Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 154: Một kiện hồng áo sơmi (1) (length: 7536)

Nghe được hai chữ "tố giác", Tiêu Phán Nhi lập tức hoảng hốt. Nàng vội vàng siết chặt tay Tống Đình Đình, sợ Tống Đình Đình sẽ chạy ngay đến xưởng thép.
Nhưng rất nhanh, Tiêu Phán Nhi lại bình tĩnh lại. Nàng cười nhạt nhìn Tống Đình Đình và nói: "Đình Đình, bây giờ ngươi càng ngày càng không hiểu chuyện, hễ một tí là mang tố giác ra uy hiếp người. Được, vậy ta hỏi ngươi, ngươi đi xưởng thép tố giác vợ chồng ta, lấy lý do gì?"
Tống Đình Đình cắn môi, nắm chặt tay, "Ta sẽ nói với lãnh đạo xưởng thép rằng hai người cố ý giấu đồ người ta mua cho ta, còn cố ý lừa gạt."
"Cầm chút đồ của em gái, việc này đâu có phạm pháp? Ngươi đi tố cáo bọn ta, lãnh đạo có phản ứng ngươi không?" Tiêu Phán Nhi càng cảm thấy buồn cười, nàng dứt khoát buông tay Tống Đình Đình, thản nhiên nói: "Hơn nữa, bọn ta lấy đồ của ngươi nhưng đâu có nói không trả, chẳng qua là nhất thời không xoay được thôi, ít nhất thái độ của bọn ta tốt. Với lại ca ngươi cũng nói rồi, sau này nhà có dư vải phiếu sẽ trả lại cho ngươi, bây giờ cứ ép bọn ta, đối với ngươi thì có ích lợi gì? Muốn đến mức đi tố cáo bọn ta ở xưởng thép, khiến cho hai đứa mất việc, coi mẹ có bỏ qua cho ngươi không?"
Trầm mặc một hồi lâu, mắt đã đỏ hoe, Tống Đình Đình không nói thêm gì.
Bởi vì lời Tiêu Phán Nhi nói dù không dễ nghe nhưng đúng là thật. Nếu thật sự vì chuyện này mà làm trễ nãi tiền đồ công việc của ca ca và chị dâu, mẹ cô có lẽ sẽ giận đến mức tuyệt giao với cô. Mà Tống Đình Đình hiện tại lại chưa có sự quyết đoán để tuyệt giao với nhà mẹ đẻ.
Thấy Tống Đình Đình bị mình nói đến á khẩu, Tiêu Phán Nhi nói thêm: "Ngươi bây giờ ngoan ngoãn đi, sau này điều kiện gia đình tốt lên, ta với ca ngươi sẽ cho ngươi chỗ dựa, ngươi gả đến nhà khác cũng có người chống lưng đúng không? Ngươi bây giờ làm chúng ta phật ý, làm cho mối quan hệ tệ đi, sau này bị nhà chồng bắt nạt thì ai làm chỗ dựa cho ngươi. Đình Đình à, đừng có lúc nào cũng nghe lời người ta xúi bẩy, bọn họ chỉ muốn xem ngươi cười nhạo thôi, những người thật lòng với ngươi chỉ có người thân trong nhà này thôi. Ngươi chỉ cần nghĩ một chút, làm cho quan hệ giữa ngươi với ca ngươi tệ đi thì ngươi có lợi lộc gì?"
Nhân duyên của nhà họ Tống trong khu đại viện so với nhà họ Bạch cũng chẳng hơn là bao, vì Tiêu Phán Nhi và Tống Phương Viễn đều làm việc ở xưởng, bình thường ngoài ngày chủ nhật ra, cơ bản không có thời gian chăm sóc dạy dỗ ba đứa nhỏ.
Thằng Cả Mao và thằng Hai Mao lại rất nghịch ngợm, hễ cứ gây chuyện là người ta tìm tới cửa. Bà Tống thì luôn mù quáng bảo vệ cháu trai, cãi nhau một trận ra trò với người ta.
Dần dà, đám hàng xóm trong ngõ cũng không muốn quan tâm tới bà Tống nữa, ai nấy đều thấy bà ta quá bao che khuyết điểm, không dạy dỗ con cháu tử tế.
Mấy người có ý tứ cảnh giác thì dặn con cái mình không nên chơi với thằng Cả Mao và thằng Hai Mao, kẻo bị chúng nó bắt nạt. Bà Tống thì vẫn ở đó hung hăng càn quấy.
Trong cả nhà họ Tống, chỉ có Tống Đình Đình là có chút nhân duyên, cô luôn cùng các bà trong viện đi nhặt rau, đi mua thực phẩm, trên đường gặp mặt, hàng xóm cũng chào hỏi Tống Đình Đình.
Còn đối với những người khác nhà họ Tống, hàng xóm không mấy khi để ý đến.
Tiêu Phán Nhi rất không vừa mắt điều này, nàng cảm thấy mình chẳng có gì đáng nói với đám người trong viện kia, huống chi nàng làm công nhân xưởng thép, Tiêu Phán Nhi cảm thấy nàng hơn những kẻ không có việc làm này một bậc.
Điều khiến nàng bực mình là Tống Đình Đình dạo gần đây thật sự không nghe lời, thế mà còn làm ra chuyện phân rõ giới hạn với vợ chồng nàng, còn nhất định bắt bọn nàng trả lại vải đỏ. Tiêu Phán Nhi thấy rằng toàn là do mấy người trong viện bày mưu tính kế sau lưng. Nếu không với tính cách nhu nhược của Tống Đình Đình thì không có khả năng vạch mặt với bọn họ.
Càng nghĩ vậy, Tiêu Phán Nhi càng chán ghét đám bà tám thích ba hoa trong viện.
Nàng nhếch miệng, cuối cùng nói một câu, "Lời ta nói ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, nếu sau khi nghĩ kỹ rồi ngươi vẫn muốn đến xưởng thép tố cáo bọn ta, thì tùy ngươi thôi, chỉ là nếu ngươi thật sự làm vậy, thì người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi chính là mẹ ngươi đấy."
Nói xong, Tiêu Phán Nhi không để ý đến sắc mặt Tống Đình Đình có khó coi đến mức nào, trực tiếp về phòng của mình.
Về đến phòng của mình và Tống Phương Viễn, Tiêu Phán Nhi lấy chiếc áo sơ mi đỏ được may từ tấm vải đỏ ra, cầm trên tay tỉ mỉ quan sát. Nhìn thế nào cũng thấy đẹp. Không chỉ vì chiếc áo này do chính tay nàng làm, mà còn vì bộ áo đỏ này vô cùng đặc biệt.
Cả thị trấn có mấy cô gái có thể mặc áo sơ mi đỏ khi xuất giá chứ? Thế mà hết lần này đến lần khác Tiêu Phán Nhi có thể, nàng là độc nhất vô nhị, nàng là hơn người một bậc, cảm giác này làm cho Tiêu Phán Nhi trong lòng rất sảng khoái.
Nàng lật qua lật lại chiếc áo sơ mi đỏ xem rất nhiều lần, sau đó đầy hưng phấn thay áo sơ mi đỏ vào, đứng trước gương ngắm nghía mình.
"Đẹp quá đi, vẫn là tay nghề của mình giỏi nhất." Tiêu Phán Nhi vuốt ve cổ áo sơ mi đỏ trước gương điệu đà, xoay trái xoay phải. Sau khi ngắm nghía thỏa thích, nàng mới cẩn thận cởi áo sơ mi đỏ ra.
Nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi đỏ, Tiêu Phán Nhi cũng bắt đầu suy tư.
Thời buổi này mọi người thường mặc quần áo màu trắng, xám, đen. Nhìn qua trên đường phố cũng chẳng có màu sắc nào rực rỡ. Nếu như tùy tiện mặc áo sơ mi đỏ ra ngoài, rất có thể sẽ bị mọi người vây xem.
Thời buổi này bị người khác chú ý không phải chuyện gì hay ho. Nói cách khác ngoài việc kết hôn ra, nàng cũng chẳng có cơ hội mặc áo sơ mi đỏ.
Chiếc áo này đặc biệt cắt may từ tấm vải đỏ, mặc vào rất thoải mái. Nếu không thể mặc thì cũng phải để nó phát huy giá trị lớn nhất.
Tiêu Phán Nhi cầm chiếc áo sơ mi đỏ đi qua đi lại trong phòng, đầu óc không ngừng suy nghĩ, làm sao mới có thể để chiếc áo sơ mi đỏ phát huy được giá trị lớn nhất?
Nàng nghĩ mãi, bỗng nhớ ra một chuyện.
Hai ngày trước, Tiêu Phán Nhi buổi sáng đi làm ở nhà ăn thì thấy bên trên có Tư Vương đang phát kẹo hỉ, không phải loại kẹo hỉ cao cấp gì, chỉ là một viên kẹo thỏ trắng to và ba viên kẹo hoa quả cứng, còn có hai viên kẹo gừng, vào thời điểm này đã được tính là khá tốt rồi.
Tiêu Phán Nhi nhận kẹo hỉ xong, trực tiếp nhét vào miệng. Tiện miệng nói một câu chúc mừng, nói xong mới nhớ hỏi: "Nhà chị có việc vui sao? Ai kết hôn vậy?"
"Còn ai nữa, con gái của chị chứ sao, con gái chị dạo trước đi xem mắt đấy. Thằng nhóc đó chị thấy được, rất hợp mắt. Con gái chị cũng thấy nó vừa ý. Hai đứa quen nhau được một thời gian rồi, ở với nhau cũng không tệ, chúng chị làm cha mẹ cũng nên lo chuyện hôn sự cho chúng nó. Thời gian thì định vào tháng sau. Lúc đó chị phải xin nghỉ để lo liệu cho con gái, nên giờ chị đưa cho mọi người một chút kẹo hỉ, cho vui vẻ." Nói đến con gái, Vương Thải Cấu vui vẻ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận