Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày

Thập Niên 60: Đại Viện Nàng Dâu Ăn Dưa Hằng Ngày - Chương 200: Giải cứu hài tử (1) (length: 7717)

Tất cả mọi người áp giải bà lão trùm buôn người ra khỏi con hẻm này, lũ lượt kéo nhau đi về phía ngọn núi ngoại ô.
"Ngươi mau khai báo, ở ngọn núi nào, đi hướng nào?"
Bà trùm có vẻ như đã nhận mệnh, tuyệt không giãy giụa, cũng không đoái hoài đến đứa con trai vừa bị đâm một dao của mình, bà ta cúi đầu, giọng nói âm u đầy tử khí cất lên: "Từ chỗ này đi thẳng về hướng tây, ra khỏi thành rồi lại rẽ hướng bắc sẽ có một ngọn núi, trên núi có hang động, chúng tôi giấu bọn trẻ ở đó."
"Đi, đi thôi, chúng ta mau đi cứu bọn trẻ, bị bắt đi lâu như vậy rồi, không biết các cháu ra sao, chắc là sợ lắm."
"Đúng đấy, chúng ta mau lên xe đi qua thôi."
Mọi người đều đi xe đạp tới, lúc này mỗi người một xe, cả đoàn hướng theo hướng bà trùm nói mà xuất phát.
Dọc đường đi, mọi người không ngừng tra hỏi bà trùm.
"Trên núi có mấy người, đều là người nhà của ngươi?"
Hai cánh tay bà ta bị dây thừng gai trói chặt, bà ta ngoan ngoãn trả lời, "Trên núi có bốn người, hai nam hai nữ, một đôi là vợ chồng con trai cả của ta, một đôi là vợ chồng con trai thứ của ta."
"Bọn họ bao nhiêu tuổi?"
"Một đôi khoảng bốn mươi tuổi, một đôi khoảng hai mươi lăm tuổi."
"Tổng cộng đã lừa bán bao nhiêu đứa trẻ?"
Vẻ mặt bà trùm hiện lên sự gượng gạo, nhưng vì tranh thủ sự tin tưởng của mọi người, bà ta vẫn nói, "Khoảng hai mươi đứa thì phải."
Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi.
Mẹ nó hai mươi đứa bé! Cái lũ trời đánh người oán!
"Bọn lừa đảo các người, chỉ lừa bán trẻ con thôi à? Còn buôn bán phụ nữ không?"
Bà trùm mấp máy môi: "Có."
"Bình thường ai là người đưa ra ý tưởng?"
Mắt bà trùm lóe lên: "Con dâu cả của ta, chính là nó đưa ra ý tưởng này."
Mọi người đồng loạt nhìn nhau, có người không nhịn được hừ một tiếng, "Chuyện khác ta không biết, chứ câu này chắc chắn là nói dối, ngươi tự đi soi gương xem mặt mũi ngươi đi, tròng mắt láo liên loạn chuyển, nhìn là biết ngay gà ăn trộm, loại người như ngươi mà nghe theo ý kiến của con dâu? Ta thấy tám phần mười a! Lũ buôn người này là do một tay ngươi gây dựng nên, giờ xảy ra chuyện bị bắt, liền đem hết lỗi lầm đẩy lên đầu con dâu! Đồ bà già bất tử, thế nào? Ngươi nghĩ kỹ năng diễn xuất của mình giỏi lắm chắc? Nghĩ bọn ta ai cũng không nhìn ra? Mẹ nó ngươi mới là chủ mưu!"
"A! Ta không có! Ta không phải!" Bà trùm mặt mày hoảng loạn, khoa trương vung vẩy tay, "Các ngươi oan cho ta rồi, các ngươi thật oan cho ta, chuyện này thật là do con dâu cả ta làm, chúng ta đều nghe nó cả."
Nhưng bà ta càng ra sức diễn kịch, mọi người càng thấy diễn xuất của bà ta quá giả, lập tức bị lật tẩy.
Hỏi liên tiếp rất nhiều câu, bà trùm giống như đã nhận mệnh, kể hết mọi điều mình biết một năm một mười.
Mọi người đạp xe vù vù, sợ vì mình chậm trễ mà làm lỡ mất việc cứu trẻ con.
Bình thường đi xe đạp, từ trong thành ra đến ngọn núi ngoại ô kia ít nhất cũng phải hơn một tiếng, lúc này mọi người dốc hết tốc lực, vậy mà chỉ dùng có 40 phút đã đến nơi.
Tới chân núi, mọi người nhảy xuống xe đạp, Trương cảnh sát cũng lôi bà trùm xuống.
Vừa xuống xe, bà trùm không chờ đợi được mà chỉ vào đỉnh núi, nói luôn, "Ngay chỗ kia, giữa sườn núi có cái hang động lớn, chúng tôi giấu tất cả bọn trẻ ở trong đó."
Bà ta dừng một chút, rồi lại nịnh nọt nhìn về phía các đồng chí cảnh sát, "Vậy coi như tôi tự thú đi, có được hưởng khoan hồng không?"
"Chuyện này để sau rồi tính, đợi chúng tôi cứu được các cháu rồi về đồn sẽ bàn tiếp."
"Đúng đấy, chúng ta mau chạy đi cứu các con thôi! Hai đứa Đại Mao và Nhị Mao nhà tôi từ nhỏ đã quấn quýt với tôi không rời, bây giờ chắc chúng nó sợ hãi lắm." Tống Phương Viễn tự nhận là một người đàn ông cứng rắn, nhưng lúc này nói xong, không kìm được mà muốn khóc, "Nếu chúng nó có mệnh hệ gì, sau này ta còn mặt mũi nào đi gặp mẹ ruột chúng nó nữa."
Trương Tiếu không kìm nén được mà bật khóc, cô ấy muốn lao ngay lên núi, "Đi, đi tìm bọn trẻ!"
Trương cảnh sát lại không nhúc nhích, còn ngăn hai người kia lại, anh ta nhíu mày nói, "Hai đồng chí tôi hiểu tâm trạng của các vị, nhưng xin hãy bình tĩnh lại một chút, không biết tại sao, tôi thấy chuyện này không đúng."
Anh ta từ chiến trường trở về làm cảnh sát, tuy rằng không rành phá án, nhưng mà làm cảnh sát lâu như vậy, đối với kẻ xấu anh ta có một trực giác vô cùng nhạy bén.
Không hiểu vì sao, Trương cảnh sát cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, nhưng anh lại không nói rõ ra được, chỉ sợ mình dẫn người lên núi xốc nổi, lỡ mà đánh rắn động cỏ, ngược lại sẽ gây tổn thương đến các cháu nhỏ.
"Chỗ nào không bình thường? Anh sợ chúng ta đánh không lại chúng nó sao? Cứ yên tâm đi, chỗ này ít nhất phải có bảy tám tên, toàn là đàn ông cứng cỏi, chắc chắn sẽ chế phục được bốn tên côn đồ."
Tiêu Bảo Trân đột nhiên lên tiếng, "Tôi cũng cảm thấy không đúng."
Vừa nói, Tiêu Bảo Trân vừa bước đến bên cạnh bà trùm, trên dưới quan sát bà ta, khiến cho bà trùm không được tự nhiên, vội vàng cúi đầu không dám nhìn vào mặt Tiêu Bảo Trân.
"Bảo Trân, rốt cuộc là thế nào vậy? Cậu cứ nói nhanh lên đi!"
"Bà trùm này lúc ở trong sân nhà chúng ta, vừa hô hào đòi gặp cảnh sát, vừa kéo con trai chạy khỏi nhà vệ sinh công cộng. Lúc nãy chúng ta đến bắt bà ta, rõ ràng tóm gọn trong căn phòng nhỏ, mà bà ta còn muốn thừa dịp tìm giấy giới thiệu để chạy trốn, điều này chứng tỏ người này không dễ dàng gì mà khuất phục, lúc nào bà ta cũng tìm đường chạy." Tiêu Bảo Trân cau mày nói, "Các anh nói xem, một người như vậy, có thể dễ dàng khai hết tình hình trên núi cho chúng ta không? Chẳng lẽ lời bà ta nói trăm phần trăm là thật à?"
"Đúng vậy, ý tôi cũng là như thế!" Trương cảnh sát gật đầu, lập tức nói, "Vị nữ đồng chí này, chị thật là nhạy cảm, quan sát cũng thật kỹ càng."
Tiêu Bảo Trân không lên tiếng, cô không phải là nhạy cảm, mà là dị năng của cô đã nhận ra cảm xúc không đúng của bà trùm này, bà trùm hiện tại đang rất hưng phấn, hưng phấn một cách khác thường.
Một người bị bắt sao lại có thể hưng phấn đến như vậy được chứ.
Tiêu Bảo Trân xua tay, tiếp tục nói: "Tôi đang nghĩ, có khả năng trên núi không chỉ có bốn người, hoặc là bà ta đang gạt chúng ta, căn bản không có ở ngọn núi này? Nói chung là tôi cảm thấy bà ta không nói thật, chắc chắn có chuẩn bị."
Những người khác hơi nghi hoặc một chút, "Không thể nào đâu Bảo Trân, vừa rồi dáng vẻ bà ta nói dối chúng ta thấy cả rồi, quá giả luôn."
"Chẳng lẽ bà ta cố ý? Cố tình giả bộ nói dối, để các anh tin tưởng là chỉ có mấy câu đó là nói dối, còn lại đều là sự thật?" Tiêu Bảo Trân hỏi ngược lại.
Im lặng.
Hiện trường chìm vào một mảnh im lặng quỷ dị.
Trong một mảnh im lặng này, mồ hôi lạnh trên mặt bà trùm thi nhau rơi xuống, bà ta cắn chặt răng, muốn giả bộ làm bộ vô tội.
Nhưng tâm lý bà ta quá hoảng loạn rồi, không sao trang nổi!
Mỗi một câu nói của Tiêu Bảo Trân đều đâm trúng tâm tư của bà ta.
Đang từ vui sướng tột độ rồi lại rơi xuống vực sâu đau khổ, khó khăn lắm mới có được cơ hội để trốn thoát, kết quả lại bị Tiêu Bảo Trân một câu vạch trần, bà trùm không thể phòng thủ được nữa, bà ta không chịu nổi nữa, bà ta mắng lớn: "Con nhãi ranh mày thì biết cái gì, mày cứ đứng đấy mà gào ầm ĩ, cái thứ xen vào chuyện người khác! Lão nương vào Nam ra Bắc bao nhiêu năm rồi, chưa thấy đứa nào như mày! Mày đợi đấy! Mày chờ đấy, nếu ta có thể đi ra, ta liền kéo mày lên núi bán, cả cái thứ trong bụng của mày. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận