhanh vừa ý thế, nói chung là như rùa thấy đậu xanh, vừa khít thôi."
"Vậy chị là rùa hay đậu xanh? Chị chắc là đậu xanh." Dương Tuyết nhân tiện trêu chọc.
"Được, vậy hóa ra em mắng đối tượng của chị là rùa đấy. Em đừng chạy, xem chị không đánh em mấy cái." Chu hộ sĩ làm bộ tức giận, đuổi theo Dương Tuyết trêu đùa ầm ĩ, hai người chạy tới chạy lui trong phòng y vụ, một người đuổi, một người trốn, rất náo nhiệt.
Bác sĩ Triệu đang cúi đầu viết lách, thấy hai người ầm ĩ thì ngẩng đầu lên, cười ngăn lại, "Hai người đừng chạy tới chạy lui, lỡ va phải Bảo Trân thì sao? Người ta đang có thai đấy."
Nghe nhắc nhở, Dương Tuyết và Chu hộ sĩ lập tức nhận ra, đúng thật, lỡ không cẩn thận đụng vào bàn của Bảo Trân khiến cô bị đau thì bọn họ sai to rồi.
Nghĩ vậy, cả hai đều ngoan ngoãn ngồi về chỗ của mình.
Dương Tuyết còn muốn hỏi thêm vài câu chuyện, "Lan Phương tỷ, vậy đối tượng của chị làm việc gì? Có phải là người ở đây không?"
Tuần Lan Phương: "Anh ấy cũng là công nhân xưởng thép chúng ta, thợ hàn cấp bốn, nói cho các em biết, đối tượng của chị đẹp trai lắm, chị vừa nhìn trúng cái mặt đẹp của ảnh nên mới đồng ý đó, chờ khi nào rảnh chị sẽ dẫn anh ấy đến cho các em xem."
"Oa, chắc là anh ấy với chị không chênh lệch tuổi tác nhiều nhỉ, còn trẻ mà đã là thợ hàn cấp bốn, lợi hại thật."
Chu hộ sĩ ngẩng đầu, "Đương nhiên rồi, người chị thích sao có thể kém được? Các em cứ chờ xem, nếu có cơ hội chị sẽ dẫn anh ấy đến cho các em gặp mặt, nếu không có cơ hội thì khi nào tụi chị làm đám cưới, các em cũng sẽ thấy thôi, đối tượng của chị đẹp trai thật đó."
Ba cô gái bàn làm việc đều đặt gần nhau, líu ríu không ngớt, dù sao lúc này trong phòng y vụ cũng không có ai, mọi người nói chuyện hăng say, Tiêu Bảo Trân thỉnh thoảng chen vào một câu, náo nhiệt vô cùng.
Đang nói, cửa bỗng vang tiếng gõ cửa, mọi người vội ngậm miệng.
Dù sao giờ vẫn đang là giờ làm việc, để công nhân thấy bọn họ như thế này thì không hay.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, thấy một đồng chí nam đứng ở cửa, còn trẻ, đầu húi cua.
Trên người mặc thường phục, nhưng nhìn khí chất và kiểu tóc thì đúng là quân giải phóng rồi.
Tiêu Bảo Trân là người cuối cùng ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người tới thì mỉm cười.
Ồ, còn là người quen.
"Vệ Hải hôm nay sao anh đến đây? Đúng là khách quý hiếm có."
"Bảo Trân, cô quen đồng chí quân giải phóng này?"
"Quen mà, đây là bạn học của chồng tôi, cũng là cháu trai của chủ nhiệm nhà máy chúng tôi." Tiêu Bảo Trân ra hiệu cho Vu Vệ Hải đi vào.
Vu Vệ Hải hơi động, Tiêu Bảo Trân đã thấy hắn không ổn, vội hỏi, "Vệ Hải anh sao vậy? Sao đi đứng lại xiêu vẹo thế, mà mặt anh sao đỏ thế? Anh còn nói chuyện được không?"
Tiêu Bảo Trân đưa tay ra lắc lắc trước mặt Vu Vệ Hải, giật mình, cô suýt chút nữa thì tưởng Vu Vệ Hải đã bị gì đó, hoặc là bị bệnh nặng.
"Đệ muội đừng sợ, tôi không sao, chỉ là hơi cảm mạo." Vu Vệ Hải nói nhỏ, giọng không lớn như bình thường, âm thanh như muỗi kêu, "À phải, cô cách xa tôi ra một chút, để bác sĩ khác khám cho tôi. Đừng để lây cảm cho cô."
Vu Vệ Hải như nhớ ra điều gì, bịt mũi lùi lại một bước.
Nhưng vừa lùi, hắn bị vướng vào chân ghế, suýt ngã ngửa, may mà Dương Tuyết phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy.
"Đồng chí này anh đừng sợ, tôi không có thai, tôi đỡ anh. Anh giờ sao rồi? Ôi, người anh nóng quá." Dương Tuyết vừa chạm vào da Vu Vệ Hải cũng giật mình, vội đỡ hắn lên giường bệnh.
Tiêu Bảo Trân biết mình đang mang thai, không thể bị cảm nên cũng không làm liều, chủ động lùi về sau một bước, nhường chiến trường cho bác sĩ Triệu Học Văn.
Triệu Học Văn cũng đứng lên đi đến trước mặt Vu Vệ Hải, phân phó Dương Tuyết, "Tiểu Dương em đi lấy một cái nhiệt kế đi, đồng chí này, anh sao vậy? Chỗ nào không khỏe?"
Vu Vệ Hải ôm đầu, dáng vẻ đau đầu muốn nứt, "Tôi hai hôm trước đi tắm một mình, kết quả khăn trải giường ở nhà tắm bị người ta cầm đi, tôi chỉ có thể để tóc ướt mà ra ngoài, cũng không biết có phải ra khỏi nhà tắm bị trúng gió hay không, về đến nhà đã thấy đau đầu rồi."
"Ban đầu còn chưa cảm thấy gì, kết quả đến đêm bắt đầu sổ mũi ho, đến tối ngày thứ hai thì càng khó chịu, động tí là ho, lại còn khạc ra đờm vàng, ngày thứ ba tức là hôm qua lúc chạng vạng tối thì sốt cao, tôi thử dùng cồn xoa gan bàn chân xem sao, mà không hạ sốt được, cuối cùng thì mơ màng ngủ thiếp đi. Vốn tưởng là người đã đỡ hơn nhiều, kết quả vừa đi ra ngoài phát hiện mình như bốc hỏa lên, lúc này mới nhớ ra đến phòng y tế xem, các anh cho tôi truyền nước đi, cái này thật sự khó chịu quá, chịu không nổi."
Triệu Học Văn nghe xong một loạt quá trình của hắn, không thể không nói hắn xui xẻo thật.
Triệu Học Văn hơi bực mình, "Anh không phải là quân giải phóng sao? Quân giải phóng thân thể tốt như vậy mà cũng bị cảm sao? Hơn nữa một khi đã cảm lại còn khó chịu như vậy? Công nhân trong xưởng chúng tôi bị cảm đâu có sốt dữ thế."
"Bác sĩ, anh nói thế đau lòng quá đó, quân giải phóng cũng là người, quân giải phóng cũng có máu thịt mà, tôi bình thường cả năm không bị cảm lần nào, lần này bị cảm liền nặng như thế này, sốt lên luôn, ai mà ngờ được." Vu Vệ Hải gõ lên bàn, vẻ mặt ấm ức.
Hắn liên tiếp hành động khiến người trong phòng y tế bật cười, Dương Tuyết cười nghiêng ngả, đưa nhiệt kế thủy ngân cho Vu Vệ Hải, "Đây, anh tự đo đi, kẹp vào nách, nhớ kỹ là phải kẹp sâu một chút, đừng có lung tung, lát nữa thì bỏ ra."
Vu Vệ Hải nhận nhiệt kế rồi kẹp vào nách, giống con gà ủ rũ nằm bò trên bàn, "Mấy người đừng nói, năm ngoái tôi không hề bị cảm, năm nay cũng mới bị một lần, mà vừa bị liền nặng thế, mãi không khỏi, trước kia cũng vậy, lần nào cũng phải đến bệnh viện quân khu truyền dịch mới hết, nếu như bây giờ tôi còn đang sốt thì các anh truyền dịch cho tôi đi, thuốc đến là bệnh khỏi, trước kia cũng vậy cả mà."
"Đừng nói nữa, xem anh đo được bao nhiêu độ đã, sốt hay chưa?" Triệu Học Văn ghi chép bệnh án.
Vài phút sau, Vu Vệ Hải đưa nhiệt kế cho Dương Tuyết, Dương Tuyết nhìn ra ngoài nắng rồi xem.
"Trời ơi, bác sĩ Triệu, anh ấy sốt rồi! Còn là sốt cao nữa, 39 độ 4."
"Đồng chí quân giải phóng, sốt đến mức này mà anh vẫn tự mình đi tới đây được, anh không thấy choáng đầu, chân run sao?"
Vu Vệ Hải sờ lên trán mình, cũng kinh ngạc, "Không thấy, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, hai chân không có sức gì, hơn nữa lại thấy đặc biệt lạnh, ngoài ra thì không có gì."
"Anh lần này sốt cũng nặng thật đó, để tôi xem họng anh thế nào." Triệu Học Văn đi tới xem họng cho hắn.
Sau một hồi xem xét, Triệu Học Văn chuẩn bị kê đơn thuốc cho Vu Vệ Hải, Vu Vệ Hải lại nói, "Bác sĩ, ngươi trước tiên cho ta treo hai bình nước, hai ngày nữa ta liền muốn về đơn vị, cái này uống thuốc thấy hiệu quả quá chậm, treo nước hiệu quả mới nhanh, nếu mang bệnh lên, ta sẽ ngất ở trên tàu mất."
"Vậy cũng được, Tiểu Dương ngươi đi chuẩn bị một chút, ta đi lấy thuốc."
Không mất bao lâu, Vu Vệ Hải đã được như ý treo nước, bởi vì hắn sốt cao, liền nằm ở trong phòng y vụ duy nhất trên một cái giường.
Vừa treo nước xong, đầu óc choáng váng chìm vào hôn mê, Vu Vệ Hải nằm trên giường cảm giác đầu mình choáng váng não trướng, vì cả đêm đều sốt đi sốt lại, hắn đêm qua ngủ không ngon, lúc này buồn ngủ dữ dội, nhắm mắt lại nhưng lại ngủ không được.
Vu Vệ Hải cứ thế mơ màng mở to mắt, mơ hồ thấy được cô y tá Tiểu Dương vừa rồi tiêm cho mình đang ăn đồ ăn.
Trên tay nàng cầm cái bánh quy nhét vào miệng, cứ như một con chuột nhỏ, hai má phồng lên.
Chỉ trong thoáng chốc, không biết vì sao, Vu Vệ Hải cảm thấy tim mình đập nhanh lạ thường, bịch bịch, còn mạnh hơn cả sau khi chạy việt dã mười cây số mang vác nặng.
Hắn cảm thấy cô y tá Tiểu Dương trước mắt so với tất cả cô gái trước đây hắn từng thấy cộng lại còn đẹp hơn, ngay cả vụn bánh quy trên khóe miệng nàng cũng thật đáng yêu.
Vu Vệ Hải nhìn chằm chằm Dương Tuyết, trực tiếp ngây người ra, nửa ngày không rời mắt.
Dương Tuyết ngẩng đầu lên, phát hiện đồng chí quân giải phóng nằm trên giường bệnh đang nhìn chằm chằm mình, nàng lau lau vụn bánh quy bên mép, do dự đưa ra một miếng bánh quy, "Kia, cái gì, ngươi muốn ăn không? Bánh quy này vị cũng không tệ lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận