Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 47: Bởi vì Phương Viễn ca trứng nát á! (length: 11736)

◎ canh ba ◎
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đó đều không khỏi dừng bước, trong lòng vừa hưng phấn lại vừa mệt mỏi.
Bởi vì trong hẻm này ai cũng biết, chồng của Kim Tú Nhi chẳng quan tâm đến gia đình, tình cảm vợ chồng chẳng hề tốt đẹp gì, chồng Kim Tú Nhi ở nhà thì không bao giờ nói chuyện với nàng, còn ở xưởng thì lại chuyện trò rôm rả với mấy nữ công nhân, hắn cũng chẳng làm gì quá đáng, chỉ nói vài câu rồi cười đùa, hễ Kim Tú Nhi mà lẩm bẩm câu nào là hắn liền nói nàng nhỏ nhen, hắn chỉ là giao tiếp tốt với đồng nghiệp nữ, mà đều là nói chuyện giữa bạn bè, chưa bao giờ nói lời quá đáng, khiến cho mọi người chẳng biết phải nói thế nào.
Chuyện này đối với Kim Tú Nhi như là vảy ngược, ai mà nói đến là y như rằng nổi cáu.
Bây giờ Tiêu Phán Nhi lại thẳng thắn chọc đúng chỗ như vậy, ai nấy đều chấn động cả thần!
Kim Tú Nhi càng giận hơn!
Hai bà này định đánh nhau hả?!
Đám người thích hóng chuyện vừa phấn khích vừa lo lắng, hôm nay chuyện hay hết chuyện này đến chuyện khác, náo nhiệt nhìn không xuể, họ còn muốn về ăn cơm nữa, đói bụng rồi.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng mọi người đều đồng loạt quay đầu tìm một chỗ hóng hớt tốt nhất, đứng bên cạnh xem trò vui.
Còn có người nghĩ thầm trong lòng, lát nữa hai bà này đánh nhau, mình sẽ giúp ai đây?
Mà lúc này Tiêu Phán Nhi và Kim Tú Nhi cũng chạm nhau ánh mắt, trong mắt cả hai đều bừng bừng lửa giận.
Quả nhiên, Kim Tú Nhi nổi cáu, nàng hét lên: “Ai nói chồng ta đối với ta không tốt, nhà ta yên ổn đây này, tiền lương của hắn đều nằm trong tay ta hết.”
Nếu là người bình thường cãi nhau, đã sẽ bắt đầu khơi lại chuyện cũ, vạch ra vết sẹo của đối phương, nói chồng của nàng thế này thế kia không tốt.
Nhưng Tiêu Phán Nhi thì không như vậy, ngoài lòng chiếm hữu, Tiêu Phán Nhi còn có tính háo thắng.
Tiêu Phán Nhi nghe xong những lời này, tính hiếu thắng trỗi dậy, cười khẩy một tiếng, “Thì sao? Có thể nào bằng Phương Viễn ca nhà ta tốt với ta? Phương Viễn ca nhà ta đã sớm đưa hết lương cho ta rồi, hơn nữa ở nhà chẳng bao giờ to tiếng với ta, chuyện gì cũng nghe ta, chồng ta tốt với ta vô cùng, mấy người bớt ở đó châm ngòi ly gián.”
“Chồng ta còn thương con nữa đó, thường xuyên vào ngày nghỉ chủ nhật dẫn con đi chơi.” Kim Tú Nhi chống nạnh, không chịu thua mà nói.
Hai người này, ngươi một câu ta một câu, thế là trực tiếp bắt đầu so bì hơn thua với nhau.
Mọi người nhìn mà ngây người, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ đánh nhau, ai ngờ náo loạn một hồi lại bắt đầu thi tài.
Và ngay giờ phút này, cuộc thi xem ai có chồng tốt hơn giữa Tiêu Phán Nhi và Kim Tú Nhi, ngày càng trở nên kịch liệt hơn!
Tiêu Phán Nhi: “Phương Viễn ca nhà ta có gì tốt đều nghĩ đến ta trước, ngay cả mẹ hắn và em gái hắn cũng phải đứng sau.”
“Chồng ta hồi mới cưới, trong xưởng phát bánh bao chay, hắn còn giấu đi không nỡ ăn, mang về cho ta.” Kim Tú Nhi nói thêm, “Tiêu Phán Nhi sao không nói nữa đi, nói tiếp đi chứ.”
Tiêu Phán Nhi há hốc miệng, không tìm được lời gì khác để nói.
Dù sao nàng và Tống Phương Viễn mới cưới nhau chưa lâu, những chuyện để khoe khoang chắc chắn không bằng Kim Tú Nhi được.
Nhưng Tiêu Phán Nhi tuyệt đối không thể nhận thua như vậy, nàng vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên mắt sáng lên, ngẩng đầu lên vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Phương Viễn ca nhà ta không giống chồng của các người, hắn vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ sẽ không ngoại tình.”
Câu nói này lại làm cho Kim Tú Nhi ngớ người, nàng ngây ra đó nửa ngày, bỗng nhiên nở một nụ cười phức tạp xen lẫn vẻ giễu cợt, “xì” một tiếng, “Tiêu Phán Nhi cô đừng tự tin quá vậy, ta là người từng trải đó, cái này ta trải qua rồi, đàn ông vừa mới cưới cô về thì nói dễ nghe lắm, nào là anh yêu em mãi mãi, anh sẽ đối tốt với em cả đời, nhưng mà đợi đến khi cô thật sự sinh con rồi thành bà lão, hắn sẽ không thèm nhìn cô lấy một cái nữa, chuyện này ta đều trải qua rồi.”
“Cô không thể lấy trải nghiệm của mình để phỏng đoán tôi, Phương Viễn ca nhà tôi sẽ không như vậy, mà nói cho cùng, hắn có muốn như vậy cũng không có sức mà làm.” Tiêu Phán Nhi lại nghênh mặt nói.
Nếu như Tống đại mụ ở nhà, với tính cách của bà, nghe thấy loại lời này đã không nói hai lời mà xông vào rồi, bà quyết không cho phép bất cứ ai chửi bới con trai của bà, dù chỉ nói hắn hay nhìn người khác một cách lả lơi cũng không được.
Nhưng Tống đại mụ hiện giờ không ở nhà mà, một người duy nhất trong nhà không có điều kiện che chở Tống Phương Viễn, lại đang ở viện, còn chưa có về.
Cho nên, khi Tống Phương Viễn kịp phản ứng, chuẩn bị ra ngăn cản Tiêu Phán Nhi thì đã muộn mất rồi.
Tiêu Phán Nhi nhanh nhảu nói: “Mọi người không biết đấy thôi, ngày tôi cưới Phương Viễn ca, hắn bị tảng đá đập vào háng đó. Đương nhiên, đó là tai nạn thôi. Sau khi đưa vào bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán bị rạn xương, thực ra còn có một kết quả chẩn đoán nữa mà chúng tôi không công bố ra bên ngoài, đó là, một bên ‘trứng’ của Phương Viễn ca bị dập nát.”
Nàng nhớ lại chuyện này, nói thật là cũng có chút may mắn đó, “Bác sĩ bảo cái trứng đó không cứu được nữa rồi, nó nát bét rồi, phía sau có dùng được hay không, có lẽ còn phải theo dõi thêm, cho nên Phương Viễn ca nhà tôi không giống chồng của mọi người, hắn là sẽ không bao giờ ngoại tình được!”
Im lặng, im lặng như tờ.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người, không ai nói gì, ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn Tống Phương Viễn và vợ chồng Tiêu Phán Nhi, có người kinh hãi đến miệng cũng không khép vào được.
Ai có thể nghĩ đến một bí mật như vậy, lại là do chính miệng Tiêu Phán Nhi nói ra!
Người phụ nữ này có phải bị tình yêu làm mụ mẫm đầu óc rồi không, sao đầu óc chậm chạp quá vậy?
Loại lời này có thể nói trước đám đông sao?
Tiêu Bảo Trân cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phán Nhi, lúc trước nàng đã đoán Tống Phương Viễn có thể gà bay trứng vỡ, không ngờ còn biết được diễn biến tiếp theo, kết quả nàng đoán lúc đó là Tống Phương Viễn có một bên trứng phế đi, vô dụng, nhưng chức năng tổng thể vẫn còn.
Nhưng bây giờ nghe ý của Tiêu Phán Nhi, có khi chức năng nam giới hoàn toàn không còn dùng được?
Tuy trong lòng mọi người oán thầm Tiêu Phán Nhi, nhưng ánh mắt vẫn thành thật đổ dồn lên người Tống Phương Viễn, đặc biệt là — cái chỗ háng. Một đám phụ nữ liếc mắt nhìn Tống Phương Viễn, nhỏ giọng thì thầm: “Trứng nát? Vậy sau này còn sinh con được không?”
“Tiêu Phán Nhi gả vào rồi vẫn chưa có con của mình đấy thôi? Nếu như không sinh được, về sau nàng tính sao, trông cậy vào ba đứa con trước nuôi mình hả?”
“Cũng đâu hẳn là không được, tôi thấy Tiêu Phán Nhi quan tâm đến ba đứa con riêng đó lắm mà.”
“Không đúng, mấy người lạc đề rồi, hiện tại chuyện sinh con tính sau đi, chẳng phải là không còn một bên trứng sao?”
“Hiện tại quan trọng nhất là, có thể sinh hoạt vợ chồng được không đã? Nếu chuyện này mà không được, không phải là càng xong đời à?”

Tống Phương Viễn cảm thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chỗ hiểm của mình, tức khắc vừa giận vừa xấu hổ, thậm chí cảm thấy chỗ bị đá trúng lại bắt đầu đau nhói.
Đau cả trứng, lại bắt đầu đau cả trứng.
Bây giờ hắn bị di chứng luôn rồi, chỉ cần nhắc đến chuyện này là lại thấy đau cả trứng.
Tuy một đám người thì thầm tiếng đặc biệt nhỏ, nhưng âm thanh vẫn mơ hồ truyền đến tai Tống Phương Viễn, hắn giận đến điên người, nhỏ giọng quát: “Mấy người đừng có ở đó suy đoán lung tung, bác sĩ bảo có dùng được nữa không còn phải xem tình hình hồi phục của tôi thế nào, chỉ là vấn đề tâm lý thôi, thân thể tôi không sao hết, chỉ là tâm lý không vượt qua được, tôi không sao hết!”
“À à, anh không sao, chúng tôi biết rồi.”
“Đúng đúng đúng, anh yên tâm đi Tống Phương Viễn, chúng tôi sau này tuyệt đối sẽ không đi kể cho ai nghe.”
Mọi người vội vàng lên tiếng.
Nhưng lời này nghe sao cứ kỳ lạ thế nào ấy, giống như là càng che càng lộ vậy?
Tống Phương Viễn bực bội vô cùng.
Trớ trêu thay, lúc này Tiêu Phán Nhi vẫn còn đang đắc ý nói: “Tôi đã nói Phương Viễn ca sẽ không ngoại tình mà, đúng là sẽ không bao giờ, hắn mãi mãi là của tôi, hắn thuộc về tôi.”
“Phán Nhi, em im miệng đi.” Tống Phương Viễn cảm thấy hiện tại không chỉ trứng của mình đau nữa, mà cả đầu cũng đau luôn, hắn xoa xoa thái dương, “Đừng nói nữa.”
Tiêu Phán Nhi vẫn không phục, “Sao lại không được nói?”
“Em còn thấy chưa đủ mất mặt sao?” Tống Phương Viễn là người yêu chiều cô cũng phải hơi tức giận.
“Có gì mà mất mặt chứ!” Tiêu Phán Nhi lên giọng, vẻ mặt hơi bất mãn, nàng hùng hồn nói, “Tôi tuyệt đối không thấy mất mặt! Chồng không đi sai đường có gì mà mất mặt, chẳng lẽ chồng ra ngoài lăng nhăng mới gọi là không mất mặt à? Tôi thấy nát trứng không có gì cả, ai dám cười anh, tôi xé miệng hắn ra.”
“Phán Nhi...” Tống Phương Viễn có chút bị thuyết phục rồi, nhìn Tiêu Phán Nhi lòng đầy tim đầy đều là mình, lập tức cũng cảm thấy, có phải vừa rồi mình giận dỗi Tiêu Phán Nhi vì chuyện này, có chút quá đáng không?
Tiêu Phán Nhi đi đến bên cạnh Tống Phương Viễn, cùng Tống Phương Viễn nắm tay giơ lên trước ngực, hai người chẳng thèm quan tâm đến ai, nhìn nhau đắm đuối, bầu không khí ngọt ngào lan tỏa từ hai người họ.
Bên này bọn họ thì mắt trao tình nhau tha thiết, bên đám người hóng chuyện lại há hốc mồm nhìn xem, quả thực là hai thế giới khác nhau.
Tiêu Phán Nhi liếc nhìn đám đông hóng chuyện xung quanh, ánh mắt lại dời đến Tống Phương Viễn, giọng đặc biệt tình cảm nói, "Phương Viễn ca, ta yêu ngươi không chỉ là yêu cái đó của ngươi, ta yêu chính là linh hồn ngươi, bọn họ đều không hiểu, nên bọn họ đều cảm thấy 'trứng nát thì trời sập', ta thì không, ở chỗ ta dù ngươi vĩnh viễn không thể sống đời sống vợ chồng cũng không thành vấn đề, ngược lại ta yêu chính là ngươi."
Những người khác nghe, đều theo bản năng ngả người ra sau, cảm thấy lời này thật là buồn nôn chết đi được, ai lại mỗi ngày đem tình tình yêu yêu treo bên miệng vậy chứ.
Trời ạ, lời ngon tiếng ngọt đến tê cả da đầu, nổi hết cả da gà rồi.
Còn Tống Phương Viễn, dù hắn không thích biểu lộ tình cảm của mình trước mặt nhiều người như vậy, nhưng sống chung với Tiêu Phán Nhi lâu, cũng ít nhiều có chút quen, hơn nữa hắn là người đặc biệt thích được phụ nữ ngưỡng mộ, đàn ông tôn sùng, nên những lời này của Tiêu Phán Nhi đã đánh trúng tim đen của hắn.
Tống Phương Viễn nghe xong, tại chỗ nói luôn, "Ngươi nói phải, ta biết ngươi yêu chính là linh hồn ta, ngươi là người hiểu ta nhất trên đời."
"Phương Viễn ca..."
"Phán Nhi..."
Đến khi bọn họ dính nhau xong, lấy lại tinh thần thì, trong viện tất cả mọi người đã đi hết không còn một ai.
Không vì nguyên nhân nào khác, tất cả đều bị kiểu ngọt ngào sến súa của hai người bọn họ bức đi hết, bị đến mức náo nhiệt cũng chẳng buồn xem nữa.
Đầu tiên là Cao Sân đã có thể đi lại được, sau lại là cuộc thi so nam nhân giỏi giữa Tiêu Phán Nhi và Kim Tú Nhi, cuối cùng lại là Tiêu Phán Nhi và Tống Phương Viễn tú ân ái.
Bị quấy rầy như vậy, mọi người đều không kịp phản ứng một vấn đề.
Nếu người trộm quần lót không phải là Tống Phương Viễn, mà là một người khác hoàn toàn.
Người kia là ai? Người kia còn có thể ra tay lần nữa không?
Không ai biết cả.
[📢 tác giả có lời muốn nói ] Hôm nay đến đây thôi, ngày mai gặp lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận